Giữa cái nắng như thiêu đốt da thịt của thời tiết tháng sáu, Tô Thiển trên người mồ hôi nhễ nhại đứng trước cửa trung tâm thương mại, trên tay ôm một xấp tờ rơi, đôi chân không ngừng di chuyển đưa cho những người qua đường.
Hôm nay không phải cuối tuần, lại còn đang trong giờ hành chính nữa, vì vậy ngoài đường rất thưa người qua lại, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, mà số giấy cô mang theo dường như chẳng vơi đi ít nào.
Tô Thiển dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua người cô, mang theo những tờ rơi mà cô vừa mới phát, nằm rải đầy dưới chân. Cô bất lực hít sâu vào một hơi, ngồi xổm xuống nhặt lại.
Những người vừa rồi chỉ nhận cho có, chưa đi được vài bước đã vứt đi, đến liếc qua nội dung bên trong cũng cảm thấy phiền, vậy thì cô đứng ở đây đày nắng có ích gì nữa.
Chiếc xe thể thao đen từ từ đậu lại ven đường, người đàn ông ngồi ghế sau, đưa mắt nhìn về phía nữ nhân viên mặc áo đồng phục của công ty thực phẩm Vạn Long, đôi lông mày chợt nhíu chặt lại.
"Tôi nhớ hôm trước mới ký duyệt một số tiền lớn, cho đợt quảng cáo sản phẩm ra mắt đợt này."
Trợ lý Ngô nhìn nữ nhân viên đang một mình phát tờ rơi bên kia đường, dường như đã hiểu ý Phó Cận Nam muốn nhắc tới là gì mở miệng đáp lại: "Phó tổng tôi lập tức cho người đi điều tra."
Bọn họ đường đường là một công ty lớn, khâu quảng cáo lại có thể sơ sài đến vậy, đáng lý ra nên kết hợp giữa gian hàng dùng thử và giới thiệu sản phẩm, phòng kinh doanh lại chỉ có duy nhất một người đi phát tờ rơi.
Phó Cận Nam nhìn trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, trong ánh mắt hiện lên tia thương xót: "Cậu ra bảo nữ nhân viên kia quay về công ty làm việc đi."
Nhưng lời anh ta nói ra chưa được một giây, không biết vì lý do gì lại lập tức thay đổi ý định:
"Mà thôi, lái xe đi."
"Dạ." Trợ lý Ngô định nói thêm điều gì đó, sau cùng nghe lời lái xe rời đi.
"Chẳng hiểu cậu liều mạng vì cái gì?"
Tô Thiển ngẩng mặt lên nhìn Hà Hiểu Tâm đang đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Hiểu Tâm sao cậu lại tới đây?"
"Một mình cậu biết bao giờ mới xong." Hà Hiểu Tâm không yên tâm về Tô Thiển, mặc kệ công việc còn chưa hoàn thành, trực tiếp đến phòng nhân sự công ty nộp giấy nghỉ phép mà không thông qua Lâm Tĩnh Như.
Tô Thiển xúc động: "Cảm ơn cậu."
Cô thực sự rất muốn làm tốt công việc, nhưng tự hỏi liệu công sức mình bỏ ra như vậy có đáng không? Rõ ràng Lâm Tĩnh Như đang muốn chèn ép cô, chứ không phải do công việc yêu cầu.
Tại tầng cao nhất công ty thực phẩm Vạn Long, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, hồi lâu không thấy chủ nhân bên trong căn phòng mở lời, Ngô Hạo Phong tự ý mở cửa đi vào, tới trước bàn làm việc Phó Cận Nam nói lại sự việc mình mới điều tra được.
"Tôi đa liên hệ với giám đốc Hà phòng kinh doanh, có vẻ như cô Lâm đã hiểu sai chiến lược quảng bá sản phẩm lần này."
"Hiểu sai? Cậu gọi Trưởng phòng Lâm tới đây gặp tôi ngay lập tức."
Phó Cận Nam đang đứng trước cửa sổ, nghe được lời này của Ngô Hạo Phong tức giận quay người lại, một trưởng phòng kinh doanh lại không hiểu rõ về tầm quan trọng của việc công ty cho ra mắt sản phẩm mới? Hời hợt trong việc tiếp cận thị trường.
Lâm Tĩnh Như đạt được mục đích, ung dung ngồi dũa móng tay, cô ta chính là muốn dùng cách thức này để hành hạ Tô Thiển, khiến cô ta không chịu nổi mà chủ động nộp đơn thôi việc.
"Reng...reng." Điện thoại bàn đổ chuông, cô ta cố tình để đầu dây bên kia phải chờ đợi mình, một hồi lâu mới chịu bắt máy.
"Trưởng phòng Lâm, tổng giám đốc muốn gặp chị."
Lâm Tĩnh Như đặt điện thoại lại vị trí cũ, Phó Cận Nam tại sao lại muốn tìm cô ta?
Tuy bọn họ là người thân, nhưng Lâm Tĩnh Như lại rất sợ người anh họ này của mình, Phó Cận Nam không phải người sẽ vì tình thân mà mặc cô ta lộng quyền, chẳng lẽ anh ta nghe được chuyện gì không tốt về cô ở đâu?
Trong lòng không hiểu vì sao lại thấy bất an, người anh họ này sẽ không vô duyên vô cớ muốn tìm cô ta để tâm sự đâu.
Cô ta mang theo tâm trạng lo lắng bước vào thang máy đi lên tầng 18.
"Anh họ tìm em."
Phó Cận Nam trong giọng nói mang theo tia không vui: "Tĩnh Như em chắc vẫn nhớ mình đang đứng ở đâu?"
"Ý anh là gì em không hiểu?" Lâm Tĩnh Như không hiểu tại sao Phó Cận Nam lại hỏi mình câu đó.
"Tĩnh Như đừng nghĩ anh không biết trong đầu em đang chứa cái gì, đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em, sau này nếu còn tiếp tục em tự viết đơn thôi việc đi." Đôi mắt thâm trầm của Phó Cận Nam quét qua người Lâm Tĩnh Như, ngầm ám chỉ với cô ta mình đã biết rõ mọi chuyện.
Hôm nay nếu không phải anh ta có việc đi ngang qua trung tâm thương mại, làm sao biết được khâu giới thiệu sản phẩm công ty mình có vấn đề.
Lâm Tĩnh Như bỗng hiểu ra vấn đề khẽ cắn môi, cô ta vốn cho rằng Tô Thiển kia chỉ là một nhân viên bình thường, sẽ không có ai vì cô ta đòi lại công bằng, chờ một hai hôm nữa mới chính thức bắt đầu chiến dịch quảng cáo, không ngờ việc này nhanh như vậy đã đến tai Phó Cận Nam.
"Nhớ cho kỹ đây là công ty không phải nhà họ Lâm của em, xem ra anh đã đánh giá em quá cao rồi."
Nếu không phải vì người mợ kia cả ngày tới cửa, anh nhất quyết sẽ không cho Lâm Tĩnh Như ngồi vào vị trí trưởng phòng kinh doanh bằng cách đi cửa sau đâu.
So với những người khác ngày đêm cố gắng làm việc siêng năng chăm chỉ, thì Lâm Tĩnh Như không xứng, năng lực không đủ, cách làm việc cũng chẳng ra sao, lại thêm cái tính ỷ thế bắt nạt người khác.
Phó Cận Nam cho rằng thông qua vụ việc lần này, anh nên để Lâm Tĩnh Như đi lên từ một nhân viên bình thường để học hỏi thêm thì hơn.
"Bắt đầu từ ngày mai em sang phòng kế toán làm việc đi."
Lâm Tĩnh Như bàn tay khẽ nắm chặt, cô ta đang từ trưởng phòng kinh doanh, lại bị chuyển sang phòng kế toán làm nhân viên, sau này cô ta làm sao còn có mặt mũi nhìn người khác được nữa. Nhưng trước mặt Phó Cận Nam cô ta không giám mở miệng phản đối, chỉ có thể im lặng giả vờ thuận theo.