Tuy sớm đã chán ghét cuộc sống ngàn năm như một ngày nơi Thần giới, nhưng Lê Tư Đặc vẫn lập tức cự tuyệt đề nghị đào thoát khỏi Thần giới của Phổ Thụy Khắc.
"Bảo bối ngươi thực cố chấp." Phổ Thụy Khắc khẽ nhíu mày, "Nếu như, ta nhất định khăng khăng thì sao?”
"Ta sẽ tuân theo sứ mạng của ta." Lê Tư Đặc nhìn hắn, gằn từng chữ.
"Nghĩa là, ngươi sẽ cùng ta đối nghịch, sau đó chém rụng cánh của ta, đem ta nhốt dưới đáy sông Thiêng trọn đời?” Phổ Thụy Khắc cười khổ, "Thân ái ngươi thực tàn nhẫn."
"Ta không muốn." Lê Tư Đặc một tay xoa sườn mặt hắn, “Cho nên, xin ngươi đừng.”
Phổ Thụy Khắc lắc đầu, cúi đầu chặn lên cánh môi y.
Trong cuộc sống sau đó, Phổ Thụy Khắc cũng không đề cập lại chuyện này, Lê Tư Đặc cho rằng lần kia hắn chỉ là nhất thời cao hứng, cũng không hỏi lại, cho đến một ngày, Phổ Thụy Khắc thần tình hưng phấn mang theo y bay khỏi Thần giới, hướng đến một nơi hoàn toàn mới.
Trên đại lục mênh mông cự thạch nằm từng cụm, sừng sững một tòa lâu đài xám do cự thạch làm nên, trên đỉnh nhọn là Thập giá dựng thẳng, vách tường phủ đầy hoa tường vi trắng, trước cửa nhà còn có một mảnh cỏ, xanh rờn mềm mại.
“Lễ vật dành tặng ngươi, bảo bối." Phổ Thụy Khắc từ phía sau ôm y.
Lê Tư Đặc quay đầu nhìn hắn.
"Không có ý tứ gì khác, chỉ là một tòa lâu đài mà thôi." Phổ Thụy Khắc cười cười, "Về sau lúc nhàm chán, không cần lần nào cũng tới Ma giới, ở đây cũng rất đẹp, hơn nữa, chỉ thuộc về hai người chúng ta."
"Phiến đại lục này không thuộc về Thần giới, ngươi không có tư cách có được nó." Lê Tư Đặc tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
“Nhưng nó cũng không thuộc về Ma giới." Phổ Thụy Khắc không để tâm nhún vai, "Nói cách khác, đây chỉ là một mảnh đại lục hỗn độn vô chủ, ta vì cái gì không thể chiếm lĩnh nó?"
Lê Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn.
“Được rồi bảo bối, đừng cáu gắt với ta.” Phổ Thụy Khắc kéo vai y qua, “Cùng nhau vào xem, ta bỏ ra rất nhiều tâm tư."
Trong lâu đài thật tráng lệ, so với Thần Điện còn sáng lạn hơn.
"Ta muốn vì ngươi lập nên một đại lục hoàn toàn mới." Phổ Thụy Khắc ôn nhu hôn y, “Bảo bối ta vô cùng yêu ngươi, ngươi chính là lý do cho tất cả những việc ta làm, vậy nên, cho dù không ủng hộ ta, cũng xin ngươi đừng phản đối ta."
Lê Tư Đặc sửng sốt.
Phổ Thụy Khắc cười cười, ôm y đặt lên giường.
Trong phòng ngủ, chiếc phong linh (chuông gió) hình hoa bách hợp va chạm phát ra từng tiếng từng tiếng thanh thúy, cùng âm thanh rên rỉ trầm thấp trên giường hòa lẫn, tràn đầy khí tức tình dục.
Trong cuộc sống từ đó về sau, Phổ Thụy Khắc thường xuyên mang theo Lê Tư Đặc đến lâu đài, ân ái, hoặc là ngắm phong cảnh.
"Bảo bối ta không muốn quay lại Thần giới." Mỗi lần trước khi rời đi, Phổ Thụy Khắc đều ôm y oán trách.
Biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, nhưng Lê Tư Đặc lại luôn cười cười, sau đó mang theo hắn cùng về.
Lần đầu tiên trong đời phản bội Phụ Thần, ở nơi cấm kỵ có được một mảnh đất thuộc về mình, đã là điểm mấu chốt, không muốn, cũng không dám lần nữa vượt rào.
Thần giới đã gió êm sóng lặng mấy ngàn mấy vạn năm, ai cũng không nghĩ tới, bão táp gào thét tới chỉ trong một đêm.
Lê Tư Đặc đang đọc sách trong Thần Điện, đột nhiên thấy một Song dực thiên sứ lảo đảo chạy đến, đầy người máu tươi.
"Làm sao vậy?" Lê Tư Đặc cả kinh.
“Phụ Thần, Phụ Thần phái Thiên Sứ quân đoàn đi bắt Phổ Thụy Khắc đại nhân." Song dực thiên sứ chạy trốn cơ hồ thở không nổi, "Tại Hoắc Lâm Thần Điện."
Lời còn chưa nói hết, Lê Tư Đặc đã vọt đi.
Sáu chiếc cánh thuần trắng mở rộng dưới ánh mặt trời, chiết xạ kim sắc chói mắt.
Hoắc Lâm Thần Điện là chốn riêng của Phụ Thần, là cấm địa của Thần giới, không có Phụ thần cho phép, ai cũng không được vào.
Mà bây giờ, trong lãnh địa thần thánh này lại đầy ắp người.
Xẹt qua tầng tầng lớp lớp Thiên Sứ quân đoàn, Lê Tư Đặc trực tiếp rơi xuống bên người Phổ Thụy Khắc.
"Bảo bối." Phổ Thụy Khắc cả người đầy vết thương.
"Chuyện gì xảy ra?" Lê Tư Đặc sắc mặt tái nhợt, trong đầu hỗn loạn một mảnh.
"Phụ thần đã biết chuyện ta một mình đến cấm địa.” Phổ Thụy Khắc khóe miệng tràn ra máu tươi, đem hết toàn lực cười với y, “Bất quá không sao, hắn cho rằng chỉ có một mình ta, cho nên ngươi không có việc gì... Bảo bối thực xin lỗi, không thể giúp ngươi."
Lê Tư Đặc bờ môi run rẩy, ngày hôm qua hắn còn ôm mình hôn mình, mới qua gần một ngày mà thôi, sự tình sao đã biến thành như vậy? Không cần suy nghĩ, ôm Phổ Thụy Khắc liền vọt vào chỗ sâu nhất Thần Điện, nơi đó có một suối nước nóng, là nguồn nước sinh mệnh của tất cả thiên sứ, sẽ đề cao đẳng cấp ma pháp thiên sứ thật lớn, chỉ trong những lễ mừng long trọng, Phụ thần mới có thể thêm một giọt vào nước mưa.
Tuy các thiên sứ đều tự nhận chính trực thiện lương, nhưng bất kỳ một chủng tộc nào đều có trường hợp đặc biệt, vì phòng ngừa nước sinh mệnh bị người làm bẩn, ở xung quanh suối nước nóng, được Phụ thần hạ một tầng kết giới kim sắc.
Không ai có thể tùy tiện phá tan kết giới, mà ngay cả Lê Tư Đặc, cũng không xác định chính mình có năng lực làm được hay không.
Nhưng hơi thở Phổ Thụy Khắc đã càng ngày càng yếu ớt, cho dù không nắm chắc, cũng nhất định phải thử.
"Ta thử mở ra kết giới, chính ngươi đi vào." Lê Tư Đặc ôm hắn đặt cạnh bên suối nước nóng.
Phổ Thụy Khắc gật đầu.
Để tạo ra một quả cầu năng lượng có thể cùng Phụ thần đối kháng, Lê Tư Đặc đã dùng hết tất cả khí lực mình có.
Trong nháy mắt trùng phá kết giới, Lê Tư Đặc cơ hồ cảm giác toàn thân mình đều bị đánh nát.
Từng ngụm từng ngụm máu tươi không ngừng từ trong miệng tuôn ra, sau một khắc, liền lâm vào vô biên bóng tối.
Nếu như chết ngay lúc đó, không chừng sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc sau cùng, bản thân vẫn tỉnh lại, hơn nữa trở thành chuyện cười của toàn bộ Thần giới. Xiềng xích ngân sắc chế trụ mắt cá chân, chỉ có thể dừng trên một hoang đảo mấy ngàn năm như một ngày kia. Trước đó, Lê Tư Đặc thậm chí không biết, Thần giới còn có một chốn hoang vu như vậy.
Phụ thần đã nhân từ rồi, dù cho Lê Tư Đặc phạm vào sai lầm lớn như vậy, cũng không chém rụng cánh y, chỉ phong ấn pháp lực, hạn chế tự do của y.
"Ngươi quả thực ngu xuẩn đến mức khiến ta muốn khóc!" Tát La đến thăm y, “Phổ Thụy Khắc căn bản là đang lợi dụng ngươi! Phụ thần chưa từng phái người đi bắt hắn! Những kẻ trong thần điện đều là người của hắn! Hắn chính là vì muốn ngươi thay hắn mở ra kết giới! Sau đó tên khốn đó bây giờ đẳng cấp năng lượng so với chúng ta cộng lại còn cao hơn! Hắn đã suất lĩnh quân đoàn ba phản bội đào thoát khỏi Thần giới!"
Lê Tư Đặc vùi đầu vào đầu gối, không nói chuyện.
"Ngươi ở lại đây đi.” Tát La có chút thương cảm cho y, “Hiện tại toàn bộ Thần giới đều nói ngươi cùng Phổ Thụy Khắc là đồng đảng... Chờ thêm mấy ngàn năm sự tình hết loạn rồi, ngươi hãy ra ngoài.”
Một mình ở chỗ này, cô độc đợi mấy ngàn năm?
Nhìn bóng lưng Tát La, Lê Tư Đặc tươi cười đắng chát.
Rốt cục vẫn tự mình thoát khỏi xiềng xích giam cầm, mở cánh hướng về nơi tận cùng Thần giới bay đi.
Sí Thiên Sứ bị phong ấn linh lực một khi ly khai nguồn sáng Đệ tứ thiên, sẽ nhanh chóng bị ma pháp phản phệ.
Nhưng thà chết, cũng phải đi tìm hắn.
Vừa đến bờ sông Thiêng, chiếc cánh bên trái đã bị ma pháp ăn mòn tróc ra, cắn răng muốn kiên trì, nhưng vẫn ngã vật ra đất.
Toàn thân đau như bị lưỡi dao sắc bén cắt vào, trong cơn hấp hối, lại nghe được có người đang hỏi: "Này, ngươi có nguyện ý theo ta làm Huyết tộc?"
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ sẫm.
Cơ hồ không chút do dự, Lê Tư Đặc gật đầu.
Các thiên sứ đều xem thường chủng tộc mỏng manh tà ác lại tự cho mình siêu phàm này, nhưng trở thành Huyết tộc, ít nhất sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng.
Về sau mới biết được, người đó tên là Khải Y Vạn, kẻ thống trị Huyết tộc đại lục, Huyết tộc chi Vương.
“Tiểu đông tây, ta là phụ thân ngươi!" Y Vạn thoả mãn nhìn Lê Tư Đặc, "Gọi cha mau!"
Lê Tư Đặc có chút không biết nói gì.
"Dựa theo quy định của Huyết tộc, thật sự hắn là phụ thân ngươi, bởi vì hắn đã cho ngươi một khởi đầu, biến ngươi thành Huyết tộc." Từ bên ngoài tiến đến một hắc y nhân ngũ quan tuấn mỹ, cười nhìn y, “Xin chào, ta là Tây Mặc."
Lê Tư Đặc hướng hắn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
"Ngoan, gọi cha đi, có kẹo ăn nga!” Vua Huyết tộc tiếp tục dụ dỗ.
"Không cần để ý đến hắn." Tây Mặc nắm vai Lê Tư Đặc kéo đi, “Ta dẫn ngươi đi mấy chỗ chơi vui!”
Do nguyên nhân thể chất, Lê Tư Đặc cũng không sợ ánh mặt trời.
Lần đầu hút máu có lẽ rất buồn nôn, nhưng lâu dần, lại thích loại khoái cảm cấm kỵ này. Thức ăn hoàn toàn mới, hoàn cảnh hoàn toàn mới, cách sống hoàn toàn mới.
Rất nhanh, Huyết tộc cùng Ma giới đại lục đều biết, trong lâu đài Bỉ Địch Tư có một vị bá tước, tuổi trẻ tướng mạo đẹp lại nhiệt tình động lòng người.
Tình nhân phải anh tuấn nhất, thức ăn phải tinh xảo nhất, ngay cả nước tắm cũng phải dùng rượu nho sản xuất từ các nông trường nước Pháp, lai vãng trong các loại tiệc tùng của xã hội thượng lưu, cùng với sinh hoạt tại Thần giới trước kia, hoàn toàn bất đồng.
Chỉ duy mối hận trong tâm, lại thủy chung không bỏ xuống được.
Quang Minh Vương Phổ Thụy Khắc.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại.
Nghe y nói hết, Freddy đau lòng ôm chặt y, “Trước đây vì sao không nói cho ta?"
Lê Tư Đặc nhắm mắt lại, trên má có giọt nước mắt lăn xuống.
Gặp được Freddy, là niềm vui lớn nhất trong đời mình.
Vốn tưởng sẽ không bao giờ yêu nữa, nhưng vị Ma giới vương tử có chút thô lỗ này, lại gần như ngang ngược tiến vào lòng mình.
Lần đầu tiên cùng hắn lên giường, chỉ là bởi vì vẻ ngoài anh tuấn của hắn, có ai lại nghĩ tới, từ đó về sau, sẽ dây dưa đến rốt cuộc không rời.
Bởi vì quá để ý, cho nên mới một mực không dám nói cho hắn biết quá khứ của mình, mấy tạp chí lá cải sớm đã đem trận phản loạn năm đó miêu tả thành câu chuyện diễm tình trắng trợn, vô cùng tình sắc.
Không dám nghĩ, nếu Freddy biết mình là nhân vật chính trong những tiểu thuyết đó, sự tình sẽ thành ra thế nào.
"Không sao.” Freddy đem y ôm đến không thể chặt hơn, “Ta thay ngươi dạy dỗ tên khốn nạn đó, sau đó chúng ta trở về Vong linh thánh điện cử hành hôn lễ, được không?"
"Nhưng mà —— "
"Đồ ngốc." Freddy ngắt lời, “Ta không quan tâm, về sau sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi.”
Nhìn thần sắc hắn tràn đầy kiên định, Lê Tư Đặc tuy hốc mắt vẫn đỏ bừng, nhưng khóe miệng lại khẽ giương lên.
"Nghỉ ngơi cho tốt.” Freddy hôn hôn trán y, “Chiến tranh kết thúc, ta sẽ đích thân làm thịt tên khốn đó cho ngươi hả giận.”