Người phụ nữ nhận nhầm vừa rồi, khiến Tô Thiển nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, hình ảnh Ngụy Bội Ngọc không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Ngụy Bội Ngọc và Tô Thiển đã có khoảng thời gian rất thân thiết, cô ấy luôn luôn xuất hiện vào những lúc cô khó khăn nhất, chẳng biết từ khi nào mối quan hệ ấy dần dần rạn nứt, cô cảm thấy cô ấy đã thay đổi, sống khép mình hơn, thậm chí không còn muốn làm bạn với cô nữa, đến bây giờ cô vẫn không hiểu nguyên nhân là gì? Cô cho rằng mình chưa từng làm chuyện gì khiến cô ấy phận lòng.
Lần cuối cô nhìn thấy Ngụy Bội Ngọc là trong buổi chào tân sinh viên do trường tổ chức, suốt cả buổi tối hôm đó cô đều không nhìn thấy bóng dáng cô ấy ở đâu, đến khi gần cuối chương trình mới thấy cô ấy xuất hiện trong bộ dạng hai mắt sưng đỏ.
Tô Thiển nhớ lúc đi ngang qua người ánh mắt cô ấy nhìn cô cực kỳ ghét bỏ, cô chỉ biết đứng im một chỗ dõi theo, sau hôm đó cái tên Ngụy Bội Ngọc dường như biến mất hoàn toàn, không một ai biết tin tức gì về cô ấy cả.
Gặp lại cô ấy thì tốt biết mấy, có thể hỏi rõ mọi chuyện trong quá khứ, cô tin rằng bọn họ đã bước qua cái tuổi bồng bột, xốc nổi sẽ có suy nghĩ của người trưởng thành.
Phó Cận Nam nhận thấy bầu không khí nặng trĩu bao quanh Tô Thiển, muốn làm cái gì đó để cô vui vẻ. Anh vòng tay ôm eo cô quay lại gian hàng đồ chơi trẻ em, dọc đường đi ánh mắt sáng lên nói:
"Anh tìm cho em người bạn đó nhé."
"Không cần đâu anh, bao năm cô ấy muốn trở về đã về từ lâu rồi." Tô Thiển từ chối, người đã không muốn xuất hiện tìm cũng vô nghĩa, có khi còn sinh ra chán ghét thêm.
Thấy tâm trạng Tô Thiển vẫn không có biến chuyển, Phó Cận Nam dùng hai ngón tay kéo nhẹ hai bên khóe môi cô ra, cười nói: "Thời buổi công nghệ hiện đại muốn biết một người đang ở đâu rất dễ, em cần cứ nói trợ lý Ngô."
"Em không ngại đâu, mà là trước đó em và cô ấy xảy ra vấn đề." Tô Thiển kéo tay Phó Cận Nam trên mặt mình xuống, ôm cánh tay anh cười tươi.
Lần này Tô Thiển không ngăn cản Phó Cận Nam mua thêm đồ chơi, cho đứa con vẫn đang nằm trong bụng của bọn họ nữa. Hai người tình cảm đi bên cạnh nhau, thấy món đồ nào hợp mắt anh lại cầm lên hỏi ý kiến cô.
"Nhà có rồi mà." Tô Thiển lắc đầu, hộp búp bê trên tay Phó Cận Nam không biết ở nhà đã có bao nhiêu rồi, trong khi đứa nhỏ còn chưa biết là trai hay gái mua nhiều vậy thật lãng phí.
"Thế mua cái này." Không được vợ đồng ý, Phó Cận Nam đặt hộp đồ chơi công chúa xuống, chuyển sang chỉ vào mấy chú gấu bông nhỏ.
"Anh không sợ đứa nhỏ là con trai, sẽ rất buồn về người bố như anh sao?"
Cả hai người đều thống nhất với nhau, không hỏi về giới tính của đứa nhỏ trong bụng trước khi sinh, miễn là con mình sinh ra đều hết mực yêu thương. Nhưng Phó Cận Nam có vẻ nghiêng về bé gái hơn, đồ anh mua về không búp bê cũng màu hồng, thế mà vẫn còn cãi anh mua rất công bằng.
"Con trai nên chăm chỉ đọc sách, học mấy cái kiến thức về kinh doanh, chúng ta đâu chỉ sinh một đứa nhỏ."
Lần này con trai thì lần sau sẽ là con gái, Phó Cận Nam cho rằng mình tiêu tiền chưa bao giờ vô nghĩa, sau này anh nhất định sẽ có cô công chúa, đáng yêu giống như Tô Thiển lúc nhỏ vậy.
Tô Thiển trừng mắt cảnh cáo Phó Cận Nam:
"Anh không được nghiêm khắc với con, em không cầu mong con giỏi giang, chỉ mong con bình an trưởng thành."
Giỏi giang thành đại không phải tự nhiên mà có, đó là cả quá trình không ngừng học tập, phấn đấu. Sản nghiệp của gia đình chỉ là bước đệm tạo dựng cho họ một tương lai thuận lợi hơn người khác, chứ không thể cho họ tri thức. Tô Thiển không đặt nhiều áp lực cho con, không mong gì cao sang chỉ mong con ở trong vòng tay cô và anh, có cuộc đời vui vẻ.
...
Tại nhà hàng bình dân
Tô Mạch cùng đồng nghiệp trong công ty ra ngoài ăn cơm, người kia đã có gia đình nên không tiện ở lâu, ăn uống xong liền đứng dậy đi tới quầy thanh toán.
"Cảm ơn quý khách."
Nhân viên thu ngân cúi người cảm ơn, rồi đưa lại tiền thừa cho Tô Mạch. Nhưng chờ đợi hồi lâu chưa thấy khách nhận lại tiền, cô gái trẻ vẻ mặt rầu rĩ không biết làm thế nào.
Đồng nghiệp thấy Tô Mạch ngây người nhìn về phía dãy bàn giữ trong hội trường, thay cậu nhận tiền thừa, đập vai hỏi:
"Tô Mạch gặp người quen sao?"
Ánh mắt Tô Mạch nhìn đôi nam nữ bàn giữa không rời, cậu nói với đồng nghiệp: "Anh về trước đi, lát em về sau."
Chờ đồng nghiệp ra khỏi cửa, Tô Mạch thẳng bước về phía mục tiêu. Đáng chết! Sao lần nào cũng để cậu bắt gặp, chị ấy cùng người đàn ông khác thân thiết một chỗ? Mỗi lần như vậy cậu lại không kiềm chế được lòng mình, muốn tất cả đàn ông tránh xa người phụ nữ đó.
"Không làm phiền hai người chứ?" Tô Mạch đi tới rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, biến bàn tình nhân trở thành bữa cơm bình thường, cố tình phá hỏng không khí lãng mạn của đôi nam nữ.
"Tô Mạch." Hà Hiểu Tâm nhìn vị khách không mời Tô Mạch bằng ánh mắt khó hiểu.
Dưới sự thúc ép của bà mẹ cuồng đuổi con gái ra khỏi nhà, Hà Hiểu Tâm cắn răng lựa chọn một chàng trai, trong số album ảnh dày bịch mà mẹ mang về để xem mắt.
Người đối diện tuy không phải kiểu người khôi ngô tuấn tú, nhưng diện mạo cũng khá dễ nhìn, thật thà lương thiện đúng kiểu con rể tốt trong mắt mẹ vợ. Hà Hiểu Tâm nghĩ nếu bị ép quá kết hôn đại với anh ta cũng được, ít ra anh ta không làm cô phát ngán như những người đàn ông khác, miễn cưỡng vẫn có thể ngồi trò chuyện vài câu.
Đang lúc cô định buông bỏ tất cả các mỹ nam trên đời, thì Tô Mạch xuất hiện, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Không hẹn mà gặp cậu ấy.
"Hiểu Tâm, người này là ai?" Người đàn ông xem mắt lộ ra vẻ mặt không vui liếc Tô Mạch, không ai muốn chuyện tốt của mình bị kẻ khác phá đám cả, trong trường hợp anh đang rất ưng ý với đối tượng xem mắt lại càng không.
"Em trai... em." Hà Hiểu Tâm ấp úng lược bỏ đi một số từ giải thích.
"À! Thì ra là em vợ, chào em anh là Nguyễn Nam Thành." Người đàn ông lập tức thay đổi thái độ, không biết ngượng mồm gọi một tiếng "Em vợ" sau đó thân thiết đưa tay ra bắt tay chào hỏi.
Tô Mạch tỏ thái độ ghét bỏ, giọng điệu lạnh lùng hướng Nguyễn Nam Thành: "Anh Nguyễn câu này có phải quá sớm rồi không?"
Người đàn ông nghe vậy ngượng tím mặt, anh ta nghĩ với vẻ ngoài khôi ngô, cùng công việc lương cao của mình không cô gái nào ngu ngốc từ chối. Anh ta cười cười giả trân, cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn, tự hỏi người em vợ từ trên trời rơi xuống này, bao giờ với biết ý rời đi?
Hà Hiểu Tâm bức bối trong người, quên mất bản thân đang ngồi phòng điều hòa, dùng tay quạt mát, nghiến răng trừng Tô Mạch: "Tô Mạch em ở nhà còn có việc phải không? Đi đi."
"Không có, em rảnh mà." Tô Mạch thấy chết không sợ, hồn nhiên gọi phục vụ mang thêm chén bát cho mình. Giữa hai cặp mắt phát ra ánh lửa, hồn nhiên gắp thức ăn bỏ vào mồm thưởng thức.
Nguyễn Nam Thành gần như hết kiên nhẫn, dáng vẻ thư sinh hiền lành thay bằng bộ mặt đằng đằng sát khí, bữa cơm này do anh ta trả tiền, còn chưa kịp động đũa đã bị người khác ăn hết sạch, những một tháng lương đấy phải tiết kiệm bao lâu mới bù được lại?
Chân Hà Hiểu Tâm ở dưới gầm bàn, kịch liệt đá vào chân Tô Mạch ngăn cậu ta làm mất mặt mình lại, Nguyễn Nam Thành là con trai bạn mẹ cô, chuyện này lộ ra coi như cô xong đời.
Cô cười khó coi nói: "Thật ngại quá, em trai em còn nhỏ suy nghĩ chưa thấu đáo."
"Không sao." Nguyễn Nam Thành nặn ra nụ cười xua xua tay.
"Buổi trưa em còn chưa ăn cơm giờ rất đói, em gọi thêm được không?" Tô Mạch gắp hết đĩa này đến đĩa kia, sau vài phút đồng hồ bay sạch thức ăn trên bàn, cậu giả bộ mình vẫn còn đói, một tay xoa bụng tay còn lại với tờ thực đơn.
Nguyễn Nam Thành mặt biến sắc, nén nắn ví tiền trong túi quần, lòng đau như cắt khó khăn nặn ra từ "Không được"
"Cô Hà chúng ta đến đây thôi, cô không phải cô gái mà tôi muốn lấy làm vợ." Anh ta thà không lấy vợ, chứ không thể để tiền trong ví mất sạch, vội đứng dậy từ chối Hà Hiểu Tâm.
Hà Hiểu Tâm kinh ngạc nhìn Nguyễn Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông từ chối, đã thế anh ta còn nói cô không xứng nữa chứ, quá là nhục nhã mà. Cô dùng cặp mắt căm phẫn bắn về phía Tô Mạch gằn giọng:
"Tô Mạch đáng chết, cậu đuổi đối tượng xem mắt của tôi chạy mất rồi."
Tô Mạch đặt cốc nước xuống bàn, nín nhịn cơn căng chướng bụng do ăn quá nhiều nói:
"Em đền cho chị là được chứ gì?"
"Đền cái đầu cậu ấy, khó khăn lắm tôi mới gặp được người đàn ông dễ nhìn một chút." Hà Hiểu Tâm nếu máo, hôm nay không phải nể tình Tô Thiển, cô giết chết Tô Mạch rồi.
"Chị thấy em thế nào?" Tô Mạch nghiêng người ghé sát gần Hà Hiểu Tâm.
"Trẻ con biết cái gì?" Hà Hiểu Tâm không ngờ tới cậu ta lại làm như vậy, ở khoảng cách gần cô có thể thấy được đôi môi căng mọng như trái cherry của Tô Mạch, bất giác không nhịn được nuốt nước bọt, nhận ra mình thèm khát cả em trai bạn thân, cô thẹn quá đẩy cậu ấy ra.
"Trẻ con?" Tô Mạch cười đầy ẩn ý
"Em biết nhiều thứ hơn chị nghĩ đấy."