Sau khi chiến tranh kết thúc, Tát La mang theo Phổ Thụy Khắc về Thần giới, Ma tộc đại quân cũng bắt đầu chuẩn bị trở về.
Vì ma pháp của Tây Mặc hao tổn quá nhiều cần nghỉ ngơi, nên mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều nằm trên giường, tối hôm đó, Lâm Cảnh cùng hắn nằm trong chốc lát liền cảm thấy có chút bức bối, liền chuồn đi hít thở khí trời.
Ma giới biên thuỳ lập lòe ánh sao, Lâm Cảnh nằm trên đồng cỏ hóng gió, thuận tiện híp mắt ngắm các chòm sao, đột nhiên liền phát hiện một ngôi sao sáng dị thường.
A? Lâm Tiểu Cảnh hứng thú trỗi lên, ngồi dậy nhìn kỹ một chút, phát hiện vì sao kia trở nên càng lúc càng lớn, sau đó tựa hồ... Rơi xuống hướng lâu đài của Lê Tư Đặc?
Lâm Cảnh rất là vui vẻ, chạy về tìm Tây Mặc tám chuyện.
Trở lại phòng ngủ, Tây Mặc đang tựa ở đầu giường xem sách ma pháp.
"Bên ngoài mưa rồi?” Thấy cậu gấp gáp vội vàng chạy vào, Tây Mặc buông sách hỏi.
"Không có." Lâm Cảnh lắc đầu.
"Vậy sao lại bỏ về sớm vậy?” Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, Lâm Cảnh rất thích nhìn mấy chòm sao, bình thường cũng phải đến khuya mới về.
Lâm Cảnh ừng ực ừng ực uống nước, uống xong mới sáng ngời hữu thần bắt đầu nhiều chuyện.
"Vậy sao?" Tây Mặc sau khi nghe xong khiêu mi, "Xem ra Freddy sắp tỉnh.”
"Có ý tứ gì?" Lâm Cảnh khó hiểu.
"Nếu anh sắp bị người mang đi, em có sốt ruột không?" Tây Mặc xoa mũi cậu, "Một khi sốt ruột, đương nhiên cũng không thể ngủ."
"Có người muốn bắt Lê Tư Đặc?" Lâm Cảnh khiếp sợ, "Vậy mà anh còn cười!"
"Yên tâm đi, loại chuyện bắt cóc này, chỉ có ma quỷ mới có thể làm, hắn không thể nào làm đâu.” Tây Mặc đem Lâm Cảnh tha lên giường, "Muộn rồi, ngủ với anh đi.”
"Đến tột cùng là ai muốn mang Lê Tư Đặc đi, Tát La sao?" Lâm Cảnh bị hắn ôm vào trước ngực chặt đến mặt cũng biến hình, vẫn còn chấp nhất hỏi.
"Ngủ!" Tây Mặc hôn nhẹ trán cậu.
"..."
Trên sân thượng phủ kín cát sỏi, Lê Tư Đặc hơi cúi đầu, không nhìn tới người trước mắt.
Nam tử tóc vàng mặc trường bào trắng, chói mắt như nắng gắt.
"Tát La mang Phổ Thụy Khắc về, lại không mang ngươi về.” Thanh âm nam tử xa xăm, như từ chân trời truyền đến.
"Phụ thần." Lê Tư Đặc rũ mắt, “Xin ngài tha thứ cho ta, ta sẽ không trở về."
Nam tử tóc vàng nhẹ giọng thở dài, trong mắt tràn đầy thương xót.
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh nằm ỳ không chịu dậy, dùng cả tay chân quấn lên người Tây Mặc vù vù ngủ.
Đây đại khái là tướng ngủ khó coi nhất trên đời đi? Tây Mặc bật cười, cũng không gọi cậu dậy, mặc kệ cậu ôm mình cọ qua cọ lại.
"Thân vương." Quản gia nho nhã lễ độ gõ cửa.
"Vào đi." Tây Mặc mở miệng.
“Ngô, đừng ồn…” Lâm Cảnh mơ mơ màng màng, như con ếch nhỏ úp sấp trên người Tây Mặc, quần ngủ xộc xệch, lộ gần nửa cái thí thí.
Tây Mặc lắc đầu cười, cầm chăn bao lấy cậu.
Quản gia giáo dưỡng rất tốt, hoàn toàn bỏ qua tướng ngủ thô tục của Lâm Cảnh, nho nhã lễ độ đứng một bên.
"Chuyện gì?" Tây Mặc hỏi.
“Đừng có ồn nha!” Quản gia còn chưa kịp mở miệng, Lâm Cảnh liền đưa tay tát một cái, chuẩn xác không sai vỗ vào mặt Tây Mặc.
"..." Tây Mặc vừa bực mình vừa buồn cười.
Quản gia khóe miệng co rút, Thân vương phi sao bạo lực quá vậy?
"Vương tử điện hạ đã tỉnh lại." Lo lắng mình cũng bị Lâm Cảnh đánh, quản gia chỉ đành tận khả năng ngắn gọn nhỏ giọng báo cáo.
Tây Mặc gật gật đầu, ra hiệu tự mình biết rồi.
Cho nên thân vương là ngay cả nói cũng không dám nói sao? Quản gia trong lòng yên lặng gào thét, sau đó ưu nhã mỉm cười ra cửa.
Trong phòng ngủ bên kia, Lê Tư Đặc đang thần tình đầy bất đắc dĩ nhìn Freddy.
"Ngươi không đáp ứng đi cùng hắn chứ? Hửm?” Freddy hỏi lần thứ một trăm lẻ một, “Sao hắn lại hảo tâm như vậy cứu tỉnh ta, có phải ngươi cùng hắn ký khế ước gì không? Bắt ngươi dùng cái gì đó trao đổi?"
"Không có." Lê Tư Đặc đau đầu, "Phụ thần không thể nào làm loại chuyện này."
"Thật sao? Ngươi sẽ không đi chứ? Không rời khỏi ta phải không? Hả?” Freddy khẩn trương.
"Ngươi còn dám nói thêm một chữ, ta lập tức đi." Lê Tư Đặc lành lạnh mở miệng.
"..." Freddy thức thời câm miệng, nghĩ nghĩ, đem Lê Tư Đặc ôm vào ngực.
Ai dám tranh với ông! Trực tiếp chụp chết!
Để ăn mừng chiến tranh thắng lợi, trước khi đại quân lên đường trở lại Vong linh thánh điện, Ma tộc cố ý tổ chức một buổi tiệc long trọng tại biên cảnh.
Hàn Dật Phong luôn không có hứng thú đối với những nơi này, bất quá không thể không nể mặt mọi người, vẫn xuất hiện ở hiện trường buổi tiệc, một mình ngồi trên ghế salon ở một góc khuất uống rượu.
Nam tử mặc quân trang vẻ mặt gắng gượng thần sắc lạnh lùng, quả thực là hình ảnh đẹp nhất trong manga thịnh hành! Các tiểu thư quý tộc nhìn Hàn Dật Phong xì xào bàn tán, đang muốn đến gần, đột nhiên thấy một thiếu niên thoạt nhìn niên kỷ rất nhỏ, bưng một khay bánh ngọt chạy về phía anh.
Trên khuôn mặt băng sơn tràn ra nét cười, đem thiếu niên ôm đặt lên đùi.
Các tiểu thư quý tộc ai thanh (tiếng kêu ai oán) một mảnh, lẽ nào Ma tộc cấp cao bị người chiếm hết rồi?
"Chủ nhân." Đường Đường mũi dính đầy bơ, "Tiểu Cảnh khi dễ em!"
“Sao cậu ta lại khi dễ em?” Hàn Dật Phong giúp cậu lau sạch sẽ khuôn mặt.
“Anh ấy với em chơi đoán số, thua phải chịu phạt.” Đường Đường cáo trạng, "Nhưng mà lần nào em cũng thua!”
"Sau đó cậu ta phạt em cái gì?" Hàn Dật Phong tiếp tục cười.
"Thua phải để ảnh véo mặt một cái!” Đường Đường phồng má rất không vui, “Xem này! Đỏ rồi!”
“Anh đi véo cậu ta lại cho em?” Hàn Dật Phong đề nghị.
"Được!" Đường Đường hưng phấn.
Hàn Dật Phong ôm tiểu sủng vật của mình đi qua, Lâm Cảnh dùng dư quang ánh mắt thoáng nhìn, nhanh chóng trốn ra sau lưng Tây Mặc.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc mạc danh kỳ diệu.
“Đi thu phục anh ta giùm tôi!” Lâm Cảnh chỉ vào Hàn Dật Phong.
“Có lợi lộc gì?” Tây Mặc khiêu mi hỏi.
“Anh giúp tôi còn phải có lợi lộc?!” Lâm Cảnh giận.
"Lời này anh thích." Tây Mặc ôm ngang cậu ta gặm cắn quai hàm, "Coi như cái này là lợi lộc đi.”
"..." Lâm Cảnh bên tai đỏ lên, dáo dác nhình quanh coi có bị ai thấy không.
Hàn Dật Phong còn chưa kịp tới gần Lâm Cảnh, đương nhiên là bị Tây Mặc cướp đi.
"Chủ nhân!" Đường Đường khẩn trương.
Hàn Dật Phong vỗ vỗ Đường Đường, cùng Tây Mặc lên phòng tiếp khách trên lầu, lại còn khóa trái cửa.
Phóng viên tiểu báo ào ào dán người vô cửa, dỏng tai nghe động tĩnh.
Trong phòng loảng xoảng rầm bịch, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm vật thể ngã xuống đất.
Phóng viên tiểu báo nhao nhao dùng tay áo lau đi nước mắt nóng hổi, vì bảo vệ người yêu mà tiến hành quyết đấu, quả thực làm cho người ta rất hít thở không thông.
"Này, cậu cũng ném vài cái đi a!” Trong phòng, Tây Mặc ném bình hoa trong tay, bất mãn nhìn Hàn Dật Phong.
"Tôi cự tuyệt chơi cái trò ngây thơ như vậy." Hàn Dật Phong chân gác lên bàn trà, nâng ly uống hồng trà.
"Chẳng lẽ cậu nghĩ ra cách tốt nào để qua mắt hai cái đồ ngốc kia?" Tây Mặc khinh bỉ nhìn anh.
Thoạt nhìn hình như không có… Hàn Dật Phong thở dài, buông ly đứng lên, phối hợp một cước đạp bể bàn trà.
Lê Tư Đặc nghe thanh âm từ trên lầu truyền đến, cảm thấy có chút hết biết nói gì, nhìn ra sàn nhảy xem xét lại cảm thấy có chút tò mò, đẩy đẩy Freddy, hỏi: "Có một lão đầu bất tỉnh rồi, hắn là ai vậy?"
“Quý tộc tỉnh Tạp La Mạch Cơ, cũng là chủ nhân ngôi biệt thự này." Freddy nhịn cười, “Đoán chừng Tây Mặc đập phá không ít thứ tốt của hắn."
Lê Tư Đặc bật cười, phân phó người đưa mã não và kim cương cho vị quý tộc đáng thương này.
Tuy buổi tiệc xuất hiện chút trắc trở, nhưng cũng may mọi người vẫn chơi rất high, thẳng đến nửa đêm, nguyên một đám say khướt mới về nhà.
Morris cũng uống hơi nhiều, lung la lung lay đi tới cửa vừa xòe cánh, lại bị Nặc Lôi một phen kéo lại.
"Có việc?" Morris nhìn hắn.
"Ngày mai đại quân phải lên đường hồi doanh rồi, ta —— "
“Ta mệt chết rồi.” Morris đánh gãy hắn, thanh âm thật thấp, "Có chuyện gì ngày mai nói sau."
“Được được được.” Nặc Lôi vội gật đầu, "Ta đưa ngươi về nghỉ ngơi."
“Tự ta về là được.” Morris khẽ nhíu mày, rõ ràng có chút kháng cự.
"... Vậy, ngày mai gặp." Nặc Lôi thất vọng, đứng tại chỗ nhìn Morris càng bay càng xa.
“Bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lâm Cảnh đang cùng Tây Mặc ngắm trăng trên nóc nhà, nên nhìn thấy hết mọi chuyện.
"Thật lâu trước kia, họ vốn cùng một chỗ, bất quá về sau xảy ra vài việc không hay.” Tây Mặc lắc đầu, "Cho nên bây giờ mới thế này.”
“Việc gì?” Lâm Cảnh hiếu kỳ.
"Tóm lại tuyệt đối không phải chuyện tốt, không ai muốn nhắc đến, cho nên bảo bối cũng đừng hỏi." Tây Mặc xoa mũi cậu, “Nhưng anh tin bọn họ sẽ tự mình giải quyết được.”
"Không hỏi thì không hỏi... Đúng rồi, lần này trở về, anh có phải sẽ đi giúp Dật Phong hủy diệt căn cứ thí nghiệm?" Lâm Cảnh đột nhiên nhớ tới chuyện này, có chút bận tâm, "Cái đảo nhỏ đó rất khó tiếp cận, Dật Phong mở công ty hải vận chính là vì có thể tìm cơ hội phá hủy nó, nhưng vẫn luôn không thành công."
"Không thành vấn đề." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, “Đợi sau khi những chuyện này kết thúc, cùng anh kết hôn đi?"
Kết hôn?!
Vừa nghĩ tới chuyện dẫn Tây Mặc đi gặp cha mẹ, Lâm Cảnh cảm giác mình có chút chân nhuyễn, bạn trai kinh thế hãi tục như vậy, làm sao mang về nhà đây?!