Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 64: Hạnh phúc




Cuộc sống giống như một con đường trải dài vô tận, phải không ngừng bước tiếp về phía trước mới biết được tương lai của mình ra sao. Tô Thiển không biết mình đã tới đích chưa? Nhưng hiện tại cô đang rất hạnh phúc.
Cô đưa tay vén áo ngủ lên cao, để lộ cái bụng nhỏ của mình, đứng nghiêng người nhìn vào trong gương, Tô Thiển có cảm giác đứa nhỏ đang dần lớn lên.
"Cảm ơn con đã đến bên mẹ." Tô Thiển đặt tay vào bụng xoa nhẹ, tự hứa với lòng mình lần này sẽ chăm sóc cho con thật tốt, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng con.
"Mẹ hầm canh gà cho con đấy, cố gắng ăn nhiều vào." Thấy con gái đi vào bếp, bà Tô nhanh chóng lấy muỗng múc gà hầm nóng hổi ra bát cho con gái, người từng bị sảy thai rất hay quen dạ nên cần phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn người khác.
"Làm mẹ thêm vất vả rồi." Tô Thiển ngồi xuống bàn, gửi mùi thuốc bắc trong bụng có chút nôn nao, nhưng cố gắng nhẫn nhịn, cô không muốn phụ công thức khuya dậy sớm của mẹ.
Hiện tại Tô Thiển vẫn rất tốt, có nôn nghén nhưng không thường xuyên chỉ lâu lâu mới bị một lần, còn khá dễ chịu. Đứa đầu mới bốn tuần cô đã không muốn ăn bất cứ thứ gì, cứ cho vào mồm đều cho ra hết. Có con rồi mới biết nuôi con thật chẳng dễ dàng, từ lúc thai nghén đến khi sinh nở, con khôn lớn vẫn ngày ngày lo lắng, thế mới thấy bố mẹ cô đã vất vả thế nào.
"Mẹ nói với bố con rồi, ông ấy bảo con đưa cậu ấy về nhà đi, xem cậu ấy tính thế nào?" Bà Tô kéo ghế ngồi đối diện con gái khẽ nói, ông bà đã bàn bạc con cũng đã có rồi kết hôn là điều đương nhiên, nếu cậu ta không phải người đàn ông có trách nhiệm vậy cả con và cháu hai người sẽ nuôi.
"Vâng." Tô Thiển gần như cúi sát mặt vào bát dáng vẻ rầu rĩ gật đầu, còn việc nữa cô không dám nói với bố mẹ, để bọn họ biết Phó Cận Nam và người phụ nữ quyến rũ Từ Vũ Hằng có quan hệ máu mủ, không biết họ sẽ sốc thế nào.
Ai đời lại có chuyện chồng cũ trở thành em rể bao giờ, sau này cô có cùng Phó Cận Nam kết hôn đi chăng nữa, cửa nhà họ Lâm thật khó mà bước vào.
Tô Thiển bước ra khỏi nhà, đã nhìn thấy xe Phó Cận Nam đang chờ bên ngoài cổng, cô mỉm cười chầm chậm đi tới.
Phó Cận Nam khoanh tay dựa người vào xe, nghe tiếng mở cộng vội vàng đứng thẳng người, ôn nhu lên tiếng:
"Em ăn sáng chưa?"
Giọng nói cũng giống như tính cách con người vậy, Phó Cận Nam sinh ra đã có chất giọng trầm ấm dễ đi vào lòng người, Tô Thiển cảm thấy những lúc buồn chỉ cần những lời dịu dàng của anh, cô sẽ thấy được an ủi phần nào.
Nhận được cái ôm đầy nhu tình, mùi hương nam tính cận kề ngay chóp mũi, Tô Thiển hít nhẹ một hơi nói:
"Em ăn rồi, anh tới sao không gọi em."
"Anh mới tới thôi."
Phó Cận Nam nâng cằm Tô Thiển hôn xuống nhưng rất nhanh đã rời đi, bàn tay to gần như che cả cái bụng nhỏ nâng niu nói tiếp:
"Con có ngoan không? Khiến em vất vả rồi."
Tô Thiển nắm tay Phó Cận Nam tươi cười: "Hư lắm không biết giống ai?"
"Em thưa chuyện với bố mẹ chưa? Thiển Thiển anh muốn xin hai bác đưa em về nhà."
Giờ có được sự đồng ý từ phụ huynh bàn lên bàn xuống cũng phải vài tháng mới tổ chức hôn lễ được, lâu như thế sao anh chịu đựng được đây? Phó Cận Nam muốn tự tay chăm sóc vợ và con mình, có như vậy khi con sinh ra mới gần gũi với anh.
"Chiều mình cùng về." Chung sống sao? Ngày trước khi xách vali về nhà cô cứ nghĩ mình sẽ sống cùng bố mẹ ít nhất là vài năm nữa, không ngờ chưa đầy một năm lại dọn đồ đi, cô cũng tốt duyên quá cơ. Nhưng biết làm sao bây giờ? con của ai người ấy chăm, cứ ở mãi nhà mẹ cô lại thêm cực.
Thấy sắp được đón vợ về nhà, gương mặt Phó Cận Nam biểu hiện sự mừng rỡ, nghĩ tới ngày mai thức dậy cô ấy nằm ngay bên cạnh mình, vui vẻ không ngừng.
"Anh đọc trên mạng thấy phụ nữ mang thai rất thích ăn." Phó Cận Nam thắt dây an toàn xong cho Tô Thiển, nghiêng người với túi đồ ghế sau đặt vào lòng cô.
Tô Thiển tò mò mở rộng miệng túi nhìn vào bên trong, đúng như anh nói toàn những đồ mà hầu hết phụ nữ mang thai đều thích ăn, nhưng cô chưa có cảm giác thèm ăn một thứ gì cả, đối với mấy đồ như omai không có hứng thú. Trước ánh mắt mong chờ của Phó Cận Nam, cô đành mở một hộp ra lấy một quả cho vào mồm.
"Em thèm gì nói với anh nhé, là thứ mua được bằng tiền anh đều có thể đáp ứng." Phó Cận Nam cười cười xoa đầu Tô Thiển, lúc này mới lái xe tới công ty.
Tô Thiển nhăn mặt, thâm sâu nhìn người đàn ông không biết khiêm tốn là gì nào đó, cô biết nhà họ Phó có tiền nhưng anh đừng có mở miệng ra là khoe khoang được không? Việc đó làm cô rất áp lực, lọ lem gả vào hào môn chết trong loạt ánh mắt soi mói của người khác.
"Chiều nay em xin về sớm nhé! Lần đầu ra mắt bố mẹ vợ anh có chút hồi hộp." Phó Cận Nam dừng xe lại bên vỉa hè, quay sang nói với Tô Thiển.
Anh không rõ sở thích của bác trai bác gái là gì? Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, sợ mua đồ không phù hợp sẽ khiến mọi người nghĩ anh không chu đáo.
"Dạ, em xuống xe đây, gặp lại anh sau." Gần đây cô rất ít khi phải đi xe buýt, đều cùng xe với Phó Cận Nam nhưng điều đó không làm cô đi sớm hơn, ngược lại thường xuyên bị muộn giờ vào làm. Tô Thiển vội mở cửa xuống xe, nói chuyện với anh ấy đến bao giờ mới xong đây?
"Thiển Thiển đi chậm thôi." Nhìn bóng dáng vội vã qua đường, Phó Cận Nam gọi lớn phía sau. Anh khẽ thở dài cô ấy cố chấp không chịu xuống ở hầm gửi xe, trước sau gì bọn họ chẳng công khai. Tô Thiển là người anh yêu thương anh sẽ có cách bảo vệ cô ấy trước người khác, đây là cô ấy chưa tin tưởng anh rồi.
Hà Hiểu Tâm quan sát túi đồ trên bàn Tô Thiển, đi tới gần nhòm vào: "Tô Thiển mày có đồ gì đấy?"
"Sao lại toàn omai thế này? Người ta không biết lại nghĩ mày đang bầu." Hà Hiểu Tâm giống Tô Thiển không thích đồ chua, nhìn mấy thứ chua ngọt lợ lợ này khẽ rùng mình chạy về chỗ.
Tô Thiển cười rất tự nhiên nói: "Tao đang bầu mà."
"Xì." Hà Hiểu Tâm cho rằng bạn thân đang nói đùa, ghét bỏ quay mặt đi.
Tô Thiển rời ghế đứng dậy, đến bên Hà Hiểu Tâm nói: "Tao có thai được hơn hai tháng rồi, Hiểu Tâm chúng ta đã từng hứa không có bất kỳ bí mật nào với nhau, xin lỗi mày nhưng hôm qua tao cũng mới nói với bố mẹ mà thôi."
"Thật? Là ai tao quen không?" Hà Hiểu Tâm kinh ngạc, cô nghi ngờ Tô Thiển có bạn trai quả không sai, nhưng chưa bao giờ nghĩ bọn họ lại đi đến bước này rồi, tính cách bạn cô hướng nội tác phong chậm chạp hẳn do người kia quá nhiệt tình.
"Có quen, tối mai đi ăn cơm nhé, tao đưa anh ấy đến cho mày thẩm định."
Khi biết bạn trai cô là Phó Cận Nam, Hà Hiểu Tâm sẽ phản ứng thế nào đây? Cô ấy luôn miệng khen ngợi, còn lấy anh ấy làm hình mẫu bạn trai lý tưởng, giấu cô ấy lâu như vậy cô luôn áy náy trong lòng, nhưng lúc đầu khi đến với anh chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, không nghĩ tới tương lai lại buộc cùng một chỗ thế này.
"Đáng ghét, đã nói không được có bạn trai trước tao mà." Hà Hiểu Tâm tuy nói vậy, nhưng khi nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của bạn tốt lại âm thầm vui thay cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.