Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 59: Sa vào lưới tình




"Tingtoong."
"Tingtoong."
Kiều Hạo sáng sớm đã chạy tới nhà Phó Cận Nam ý định rủ bạn tốt ra ngoài chơi bời, vẻ mặt hớn hở đứng trước cửa căn hộ chung cư liên tục nhấn chuông, nhưng chờ đợi một hồi lâu người mà anh muốn gặp vẫn bặt vô âm tín.
Lòng dâng lên cảm giác không vui, Kiều Hạo đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra điện cho Phó Cận Nam, muốn hỏi xem cậu ta làm cái gì mà mới sáng sớm đã chạy ra ngoài.
"Ting...Ting."
Phó Cận Nam ánh mắt si mê một tấc cũng không rời đặt trên người phụ nữ bên cạnh mình, không tình nguyện bắt máy, thời khắc đẹp đẽ ở bên cạnh Tô Thiển anh không muốn bị người khác làm phiền.
"Alo có chuyện gì không?" Phó Cận Nam giọng nói thiếu đi phần tình nghĩa bắt máy.
Kiều Hạo không để ý đến sự khó chịu trong câu nói của bạn tốt, tươi cười nói: "Cậu đang ở đâu vậy? Tôi đang ở trước cửa nhà cậu đây."
Phó Cận Nam cùng Tô Thiển đang ở bãi đỗ xe dưới chân núi, những vị khách du lịch khác đều đã lần lượt di chuyển, chỉ còn duy nhất hai người bọn họ vẫn còn ở đây, sợ chậm trễ thời gian xuống núi, mặc kệ tình bạn keo sơn bao nhiêu năm, vội vàng muốn tắt máy.
"Không ở nhà, thế nhé!"
"Phó Cận Nam tôi dạo này thấy cậu rất đáng nghi, có phải bây giờ cậu đang ở nơi nào đó nói chuyện yêu đương?" Giống như bị phản bội, Kiều Hạo cau mày nói ra một loạt câu chất vấn.
"Tút...Tút."
Âm thanh đầu dây bên kia đã ngắt máy vang lên, Kiều Hạo ngơ ngác đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, như muốn xuyên qua đó xem bên trong đang giấu cái gì bí mật? Phó Cận Nam đúng là tên trọng sắc khinh bạn, anh và cậu ta làm cùng một công ty nhưng lại như cách xa một vòng trái đất, muốn gặp cậu ta còn khó hơn gặp nữ minh tinh nổi tiếng.
"Thiển Thiển đi thôi." Phó Cận Nam lấy balo trong cốp xe ra đeo lên vai mình, đi lại gần chỗ Tô Thiển đang đứng giơ tay ra chờ đợi cô nắm lấy.
Tô Thiển mỉm cười đặt bàn tay mình vào trong bàn tay lớn của Phó Cận Nam, nhìn 10 ngón tay chặt chẽ đan vào nhau, trong lòng cô có một luồng ấm áp chảy qua, hóa ra bao lâu nay thứ cô thiếu vắng chính là niềm hạnh phúc giản đơn này đây.
"Mệt không?" Phó Cận Nam đi được một đoạn thì dừng lại, lấy chai nước suối trong balo ra mở nắp đưa cho Tô Thiển, gương mặt cô lúc này đang ửng hồng có lẽ do mất sức mà thành, tự nhiên anh thấy hối hận có bao nhiêu chỗ phong cảnh đẹp lại gần nhà không đi, chọn leo núi làm gì cho cực nhọc?
Tô Thiển nhận chai nước Phó Cận Nam đưa, ngửa cổ uống mấy ngụm, sau đó cười đùa nói: "Không có, anh đừng lo em rất khỏe đấy."
"Em lên đây." Lời cô nói dường như Phó Cận Nam không mấy tin tưởng, anh vòng tay chuyển balo ra trước ngực, tiến về phía trước một bước hơi khom lưng xuống nói với Tô Thiển.
Tô Thiển nhìn hành động của Phó Cận Nam đôi mắt phủ một tầng hơi nước ẩm ướt, cô biết anh ấy luôn rất chân thành đối với mình, nhưng cô đâu phải người yếu ớt như vậy.
Tô Thiển đưa tay giọt lệ vương trên khóe mi, nở nụ cười ngọt ngào đi đến tìm kiếm bàn tay Phó Cận Nam cúi đầu hôn xuống: "Anh đừng chiều hư em."
Chiều hư cũng tốt, để cô ấy quen thuộc với hơi ấm của anh, sau này sẽ không thể rời xa anh được nữa. Phó Cận Nam ôm bả vai Tô Thiển gương mặt ngập tràn rạng rỡ, con đường theo đuổi tình yêu của anh như con dốc cao đầy trắc trở phía trước, cố gắng vượt qua sẽ thấy khung cảnh tươi đẹp hiện ra. Anh có thể cảm nhận được lớp băng trong tim cô ấy đang dần dần tan chảy, không còn lạnh nhạt với anh như những ngày đầu gặp lại nhau.
Sau hai giờ đồng hồ, cuối cùng hai người cũng lên được đỉnh núi. Từ trên cao nhìn xuống khung cảnh phố xá thơ mộng thành phố A hiện ra trong tầm mắt, Tô Thiển vui thích cảm thán:
"Đẹp quá."
Phó Cận Nam đứng cách Tô Thiển một đoạn, vẫy cô: "Lại đây anh cho em xem cái này."
Ngoài phong cảnh đẹp đẽ dưới chân núi, còn có thứ gì khác sao? Tô Thiển tò mò chậm rãi đến gần.
Phó Cận Nam kéo Tô Thiển vào trong lòng mình, ở sau lưng ôm lấy cô: "Từ khi phát hiện ra nó, anh đã luôn mong có một ngày được đưa người mình yêu tới đây."
Theo hướng tay Phó Cận Nam chỉ, Tô Thiển nhìn thấy ở phía xa có một hồ nước hình trái tim, xung quanh nó được bao bọc bởi những cánh rừng rậm rạp, có lẽ vì điều đặc biệt này mà nơi đây mới thu hút nhiều du khách tới tham quan đến vậy.
"Thiển Thiển anh yêu em, yêu đến đánh mất lý trí, sự tôn nghiêm của bản thân." Phó Cận Nam xoay người Tô Thiển đối diện với mình, hơi cúi xuống nhìn vào đôi mắt cô nói ra lời trong lòng.
Trai tim Tô Thiển bỗng loạn nhịp, đôi mắt của anh nhu hòa như nước nhấn chìm mọi cứng rắn trong tâm hồn cô.
Tô Thiển ngây người trong giây lát, tự nhiên trở nên mạnh bạo hơi kiễng chân vòng tay qua cổ Phó Cận Nam chạm vào môi anh: "Em cũng yêu anh."
Phó Cận Nam bất giác sững người, niềm vui này đến quá bất ngờ khiến anh khó có thể tin tưởng được. Như sợ mình nghe nhầm anh khẽ nói: "Thiển Thiển nói lại lần nữa đi anh muốn nghe."
"Em chỉ nói một lần thôi." Cô phải cố gắng lắm mới nói ra được câu đó, giờ anh muốn nghe lại sao cô mở lời được đây, mặt Tô Thiển ửng đỏ ngại ngùng quay đi, tránh lé đôi mắt thâm tình của Phó Cận Nam.
"Thật không muốn nói?" Phó Cận Nam ôm má Tô Thiển ép buộc cô nhìn mình.
Tô Thiển nhịn cười trêu đùa Phó Cận Nam: "Không nói."
Cô ngừng lại vài giây quan sát biểu cảm trên gương mặt Phó Cận Nam, tiếp theo đó ghé sát bên tai anh thì thầm.
"Phó Cận Nam em yêu anh."
"Thiển Thiển anh rất vui vẻ." Phó Cận Nam nói xong không nhịn được mà cúi xuống hôn Tô Thiển, mang tất cả niềm vui hạnh phúc đặt vào trong nụ hôn này. Cô ấy nói yêu anh, còn điều gì tuyệt vời hơn câu này nữa?
Tô Thiển hơi hé miệng, để đầu lưỡi Phó Cận Nam đi vào bên trong khoang miệng, nhiệt tình đáp lại. Tình cảm là thứ gì đó rất thiêng liêng, dẫu biết tương lai còn nhiều khó khăn, lại chẳng thể buông tay được, đời người ngắn ngủi nếu đã gặp được người khiến mình rung động tại sao không mạnh mẽ bước tới, cô biết mình có rất nhiều khiếm khuyết nhưng vẫn muốn ích kỷ một lần yêu hết mình thêm lần nữa.
"Người khác nhìn đấy." Tô Thiển dựa vào ngực Tô Thiển thì thào.
"Bọn họ bận yêu đương cả rồi, không ai để ý đâu." Phó Cận Nam ôm chặt cô vào lòng, ý cười lan tỏa trên khóe môi.
Từ ngực Phó Cận Nam, Tô Thiển hơi ngó đầu ra đúng thât như anh nói bên trái, bên phải nơi hai người đang đứng đều có những đôi nam nữ đang thân mật, người nào cần đi cứ đi chẳng quan tâm đất trời xoay chuyển cứ như vậy thắm thiết quấn lấy nhau, vừa rồi bọn họ cũng thế này sao? Một người không thích phô bày tình cảm ra bên ngoài như cô, cũng có ngày vì yêu mà tự tay phá vỡ bức tường thành do chính mình dày công xây dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.