Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 93: Cầu quân sư




"Hợp đồng này có nhiều lỗ hổng như vậy, tôi không nghĩ một người có kinh nghiệm, làm việc nhiều năm như cậu lại không nhìn ra."
Phó Cận Nam sau khi đọc xong bản hợp đồng giám đốc hành chính đem tới, sắc mặt lạnh lùng đập mạnh tay xuống bàn, anh ghét nhất là những người làm ăn thiếu trách nhiệm. Làm việc gì cũng phải cẩn thận, giá trị văn bản nằm ở chữ ký và con dấu, một khi đã đặt bút ký phải chắc chắn từng li từng tí, để xảy ra lỗi khác nào đem nó vào trò chơi may rủi.
"Phó tổng tôi sẽ gấp rút làm lại bản khác khiến anh hài lòng." Giám đốc hành chính hoảng sợ vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt suy hỏi của Phó Cận Nam.
"Cậu biết còn sai phạm sẽ thế nào rồi đấy." Phó Cận Nam ném bản hợp đồng về phía đầu bàn, anh chưa bao giờ cho ai cơ hội lần thứ 2, bởi lời hứa rất quan trọng, một người không biết giữ lời, giữ lại khác nào đào hố chôn mình.
"Dạ..." Lòng bàn tay giám đốc hành chính ướt sũng mồ hôi, anh ta lén nhìn Phó Cận Nam, thấy anh ta không chú ý đến mình, liền lau vội tay vào quần, giọng run rẩy mở miệng, chỉ sợ nói sai cơ hội sẽ không còn. Đang lúc anh ta định nói thêm vài câu lấy lòng sếp thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
"Cạch."
"Xin lỗi làm phiền rồi." Tô Thiển mở cửa thấy bên trong còn có người khác, vội vàng lùi về đằng sau đồng thời kéo cửa đóng lại.
"Em vào đi." Người thương đã tới, dáng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Phó Cận Nam dần nhạt phai, thay vào đó là ánh mắt ôn hòa, dịu dàng nói.
Nghe giọng sếp mới thế đã thay đổi một cách chóng mặt, giám đốc hành chính bất ngờ mở to hai mắt. Anh ta vào Vạn Long làm việc đâu phải ngày một ngày hai, ai trong công ty chẳng biết vị tổng giám đốc này của bọn họ lạnh hơn cả băng, đối với người phụ nữ ôn nhu như vậy, thật làm người ta bất ngờ.
Tin tức gần đây tổng tài phải lòng cô nhân viên nhỏ, dậy sóng cả công ty ai mà không biết, xung quanh đó là hàng loạt tin đồn, mỗi người thêu diệt ra một câu chuyện, nhưng được nói đến nhiều nhất phải kể đến kịch bản tựa drama cung đấu, nữ nhân viên dùng kế đưa tổng tài lên giường, dùng đứa nhỏ giăng bẫy để được gả vào hào môn. Hôm nay được tận tai, tận mắt chứng kiến, xem ra tin đồn vẫn chỉ là tin đồn.
Cánh cửa chuẩn bị được đóng kín lần nữa mở ra, cô không biết bên trong còn có người khác, trợ lý Ngô đáng lẽ nên nói cho cô mới phải, cô không muốn làm phiền anh làm việc. Tô Thiển nhẹ bước tiến vào trong phòng, lẳng lặng ngồi xuống ghế sofa, biến mình thành vô hình.
"Phó tổng tôi mang nó đi được chứ?" Giám đốc hành chính là người thức thời, cứu tinh đã tới tội gì không nắm bắt, anh ta gấp gáp muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này.
"Đi đi." Phó Cận Nam giống như đã chờ đợi câu này của anh ta từ lâu, trong mắt bây giờ chỉ còn lại duy nhất hình dáng Tô Thiển, đâu có thời gian chỉnh cấp dưới, nhanh chóng xua tay đuổi người.
"Em lại đây đi." Giám đốc hành chính đã đi rồi, trong phòng còn lại hai người mà thôi, Phó Cận Nam không cần giữ ý tứ nữa, tươi cười gọi Tô Thiển.
Tô Thiển khó hiểu, tại sao anh không ra chỗ mình, lại bắt người bụng to nặng nhọc như cô đi lại vất vả, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của anh, cô đành đỡ bụng đứng dậy, từ từ lại gần anh.
"Anh có gì cho em à?" Tô Thiển đứng trước mặt anh tò mò hỏi.
"Em nói đi hai tiếng thôi mà." Phó Cận Nam phớt lờ câu mà cô hỏi, anh sẽ không để cô ấy biết mình có ý xấu đâu, anh nhìn đầy ý tứ kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vòng qua đỡ lấy lưng, ngón tay tinh nghịch búng nhẹ vào mũi cô.
"Rắc rối hơn em nghĩ."
Tô Thiển quay mặt đi tránh né tia lửa đỏ rực trong mắt Phó Cận Nam, mỗi khi anh nhìn cô như vậy, lòng cô lại xốn xang lúng túng. Câu anh hỏi làm cô nghĩ đến hình ảnh vừa rồi chạm mặt bố chồng đại nhân, ông ấy và anh đều có vẻ mặt bức người, làm cô đứng gần như nhỏ bé đi vài phần.
Cô không muốn nói ra chuyện vừa rồi mình đã gặp bố anh ấy, sau đó vì sợ ở cùng một chỗ với ông ấy mà suýt nữa bị ngã.
Phó Cận Nam bắt lấy bàn tay Tô Thiển chơi đùa, chỗ này hôn một chút, chỗ kia sờ sờ, cả người Tô Thiển bức bối lườm cảnh cáo, giờ thì cô đã biết anh gọi cô tới chỗ anh đang ngồi để làm gì rồi.
Phó Cận Nam cũng rất biết điểm dừng, thời khác Tô Thiển bùng nổ liền thu lại móng vuốt, nâng tay xem giờ: "Anh hẹn Tô Mạch 11 giờ, tầm này đi là vừa đấy."
"Coi như anh thức thời." Tô Thiển đứng lên, dùng tay kéo kéo tà váy bị nhăn nhúm do người nào đó làm ra, không keo kiệt trừng mắt cảnh cáo.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
"Con đói rồi phải không? Bố đưa con đi ăn cơm." Phó Cận Nam biết Tô Thiển đang khó chịu với mình, một tay ôm lấy cô, tay còn lại vuốt ve bụng cái bụng tròn vo dẻo mồm nói.
Tô Thiển không giận được lâu, lại thêm những lời anh nói khẽ mỉm cười, để mặc anh đỡ mình xuống hầm gửi xe, dọc đường đi gặp rất nhiều đồng nghiệp trong công ty, nhưng giờ còn quan trọng nữa sao? Bọn họ đồn gì cô đều biết, miễn là cô không làm gì hổ thẹn, đâu ai cấm được miệng người khác.
Lúc nhà Tô Thiển đến nhà hàng Tô Mạch đã ở đó chờ bọn họ, để thuận tiện đi lại cho em vợ, Phó Cận Nam đã rất chu đáo chọn nhà hàng cách công ty cậu ấy làm việc không xa.
"Chị, anh rể."
"Hừ em mất số của chị rồi à? Không thấy gọi hỏi thăm chị được câu nào."
Tô Thiển nhìn thấy em trai, không nhịn được trách móc, xưa chỉ cần hai hôm không liên lạc đã chạy đến tìm, sợ cô xảy ra việc gì, thế mà giờ nửa tháng không gọi cũng chẳng sao, có phải khi con người ta trưởng thành sẽ mất dần tình cảm thân tình ban đầu?
"Có anh rể ở bên cạnh chị em rất yên tâm." Tô Mạch quỳ gối rót rể vào ly Phó Cận Nam, rồi lại tự rót cho mình một ly. Hoàn tất công việc anh nâng ly rượu lên hướng anh rể mời rượu, sau đó ngửa cổ uống cạn, có người đàn ông tốt như anh ấy ở bên chị gái, cậu còn gì phải lo lắng?
Tô Thiển nhỏ giọng mắng em trai: "Ngụy biện."
"Cậu ấy trưởng thành rồi, ngoài công việc ra còn phải dành thời gian yêu đương mà." Phó Cận Nam bóc tôm bỏ vào bát Tô Thiển, vì em vợ nói vài lời.
"Em có bạn gái rồi hả, hôm nào đưa tới cho chị gặp mặt đi." Em trai tuổi cũng không còn nhỏ, bao năm vùi đầu vào sách vở không chịu yêu đương, nếu nó có bạn gái thì quá tốt rồi, thêm người càng vui.
"Em vẫn còn đang theo đuổi người ta, không biết bao giờ mới bắt được người đây?" Tô Mạch buồn chán, tính cách Hà Hiểu Tâm rất cố chấp, có thể nói chuyện hôn nhân cùng đàn ông lạ, lại không thể mở lòng với anh.
"Chỉ cần em chân thành, băng đá cũng có lúc tan chảy mà." Nghe giọng chán nản của Tô Mạch, bàn tay Phó Cận Nam tìm kiếm tay Tô Thiển nắm chặt, lấy kinh nghiệm theo đuổi đúc kết bao nhiêu năm ra truyền thụ.
"Anh theo đuổi chị gái em rất cực phải không? Tính chị ấy em biết, vừa cố chấp vừa cứng đầu."
Tô Mạch rất hiểu chị gái mình, để đi được đến ngày hôm nay Phó Cận Nam chắc hẳn bỏ ra không ít tâm tư, hôm nay anh rể không hẹn gặp cậu cũng sẽ tìm tới nhờ chỉ dạy.
"Đúng là rất cực." Phó Cận Nam thẳng thắn thừa nhận, đáy mắt mang theo ý cười, câu nói này không phải anh kể khổ, thậm chí trong đó còn chứa đựng niềm hạnh phúc.
Bầu không khí hòa hợp ngọt ngào lan tỏa xung quanh chị gái và anh rể, khiến Tô Mạch cực kỳ ngưỡng mộ, mong rằng sau này mình cũng giống như bọn họ, có được tình yêu trọn vẹn.
Thức ăn trong chốc lát được bưng lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Phó Cận Nam xắn tay áo lên cao, cẩn thận lột vỏ tôm.
Tô Thiển hưởng thụ sự chăm sóc Phó Cận Nam dành cho mình, tôm anh lột cho đều ăn sạch sẽ, ăn chưa được bao lâu bụng bắt đầu chương cứng.
"Em muốn đi nhà vệ sinh." Cô đặt đũa xuống bàn, quay sang người bên cạnh thì thầm.
"Anh đưa em đi." Nghe cô nói muốn đi nhà vệ sinh, anh dừng đũa muốn đứng dậy đỡ cô, nhưng bị Tô Thiển ngăn cản.
"Anh rể em đang theo đuổi một cô gái, mãi mà chưa có tiến triển gì..." Tô Mạch để ý chị gái đã đi khỏi, nắm bắt thời cơ vàng ngọc hỏi chuyện.
Phó Cận Nam nhìn nhìn cánh cửa phòng, dường như cũng lo lắng Tô Thiển nghe được cuộc hội thoại giữa hai người, nhàn nhạt nhả ra mấy chữ: "Đánh nhanh thắng nhanh, biến cô ấy thành của mình."
Anh kể lại cho Tô Mạnh nghe quá trình theo đuổi Tô Thiển, trong đó lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết, vào thẳng vấn đề chính, để chắc chắn hơn chuyện mình dùng kim chọc thủng bao cao su cũng nói ra.
Tô Mạch sùng bái thốt lên: "Anh thật lợi hại."
"Hai người nói gì mà hào hứng vậy." Tô Thiển từ nhà vệ sinh trở lại phòng, đứng ngoài cửa đúng lúc nghe được câu khen ngợi của em trai, mở cửa đi vào nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, cậu ấy hỏi anh mấy vấn đề liên quan đến công việc." Phó Cận Nam đặt tay vào hông Tô Thiển, đỡ cô ngồi xuống ghế, trao đổi ánh mắt với Tô Mạch che giấu bí mật nói.
Tô Thiển không tin tưởng cho lắm, cứ có cảm giác hai người đang có bí mật giấu mình, hẳn lúc cô ra ngoài bọn họ đã nói chuyện gì đó liên quan đến cô, nên thấy cô vào mới im lặng như vậy, không nói cũng được cô khác có cách khai thác thông tin. Tầm nhìn đặt trên người Phó Cận Nam, cười thầm xem anh cứng miệng được bao lâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.