Ma Long Phiên Thiên

Chương 541: Bi kịch của Thiên Diễm Thất Kiệt(2)




- Ngươi mới thúi . . . Hả? Ngươi nói gì? Đồ đệ của ta đánh chủ ý lên tôn nữ của ngươi? Đây là ý gì?

Xích Hóa Thành vừa định nổi giận, lại đột nhiên sửng sốt, ánh mắt hơi chút biến ảo, bất giác nhìn vào trong không gian tuyển bạt, nhìn về phía tiểu cô nương đang ôm lấy Phong Liệt kia, trong lòng nhẹ nhàng trầm xuống.

- Có ý gì? Hừ! Lão phu sẽ nói cho ngươi biết là ta có ý gì!

Lê Thông Thiên cũng là hừ nhẹ một tiếng, không có chút dấu hiệu nào đẩy ra một chưởng.

"Ông . . ."

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Một đạo chưởng ấn màu trắng lướt nhẹ ấn vào trước ngực Xích Hóa Thành, nhìn như chậm chạp nhưng kì thực lại nhanh tới mức không cách nào có thể tưởng tượng nổi, những gì người khác nhìn qua vẻn vẹn chỉ là hư ảnh mà thôi.

- Lão Giao Long, ngươi dám động thủ với bổn tọa.

Khuôn mặt của Xích Hóa Thành liền biến sắc, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới lão già trước mắt này nói động thủ liền động thủ, hắn cuống quít giơ tay tiếp chưởng.

"Phanh!"

Một trận nổ trầm đục vang lên.

Sắc mặt của Xích Hóa Thành "Bá" một tiếng trở nên tái nhợt, thân hình khe khẽ lay động mấy cái, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ không cách nào che dấu.

Hắn đã là cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong, hơn nữa đã chạm đến một đạo sâu xa trong bình cảnh, còn đối phương lại có thể dùng một chưởng khiến hắn bị thương nặng, lão già kia có tu vi gì a?

"Oa . . ."

Một ngụm máu tươi mạnh mẽ phun ra.

- Lê Thông Thiên, ngươi . . . ngươi thế nhưng thật sự có thể thoát khỏi một bước kia?

Xích Hóa Thành không kịp lau vết máu ở khóe miệng đi, sắc mặt hoảng sợ nhìn Lê Bá, sắc mặt của tất cả những người khác trong nhất thời cũng đều là cả kinh, đồng loạt nhìn về phía Lê Bá.

- Không sai!

Lê Bá lạnh nhạt gật đầu nói.

- Ai nha! Chúc mừng Lê lão Viên Mãn tiến cảnh!

- Chúc mừng chúc mừng! Từ nay trở đi Long Vũ Minh ta lại có thêm một Kình Thiên Chi Trụ a! Ha ha ha ha!

". . ."

Hoàng Lâm cùng với mọi người ở Phiêu Miểu Thiên Cung, Tuyệt Vọng Kiếm Phái sau khi cả kinh, cũng vội vàng chắp tay nói chúc mừng, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút khó chịu.

Ở không lâu lúc trước mọi người vẫn đều là Long Biến Cảnh đỉnh phong, mà hôm nay, người ta đã trở thành cường giả Hoàng Cảnh, chính mình lại so sánh với hậu bối rồi tự mình cho là giỏi, tư vị này thật sự không được tốt lắm a.

Trong lòng Xích Hóa Thành lại càng trở nên oán độc vô cùng, bất quá trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, một vị cường giả Hoàng Cảnh có thể nói không phải là chuyện đùa, mặc dù Thiên Diễm Môn gia đại nghiệp đại, nhưng cũng không nên dễ dàng đắc tội.

- Hoàng gia chủ, vậy cháu gái của ta phải nhờ cậy ngươi chiếu cố nhiều hơn a!

Lê Thông Thiên nói với Hoàng Lâm.

- Hẳn là phải như vậy rồi! Lê lão yên tâm, Hoàng Lâm nhất định không phụ sự nhờ vả của Lê lão.

Hoàng Lâm vội vàng đáp ứng.

- Còn một chuyện nữa, Phong Liệt đã được lão phu thu làm đệ tử ký danh, cũng xin các vị chiếu cố một chút! Lão phu cáo từ!

Sau khi Lê Bá dứt lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn Xích Hóa Thành một cái, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.

- Đệ tử ký danh?

- Ai! Phong Liệt tiểu tử này quả thật là may mắn a.

". . ."

Sau khi mọi người sửng sốt một hồi, không khỏi đều như có điều suy nghĩ, mà khuôn mặt mo của Xích Hóa Thành cũng là đen như đáy nồi, phẫn hận vô cùng.

- Di? Xích môn chủ, mấy vị đệ tử còn dư lại của ngươi, dường như cũng . . .

. . .

Sau khi Phong Liệt dỗ dành Tiểu ma nữ một phen, liền tế xuất ra Phong Ma Đại Thương lần nữa, trở lại trong không gian số một, lẳng lặng quan sát đám người Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết chiến đấu.

Vốn là, hắn rất muốn đem hai vị đệ tử Thiên Diễm Môn này cùng nhau giết chết, bất quá, hắn nghĩ đến nếu là mình liên tiếp xuyên qua không gian, vạn nhất rước lấy sự tức giận của đối phương, có thể hủy bỏ tư cách của mình, như vậy được không bù nổi mất a.

Chẳng qua là, làm cho hắn không nghĩ tới chính là, trong không gian số hai cùng số ba, Kim Sở Ngạn cùng Thủy Vô Khuyết nguyên bản đang ở thế hạ phong, tràn ngập nguy cơ, cũng không biết có phải bị hắn và Tiểu ma nữ kích thích hay không, đột nhiên phát khởi, điên cuồng phản công, thậm chí không tiếc lấy mạng đổi mạng, tình hình chiến đấu cùng đệ tử Thiên Diễm Môn dần dần phát sinh biến hóa.

. . .

- Hừ! Phong Liệt cùng Băng Ly cũng có thể chém giết cường giả Long Biến Cảnh, Kim Sở Ngạn ta thân có Kim Long hoàng huyết mạch, chính là đệ nhất thiên tài chưa từng có từ trước tới nay, tại sao lại không làm được chứ? Ta không phục!

Bộ quần áo của Kim Sở Ngạn tả tơi, cả người vết máu loang lổ, đầu tóc cũng bị đốt rụi hơn phân nửa, có thể nói là vô cùng chật vật, nhưng trong tròng mắt đều là sự bén nhọn tựa như điện, hiện đầy tia máu điên cuồng. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Rầm rầm rầm oanh . . ."

Nhật Quang Thần Kiếm trong tay hắn mỗi một lần huy vũ đều nổ lên từng đoàn từng đoàn ánh sáng mặt trời tinh hoa, đem Đại Nhật Đông Thăng chi đạo phát huy đến cực hạn, tiếng oanh minh kinh thiên vang lên không dứt bên tai.

- Tiểu súc sinh! Bổn công tử cũng không chơi với ngươi, mau chóng giải quyết ngươi, Bổn công tử còn muốn chém giết một đôi gian phu dâm phụ kia để báo thù cho sư huynh a!

- Viêm Long Thông U!

Lão Tứ trong Thiên Diễm Thất Kiệt quát chói tai một tiếng, một hỏa trụ đâm thẳng lên trời đột nhiên tóe ra, hung hăng đánh về phía Kim Sở Ngạn, nhiệt độ cực nóng phảng phất đem toàn bộ không gian đều thiêu đốt, để lại trong hư không một đường hầm sâu thăm thẳm.

Ánh mắt của Kim Sở Ngạn co rụt lại, một ý niệm điên cuồng, tàn nhẫn chợt hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

- A . . .

Hắn giơ Nhật Quang Thần Kiếm lên cao, kim mang vạn trượng hội tụ, mái tóc điên cuồng tung bay, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tiếng huýt gió bay thẳng lên tận trời cao.

- Đại Nhật Đông Thăng chi . . . Thiên . . . Diệu . . . Trung . . . Thiên!

"Ùng ùng . . ."

Một vòng ánh nắng ban mai mọc lên ở phía đông, mang theo uy thế kinh thiên động địa, đột nhiên nhảy lên ở giữa trời, tiện đà, theo đó một tiếng "Oanh" thật lớn vang lên, đột nhiên bạo liệt ra ngoài.

Trong không gian nhỏ với phương viên mười dặm, trong nhất thời quang diễm cuồn cuộn, cương khí cuồng bạo hỗn loạn chuyển động, một luồng sóng oanh kích vào kết giới, làm cho kết giới không chịu nổi gánh nặng không ngừng phát ra tiếng "Ken két" giòn vang, phảng phất tùy thời có khả năng không thể chống đỡ mà vỡ tung.

Mà lão Tứ trong Thiên Diễm Thất Kiệt, bị cỗ bạo liệt chi diễm này oanh kích, giống như thuyền nhỏ đang đi trong cuồng phong sóng lớn vậy, bị một luồng sóng lớn không ngừng đánh tới, bị lật úp xuống đáy biển, máu tươi trong miệng điên cuồng phun không ngừng.

Sau khi một trận cuồng phong bạo vũ thật lâu trôi qua, cơ hồ lão Tứ trở thành người tàn tật đã nằm ở trên mặt đất, đang hấp hối.

Đột nhiên, một thanh kim kiếm hoa lệ từ trên trời giáng xuống, "Phốc xuy" một tiếng, xỏ xuyên qua sọ não của lão Tứ, khiến cho bộ óc của hắn văng khắp nơi.

Từ đó, một người đường đường là cao thủ Long Biến Cảnh sơ kỳ mang theo vẻ mặt khiếp sợ cùng không cam lòng, hoàn toàn cáo biệt cái thế giới này, chết không nhắm mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.