Buổi chiều thanh mát, từng cơn gió lạnh bắt đầu kéo đến, Phó Cận Nam thu dọn đồ đạc tay trong tay cùng Tô Thiển xuống núi.
Bọn họ chỉ mất hai giờ đồng hồ để leo lên được đỉnh núi, nhưng phải đi tận ba tiếng mới xuống được dưới chân núi. Trời đã bắt đầu chuyển sang màu xám, nếu như không có ánh đèn điện của những quán ăn, nhà hàng xung quanh đó, có lẽ ở nơi này sẽ rất tĩnh mịch.
"Chúng ta nghỉ ở khách sạn này nhé?" Phó Cận Nam đưa điện thoại tới gần Tô Thiển, cho cô xem hình ảnh khách sạn mà mình vừa tìm được ở trên mạng.
Tô Thiển không biết phải nói gì, hóa ra từ khi xuống núi tới giờ cứ thấy anh dán mắt vào điện thoại bấm bấm, lướt lướt cô còn tưởng anh bận việc ở công ty, cô hiểu lầm rồi người đàn ông này so với công việc, chuyện khác còn có đam mê hơn.
Lần trước Phó Cận Nam có nói muốn đưa cô đi leo núi hai ngày một đêm, cô cứ nghĩ anh đưa cô đi du lịch ở thành phố nào xa lắm, hiện tại mới có 8 giờ tối trở về nhà vẫn kịp mà đâu nhất thiết phải ở lại khách sạn trong khi mất có một giờ lái xe?
"Ở đó mỗi phòng đều có bể bơi, sáng mai khi thức dậy anh dạy em bơi." Phó Cận Nam thấy Tô Thiển im lặng, ghé sát gần bên tai cô hưng phấn dụ dỗ.
"Sao anh biết em không biết bơi?" Lý do ngủ lại một đêm chỉ để học bơi có quá vô lý không? Tô Thiển không muốn Phó Cận Nam qua vòng quá dễ dàng cố ý kéo dài thời gian.
"Vậy chúng ta có thể ở trong hồ bơi thưởng thức bữa sáng." Bữa ăn đang ở trên bàn, chỉ cần thiếu một bước nữa sẽ được thưởng thức những món ăn thơm ngọt, anh không muốn làm chính nhân quân tử, nên không thể nào thả cô đi được.
Phó Cận Nam ôm eo người phụ nữ còn đang nghĩ ra muôn nghìn lý do để cự tuyệt mình ngồi vào trong xe, một đường lái thẳng đến khách sạn đã chọn.
Tô Thiển ngại ngùng đứng cách quầy lễ tân một khoảng khá xa, chờ đợi Phó Cận Nam thuê phòng. Thường các thủ tục nhận phòng diễn ra khá nhanh, nhưng cô đứng đến mỏi chân vẫn thấy anh đang cùng nhân viên lễ tân trao đổi gì đó, người đàn ông này lại đang có ý đồ đen tối nào đây?
"Thiển Thiển đi thôi." Phó Cận Nam nhận thẻ phòng, rạng rỡ bước đến bên Tô Thiển.
Gần đây Phó Cận Nam rất hay gọi cô bằng cái tên sến súa đó, nhiều lúc nghe anh gọi cô bất giác rùng mình, biết bao nhiêu lần cảnh cáo anh không được gọi cái tên đó nữa, nhưng cái tính tùy ý đó của anh như ngấm vào máu rồi, mặc kệ người khác có thích hay không vẫn cố chấp.
"Vừa rồi anh nói gì với lễ tân vậy?" Ở trong thang máy, Tô Thiển từ trong ngực Phó Cận Nam ngẩng đầu lên nhìn yết hầu nam tính trước mắt lên tiếng.
Phó Cận Nam dáng vẻ rất tự nhiên nâng cằm Tô Thiển lên chiếm chút mật ngọt, sắc mặt không đổi vui vẻ trả lời: "Anh nói chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật, giường nhỏ không thích hợp."
Cơ mặt Tô Thiển nhăn nhó, sao anh ấy có thể mặt dày như vậy chứ? Những câu như vậy nói ra không chút nào ngượng mồm, một người hướng nội ở bên cạnh người hoạt ngôn là thế này sao?
Phó Cận Nam xem như còn có chút tình người, trước khi chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Tô Thiển còn tốt bụng cho cô ăn no.
Tô Thiển từ trong phòng tắm đi ra, đèn điện sáng trưng chẳng rõ từ khi nào đã biến mất? Thay vào đó là ánh nến vàng mập mờ bên cạnh một bàn ăn thịnh soạn.
Phó Cận Nam ôm bó hoa hồng trên tay, cười ôn nhu từng bước chậm rãi tiến gần Tô Thiển: "Anh không biết phụ nữ thích hoa gì? Nhưng anh nghĩ bạn gái của anh rất hợp với hoa hướng dương."
Từ lần đầu gặp gỡ anh, đã bị chính ánh mặt trời nhỏ mang vẻ đẹp rạng rỡ kiên cường, mạnh mẽ này thu hút, giống như vạn vật trong tự nhiên làm sao có thể sinh trưởng tốt khi thiếu vắng đi ánh sáng mặt trời.
Tô Thiển nhận lấy bó hoa Phó Cận Nam tặng, cúi xuống đưa tay vân vê những cánh hoa mềm mại, cô đã từng được tặng rất nhiều hoa, nhưng hoa hướng dương lại là lần đầu, cô từng đọc được ở đâu đó "nếu một người đàn ông tặng cho bạn hoa hướng dương chứng tỏ anh ta đang xem bạn như cả nguồn sống của anh ấy."
Tô Thiển xúc động lao vào lòng vòng tay ấm áp của Phó Cận Nam: "Cận Nam cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em."
Phó Cận Nam vòng tay qua hông Tô Thiển nhấc cả người cô lên, nhẹ mút lấy bờ môi mềm mại, ánh mắt nóng rực say mê nói: "Anh cũng vậy."
Tô Thiển vươn tay ôm cổ Phó Cận Nam, hai chân sát sao quấn chặt trên hông, cùng anh cuồng nhiệt ôm hôn.
Hai ngọn nến ra sức dùng ánh sáng yếu ớt của mình, thắp lên ngọn lửa tình yêu. Hiện tại trong đầu hai người chỉ còn lại hình bóng đối phương, thân thể Phó Cận Nam nóng rực ôm trọn bờ mông Tô Thiển nhanh chóng hướng về giường lớn.
Tô Thiển học theo Phó Cận Nam cởi bỏ chiếc áo phông thể thao trên người anh, nhưng khi nhích xuống chiếc quần lại một hồi do dự.
"Để anh giúp em." Dụng vọng căng tràn trong giọng nói, Phó Cận Nam yêu chết cái dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của Tô Thiển, bắt lấy bàn tay đang định rút lui dạy cô cách làm mình vui vẻ.
"Anh." Tay Tô Thiển chạm phải vật nóng rực càng lúc càng phô trương hình dáng, cô giật mình muốn rút tay về, nhưng bị Phó Cận Nam ép buộc dây dưa.
Phó Cận Nam cắn nhẹ đốm nhỏ màu hồng trên ngực Tô Thiển, khàn đặc hỏi: "Em đang ghét bỏ nó à?"
Cổ họng Tô Thiển bắt đầu trở nên khô khốc, động tác chăm sóc của Phó Cận Nam khiến cô ngứa ngáy khó chịu, thân hình vận vẹo khát khao dung hòa ập tới. Hai mắt nhắm chặt lại hưởng thụ, đồng thời bàn tay đang nắm vật nam tính cũng di chuyển lên xuống.
Trên chiếc giường rộng rãi truyền đến tiếng thở dốc của Phó Cận Nam, dục vọng vốn đã khó kiềm chế, cộng thêm động tác ngây ngô của cô mà trở nên bành trướng, nóng rực như một viên than đỏ.
"Thiển Thiển sinh cho anh một đứa con nhé!" Phó Cận Nam ở bên tai cô thì thầm, cùng lúc đó tách hai chân cô ra đẩy hông về phía trước tiến vào bên trong, được nơi non mềm bao lấy, từng cơ sóng kích tình dâng lên, âm thanh ngọt ngào lan tỏa trong từng ngóc ngách.
Nghe lời Phó Cận Nam nói, Tô Thiển mở to mắt nhìn anh mang thai đứa nhỏ thuộc về bọn họ sao? Cô đã từng nghĩ tới nhưng lại luôn lo ngại về chuyện sau này, sợ này sợ kia nên trong lúc thân mật luôn bắt anh thực hiện biện pháp phòng tránh, lời yêu thương giữ trong lòng đã nói ra cả rồi, còn gì để cố chấp đây? Tùy theo ý trời vậy, nếu may mắn có con cũng tốt, sinh con cho người mình yêu đầu là mong ước của phụ nữ? Tư tưởng thông suốt cô ý loạn tình mê, nâng người đón nhận tình yêu mà Phó Cận Nam mang tới.
Cảm nhận được Tô Thiển thuận theo mình, Phó Cận Nam kích động mạnh mẽ ra vào, đưa cả hai đến với tận cùng của hạnh phúc.
Không có vật ngăn cản, Phó Cận Nam phóng thích bản thân vào tận sâu trong người Tô Thiển, mong chờ hạt giống tình yêu sinh sôi nảy nở.
"Đói bụng chưa? Ăn cơm nhé." Đặt Tô Thiển nằm sấp trên người mình, tay Phó Cận Nam vuốt ve đường cong trên sống lưng cô, ôn nhu quan tâm.
Tô Thiển mệt mỏi không có cảm giác muốn ăn, lười biếng lắc đầu.
"Ăn một chút mới có sức, anh vẫn muốn." Ở trên bờ mông cong vút mềm mại của Tô Thiển, Phó Cận Nam không chút thương tiếc bóp mạnh.
Ở nơi giao nhau giữa hai người, thứ đó vẫn chưa hề rời đi, theo ham muốn của chủ nhân mà bắt đầu tỉnh giấc. Tô Thiển cắn môi nâng người ngồi dậy trừng mắt với người nào đó.
Phó Cận Nam cười tươi lấy lòng, bắt lấy thân thể tiêu hồn đang định trốn chạy nghiêng người để Tô Thiển đối diện với mình, điều chỉnh tư thế tiếp tục ra vào.
Tô Thiển bị vắt cạn kiệt sức, mặc kệ Phó Cận Nam muốn làm gì thì làm. Đến khi xong việc được anh ôm đi vào nhà tắm cũng lười biếng không chịu mở mắt.
"Ăn thịt nhé?" Ôm Tô Thiển trên đùi ngồi trước bàn ăn, Phó Cận Nam rất hưởng thụ đặc quyền chăm sóc bạn gái, tuy là đang hỏi ý kiến nhưng không chờ cô trả lời đã múc cơm cùng thịt bò đưa tới miệng cô.
"Em no rồi." Tô Thiển không tình nguyện há miệng, cố nhai hết cơm trong mồm lên tiếng.
"Em phải ăn nhiều con mới khỏe mạnh được." Phó Cận Nam luồn tay vào trong áo tắm Tô Thiển xoa nhẹ lên bụng cô.
Tô Thiển lười nói chuyện cùng Phó Cận Nam, giả vờ không nghe thấy gì, nếu có con dễ vậy cô đã chẳng mất tới ba năm đằng đẵng hy vọng.
Bên ngoài cửa sổ những chiếc lá khẽ đung đưa, Tô Thiển tựa vào ngực Phó Cận Nam, lặng nghe từng nhịp đập trái tim anh. Đây là lần đầu tiên cô ở cùng anh qua đêm, không gian tĩnh lặng màn đêm bao phủ chỉ còn lại những âm thanh xuất phát từ tình cảm dành cho nhau.
Phó Cận Nam đặt trên trán Tô Thiển một nụ hôn, vòng tay ôm cô thêm chặt, chỉ mong giây phút này mãi mãi ngưng đọng.
Tô Thiển cứ nghĩ đêm nay mình sẽ không ngủ được, nhưng khi trời sáng tỉnh lại mới biết, bản thân ở trong lòng ai đó ngủ rất ngon lành.
Phó Cận Nam thức dậy từ sớm, khuỷu tay chống xuống giường đỡ lấy đầu ở một bên ngắm nhìn Tô Thiển ngủ say. Thấy cô mở mắt liền cúi đầu hôn môi cô, giọng nói mang theo chiều chuộng nói: "Dậy thôi."
Tô Thiển nhìn gương mặt đẹp trai được ánh nắng bao phủ quên cả đáp trả lại nụ hôn của anh, đến khi Phó Cận Nam nhẹ nhàng bóp eo cô mới có phản ứng.
Phó Cận Nam rời môi Tô Thiển: "Bữa sáng tới rồi, ăn xong đi bơi nhé."
Cô chỉ đem theo hai bộ quần áo dài, đồ bơi không có, trên người hiện tại đang quấn áo tắm của khách sạn, không có cách nào xuống nước. chỉ ngồi một bên đưa chân xuống dưới bể, xem Phó Cận Nam bơi.
Vì đang là mùa xuân tiết trời se lạnh, nước trong bể bơi có nhiệt độ ấm áp, Phó Cận Nam bám tay vào thành bể nói: "Nước ấm lắm, em xuống đi."
Tô Thiển lắc đầu: "Em không có đồ tắm."
Thân thể cô anh đều thấy qua, chỗ này lại là phòng riêng, dù sao xuống nước đồ cũng ướt hết, Phó Cận Nam trong mắt có nhiều toan tính, tựa cằm lên chân cô mê hoặc: "Ở đây không có ai khác."
Nhân lúc Tô Thiển còn đang mải mê tìm ngôn ngữ từ chối, Phó Cận Nam ôm cả người cô cùng lao xuống nước.
"A..." Tô Thiển thất kinh hô lên, trong lúc hoảng sợ lỡ uống vài ngụm nước, bức xúc đập mạnh vào vai Phó Cận Nam.
Phó Cận Nam bế Tô Thiển nổi trên mặt nước, cởi bỏ áo tắm vướng víu trên người cô, thân thể do ngâm dưới nước mà trở nên hồng hào, si mê ôm hôn nồng nhiệt.