Hơn nữa, cho dù Sở Điệp có thân phận không thấp tại Sở gia, nhưng bởi vì luôn luôn bị coi như tu luyện phế vật, trong gần trăm huynh đệ tỷ muội không hề được coi trọng, e rằng Sở gia chủ nhớ tới tên nàng đều rất khó khăn.
Hai con thất Long Mã tứ giai kéo xe ngựa chạy nhanh như gió, thoáng chốc liền tới ngoài cửa lớn Sở gia.
Sở gia và Diệp gia, Triệu gia, Long gia được xưng là thế gia tứ đại Ma Long tại Thiên Long Thần Triều, thế lực tự nhiên vô cùng hùng hậu, phủ đệ chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, cung điện lâu các liên miên vô tận.
Phong Liệt vén tấm rèm trên xe ngựa lên, liếc mắt nhìn về phía Sở phủ phía xa xa, sau đó vung tay ném hộp gấm hình vuông tới trước mặt một gã thủ hộ ngoài cửa chính Sở gia.
Gã thủ vệ này đang ôm cây đại thương dựa trên cánh cửa ngủ gật, đột nhiên thấy vật lạ bay tới, vô ý ôm vào trong lòng, sau đó hai mắt mở ra, kinh hãi ném hộp gấm xuống mặt đất.
- To gan! Có thích khách. . .Ah?
Bịch!
Một đạo âm thanh khẽ vang lên, hộp gấm đổ xuống mặt đất, lập đậy rơi sang một bên.
nhất thời, ba kiện thần binh trong hộp bạo phát khí thế cuồn cuộn xuất hiện trong tầm mắt gã thủ vệ, thần quang trực tiếp khiến người ta hoảng loạn.
- Chuyện này. . .
Gã thủ vệ này thoáng chốc trợn trừng mắt, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Hắn mặc dù chỉ sở hữu tu vi Cương Khí Cảnh, nhưng tầm mắt không tồi, dựa theo biểu tượng của ba kiện thần binh nhìn lại, không phải binh khí bình thường có thể so sánh, nhất thời sợ ngây người.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến thanh âm nhàn nhạt truyền đến:
- Mang thứ đó giao cho Sở gia chủ, nói Phong Liệt đã tới rồi!
Thanh âm vừa dứt, xe ngưa đã đi xa.
- Ah? Phong. . .Phong Liệt?
Gã thủ vệ này trừng mắt há miệng thật lâu.
Vèo vèo vèo.
Tiếng ống tay áo vang lên trong gió, mười mấy gã cao thủ khí thế mạnh mẽ từ trong Sở phủ bay ra, hạ xuống trước cửa chính, cả đám nhìn ba kiện thần binh trên mặt đất, hai mắt không khỏi lóe sáng, kinh ngạc vô cùng.
- Cái này. . .Đây là ba kiện bảo vật chí bảo? Ti. . .
- Nói mau! Chúng từ đâu đến?
Mọi người lập tức gắt gao nhìn gã thủ vệ ngoài cửa chính, gã thủ vệ kia nơp nớp lo sợ, cơ hồ đứng không vững, hắn từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị nhiều cao thủ vây xem như vậy, thực tế đối phương có ba trưởng quyền cao chức trọng trong Sở gia.
- Bẩm báo ba vị trưởng lão! Là. . .là Phong Liệt tặng! Tặng gia chủ!
Gã thủ vệ cổng chính lắp bắp nói.
- Vậy sao?
Đám cao thủ Sở gia không khỏi hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm.
- Đây là có chuyện gì?
Phong Liệt sao vô duyên vô cớ đưa tới đây ba kiện bảo vật chí bảo? Bên ngoài giống như Sở gia chúng ta và Phong Liệt không xuất hiện bất cứ vấn đề gì ah?
Tam trưởng lão Sở gia vuốt vuốt chòm râu, chau mày nói.
- Chẳng lẽ hắn sợ Sở gia chúng ta chủ ý đánh hắn, cố ý đến đây lấy lòng?
Một vị trưởng lão khác trầm ngâm nói.
- Uhm, rất có thể! Coi như tiểu tử này biết điều, ba kiện bảo vật chí mua lấy một cái nhân tình cũng chấp nhận được, xem ra tiểu tử Phong Liệt này không phải kẻ hung hăng càn rỡ, coi trời bằng vung giống như lời đồn, vẫn hiểu nặng nhẹ!
Tam trưởng lão Sở gia suy nghĩ nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt lão lộ ra tươi cười lạnh.
Lúc này, một cao thủ Sở gia do dự bất định nói:
- Tam trưởng, việc này có chút kỳ quái cũng chưa biết chừng! Ta nghe nói Phong Liệt lấy lễ hỏi tới cầu hôn nhị tiểu thư Diệp gia cũng chính là ba kiện thần binh chí bảo.
- Có chuyện này sao?
Tam trưởng lão nhướng mày, đầu lông mi dựng ngược, nếu như việc này đúng như lời gã kia nói. . ., e là ba kiện bảo vật chí bảo này tuyệt đối không đơn giản là giao chút phí bảo hộ.
Người kia tiếp tục nói:
- Tam trưởng lão, theo ta được biết, tiểu nữ nhi của gia chủ Sở Tiểu Điệp và Phong Liệt có tình đồng môn, hỡn nữa nàng một mực ở tại phủ thành chủ Tứ Phương Thành, hẳn là Phong Liệt suy nghĩ tới Sở Tiểu Điệp, coi như đây là lễ hỏi đưa tới?
- Sở Tiểu Điệp nào? Chẳng là tu luyện củi mục dung mạo khuynh thành kia?
- Quả thực lại như vậy! Cứ như vậy đưa lễ hỏi tới đây sao?
- Cũng được! Dù sao tiểu nữ nhi kia của gia chủ cũng không thể tu luyện, ba kiện chí bảo làm lễ hỏi coi như không thua thiệt.
- Ngươi biết cái gì! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thể diện Sở gia chúng ta để ở đâu? Tiểu tử Phong Liệt, quả thực khinh người quá đáng!
Tam trưởng lão Sở gia tức giận tới mức dựng râu trừng mắt, sắc mắt khó coi muốn chết.
- Chuyện này trước hết bẩm báo với gia chủ để người định đoạt, dù sao tiểu hỗn đản Phong Liệt kia đã đi rồi.
- Hi hi! Phong Liệt đại bại hoại! Có ngươi đưa tặng lễ hỏi như vậy sao? Nếu Tiểu Điệp biết, khẳng định sẽ tìm ngươi tính sổ!
Trong xe, Diệp Thiên Tử cười ngất ngưởng, cười tới mức toàn thân run rẩy, ngã vào trong lồng ngực Phong Liệt không dậy nổi.
Phong Liệt âu yếm vuốt vuốt mái tóc dài của giai nhân, không quan tâm cười cười, hắn biết rõ Sở Tiểu Điệp sở không chú ý tới những điều này.
Thời điểm Sở Tiểu Điệp bảy tuổi mẫu thân đã chết, phụ thân trọng nam khinh nữ, lại không hoan nghênh nàng, trong gia tộc nhiêu huynh đệ tỷ muội, nhưng không ai nguyện ý thân cận với một người củi mục không thể tu luyện.
Thậm chí còn có mấy tỷ muội phẩm hạnh thấp kém, ghen ghét nàng sở hữu dung nhan tuyệt thế, thường xuyên gây khó dễ ăn hiếp nàng, điều này khiến Tiểu Điệp không có nhiều tình cảm đối với Sở gia.
Nếu không với bản tính Sở Tiểu Điệp thuần khiết thiện lượng, không tranh quyền đoạt thế, chắc chắn sẽ không xuất đầu lộ diện gia nhập Ma Long Giáo.
Những chuyện này tại thời điểm kiếp trước Phong Liệt cũng đã biết, cho nên hắn luôn luôn không có hảo cảo đối với người Sở gia.
Nhớ tới Sở Tiểu Điệp, tâm tư Phong Liệt giống như mũi tên, không kiềm chế được thúc giục gã lái xe nói:
- Diệp Thanh, nhanh thêm chút nữa!
- Vâng, cô da!
* * * * *
* * * * *
Tứ Phương Thành. nguồn TrumTruyen.vn
Ngay khi Phong Liệt cảm thấy Triệu gia làm chuyện mờ ám, Cửu U Vương đã bắt đầu trang bị bố trí.
Kỳ thực vốn cũng không cần bố trì gì cả, bên trong Tứ Phương Thành ngoại trừ Phong Liệt thu phục hơn bốn mươi gã cường giả Long Biến Cảnh thuộc Thiên Diễm Môn tọa trấn bến ngoài, Huyệt Sát Vương, Bán Giang Hồng, Hỏa Mãng Vương đều đã tiến nhập danh sách cường giả Long Biến Cảnh, hơn nữa Cửu U Vương đạt tới Long Biến Cảnh đỉnh phong, khong có bất ngờ gì xảy ra, kết quả tựa hồ chẳng đáng lo.
Bất quá, mục đích không phải đánh lui địch đến, mục đích chính là tiêu diệt toàn bộ, cho nên, Cửu U Vương vẫn cẩn thận bố trí một phen, hạ quyết tâm khiến Triệu gia đau lòng một hồi.
Xe ngựa dọc đường phi nhanh, thấy núi xuyên núi, thấy sông vượt sông, thông suốt không trở ngại.
Trong xe Phong Liệt và Diệp Thiên Tử nhìn bên ngoài đại kiếp nạn bị đại kiếp nạn buông xuống cảnh tượng hoang sơ tiêu điều, không khỏi thổn thức không ngớt.
Trước kia, Thiên Long Thần Triều dưới sự thống trị của Hoàng gia cho dù hỗn loạn không chịu nổi, võ giả lấy mạnh hiếp yếu nhìn đã quen mắt, nhưng suy cho cùng vẫn có quy tắc, không nhiễu loạn quá lớn.
Nhưng hiện tại, đại kiếp nạn phủ xuống, hết thảy quy tắc đã vứt bỏ hết.