Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 142: Linh Miêu quốc bị diệt tộc




Editor: Ngoc Luyen
"Người không biết không có tội, đứng lên đi."
"Vâng" nghe được đặc xá, Thanh Long mới đứng dậy từ trên đất, đứng chung một chỗ với bốn người.
Xếp thành một hàng, mỗi một người đều là hoa Mỹ Thiếu Niên, tuấn dật phi phàm.
Trên người tản ra ánh sáng vàng, nhìn qua vừa thần thánh lại không dám xâm phạm.
"Chủ nhân, có nhiệm vụ gì giao cho chúng ta sao?" Thanh Long mở miệng, đại biểu mọi người chờ lệnh.
Giữa năm người có lực cộng hưởng vô cùng mạnh, sau một lúc, Thánh Kỳ Lân đã nói toàn bộ chuyện xảy ra trong mấy ngày nay cho bọn họ.
Cho nên lúc này, việc phiền long trong tay chủ nhân cũng còn rất nhiều.
"Lạc Băng sống lại, cần Phong Hệ Linh Miêu." Diệp Tuyết nhìn về nơi xa xăm, vẻ mặt từ từ lạnh lẽo: "Chuyện này giao cho bốn người các ngươi đi làm, cho dù dùng cách gì, cũng phải tới tay ta. Đi đi."
"Dạ!"
"Có tiến triển gì, nhất định phải lập tức báo cho ta biết."
"Thuộc hạ hiểu."
Bốn người ôm quyền hành lễ, sau đó hóa thành Tứ đại Thần Thú, nháy mắt một cái đã biến mất không thấy gì nữa!
......
"Chủ nhân......" Thánh mỹ nam đứng bên cạnh Diệp Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng. Bốn người kia đều đã đi lâu rồi, nhưng chủ nhân vẫn ngơ ngác đứng không nhúc nhích, trong mắt vô thức toát ra ánh mắt thê thê thảm thảm ưu tư, khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi đau lòng: "Ra ngoài đã lâu, chúng ta trở về thôi."
"Thánh, không phải là ta quá tàn nhẫn, quá ích kỷ sao? Bởi vì ta phạm lỗi, nhưng lại muốn nhiều người cùng gặp nạn như vậy?" Nếu không phải là mình quá ngu dốt, Yêu Giới cũng sẽ không biến thành bộ dáng lụn bại như hôm nay; nếu Lạc Băng không chết, cũng sẽ không xảy ra xung đột Thần Ma; vừa rồi mình còn gọi là thủ hạ đi giải quyết chuyện Phong Hệ Linh Miêu, nhất định là lại tổn thương rất nhiều Miêu Tộc vô tội! Rõ ràng là mình...... Phạm vào mười tội nặng nhất rồi!
"Chủ nhân, không nên nói như vậy, tất cả những gì người làm đều là bị ép, đều là vạn bất đắc dĩ, mặc kệ chủ nhân làm cái gì, đều chính xác." Thánh mỹ nam an ủi.
Trong mắt hắn, chủ nhân vĩnh viễn là người hoàn mỹ nhất trên đời!
"Có thật không?"
"Dĩ nhiên." Mỹ nam cúi người xuống, lần nữa biến trở về hình dáng của Kỳ Lân: "Chủ nhân, trở về đi thôi." Đứng ở chỗ này, quá thương cảm, không bằng đưa chủ nhân trở về, tâm sự cùng Bích Lạc Chiến thần.
"Ừ." Diệp Tuyết nghiêng người ngồi trên trên lưng nó, dưới chân Thánh Kỳ Lân chân hiện nên bốn đóa Tường Vân, đi về phía bầu trời......
......
Sau khi bọn họ bay xuống, Bích Lạc đang ngồi ở ghế dưới gốc cây, đang chán đến chết cầm thanh đao khắc một khối khối băng lớn ở bên cạnh, có hai kiện thành phẩm đã điêu khắc tốt ở bên cạnh, một con Băng Phượng, một con hỏa Hoàng, trông rất sống động.
"Tuyết Nhi." Hôm nay thấy bạn tốt tới đây, trong lòng của nàng trở nên kích động.
Tuyết Nhi có thể tới nhìn mình, chứng tỏ không tức giận với mình sao?
"Mã Toa." Diệp Tuyết há miệng, còn gọi ra cái tên này.
Làm bằng hữu nhiều năm như vậy, tình bằng hữu của hai người sớm đã thấm vào xương tủy, sao có thể nói đứt là đứt!
"Tuyết Nhi, cậu tha thứ cho mình sao? Thật tốt."
Diệp Tuyết muốn cho nàng một nụ cười trấn an, đáng tiếc gương mặt căng cúng, ngay cả khóe miệng cũng không có cách nào nâng lên, chỉ có thể từ bỏ. Gượng cười, không bằng không cười: "Cậu ở đây làm gì?"
"Không làm gì cả, nhàm chán giết thời gian mà thôi."
"Oa, Bích Lạc chiến thần kỹ thuật điêu khắc là hạng nhất, sinh động như thế, cũng có thể dùng giả đổi thật."
"Đâu có đâu có!" Bích Lạc khoát khoát tay, sau đó mới cảm thấy khác thường: "Thánh?" Hắn hắn hắn......
Biết Tuyết Nhi khôi phục pháp lực, khôi phục chân thân Ngũ Đại Thần Thú cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng...... Cho dù như vậy, vẫn cảm thấy thật sự vui mừng......
"Thỉnh an Bích Lạc Chiến thần."
"Đứng lên......" Bích Lạc cười lớn, một tay kéo mỹ nam trên đất, phản xạ có điều kiện sờ sờ đầu của hắn: "Thánh, nhiều năm không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp mê người."
"Cám ơn Bích Lạc Chiến thần tán dương."
"Chủ nhân chủ nhân!"
Hai pho tượng ở bên cạnh trong lúc bất chợt vỡ ra, biến thành Băng Phượng hỏa Hoàng, vỗ cánh đến trước mặt nàng: "Chủ nhân, chúng ta cũng muốn biến trở về hình người, chủ nhân......"
"Thì ra mấy pho tượng trông rất sống động này là được ‘sinh’ ra." Diệp Tuyết lắc đầu một cái, trong lời nói mang theo nhạo báng.
"Không phải nói các ngươi biến thành tượng sao, không có lệnh của ta, ai bảo các ngươi hiện hình ra!" Bích Lạc nặng nề gõ vào hai cái đầu chim, kim quang chợt lóe, hai người đã hóa thân thành hình người, một nam một nữ, đều mặc y phục thất thải, rạng rỡ phát sáng.
"Tạ chủ nhân ân điển." Hai người tạ ơn sau vui mừng ôm nhau một chỗ, sau đó sóng vai khiêu khích nhìn Thánh Kỳ Lân: "Thánh mỹ nam, không cho ngươi trở lại chiếm đoạt ân sủng của chủ nhân chúng ta, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Ta thật tò mò, các ngươi không khách khí thì có thể thế nào!" Thánh Kỳ Lân ngẩng đầu ưỡn ngực, một thái độ căn bản cũng không coi bọn họ vào đâu.
Coi rẻ tất cả, nhìn hai người vô ích.
"Đương nhiên là rút sừng kỳ lân của ngươi, rút gân Kỳ Lân của ngươi!"
Thánh Kỳ Lân vừa nghe, mặt hoa tức giận: "Hai con hoa Khổng Tước không biết điều kia, xem ta lột sạch lông của các ngươi như thế nào, khiến cho người khác không nhận ra các ngươi mới thôi!"
"Ngươi dám!"
Không khí hiện trường lập tức nổ tung, ba người dây dưa ở một chỗ, trong lúc nhất thời cát đất bay tứ tung, nếu không phải bởi vì nội lực của Diệp Tuyết và Bích Lạc, có lẽ cũng bị cuốn vào rồi.
"Được rồi, đủ rồi." Bích Lạc hô to: "Tất cả dừng tay cho ta!" Ba người, rốt cuộc khi nào mới trưởng thành đây, gặp nhau là đánh, có phiền hay không!!
Bình thường chỉ cần nàng vừa hô, ngay lập tức có thể an tĩnh lại, nhưng hôm nay không biết ba người này đã uống nhầm thuốc gì hay là bị cửa kẹp hư đầu, không có một người nào nghe nàng đấy!
A ~! Có phải muốn phản hay không?
"Người nào không dừng tay, về sau không được xuất hiện ra trước mặt ta!"
"Chủ nhân......"
"Chiến thần......"
Ba con ngoan ngoãn xông tới, lộ ra một bộ bộ dáng đáng thương: "Về sau chúng ta không dám nữa."
"Tất cả lăn ra chỗ khác cho ta!"
"Vâng" ba người lập tức xoay người muốn rời đi.
Bích Lạc vừa thấy, vội vàng lại bồi thêm một câu: "Nơi này rất lạnh, vậy ngồi ở nơi này đi."
"Dạ!" Ba tên gia hỏa đáng thương chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh, nhàm chán dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất......
......
Tứ đại Thần Thú từ phía chân trời lúc trở lại, Diệp Tuyết đang đánh cờ với Mã Toa.
Mấy ngày nay trong lòng đều là những phiền muộn, hạ quân cờ có thể khiến cho tâm tình bình ổn một chút.
"Chuyện như thế nào?"
Bốn đạo ánh sáng vàng rơi xuống đất, bốn mỹ nam đã đứng ở bên cạnh.
Diệp Tuyết không ngẩng đầu, nhàn nhạt mở miệng.
Tìm người sinh tiểu Linh Miêu, cũng không phải ngay bây giờ có thể thực hiện được. Đầu tiên cần chọn người, sau đó để cho bọn họ kết hợp, cuối cùng kiên nhẫn chờ đợi đứa bé ra đời.
Linh Miêu cũng giống như hồ ly, thời gian mang thai ở thế giới này đều là sáu mươi ngày.
"Thưa chủ nhân, đại sự không ổn." Biểu tình trên mặt Thanh Long không như ý.
"Nói." Diệp Tuyết vừa để xuống quân cờ trong tay, xoay người nhìn hắn chằm chằm. Đã nói, làm sao bọn họ có thể trở về nhanh như vậy, thì ra là là gặp phải vấn đề khó khăn!
"Chủ nhân, chúng ta theo lệnh của người, trực tiếp đi Linh Miêu quốc, nhưng không ngờ có người còn đến sớm hơn chúng ta một bước, cả Linh Miêu quốc chìm trong nước, toàn bộ Linh Miêu quốc bị giết, không một ai may mắn trốn thoát."
"Cái gì? Là ai làm?" Vừa rồi Bích Lạc vẫn đang nghiên cứu ván cờ, nghe xong lời này, cũng không còn tâm tư đánh cờ nữa.
Thái độ rất nghiêm túc!
Diệt toàn tộc Linh Miêu, rốt cuộc là ai, lòng dạ có thể độc ác như vậy!
Hơn nữa, nếu đã diệt Linh Miêu tộc, Phong hệ Linh Miêu này phải tìm ở đâu?
Thanh Long đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái vảy nhỏ có kích cỡ như đồng xu: "Đây là thứ phát hiện được trên đường lũ rút lui."
Bích Lạc nhìn Diệp Tuyết một cái, vội vàng đứng lên, cầm vảy cá trong tay cẩn thận tra xét: "Đây là vẩy trên người Ngu Cát! Chẳng lẽ...... Các ngươi lập tức đi tìm Ngu Cát đến đây cho ta!"
"Vâng" Thất Thải Phượng Hoàng lĩnh mệnh.
Vừa muốn đứng dậy, lại thấy Diệp Tuyết khoát tay áo: "Không cần đi."
"Tuyết Nhi......"
"Bây giờ nàng là người của mình." Tìm tới thì có thể thế nào, bây giờ, mình tuyệt đối không có khả năng giết nàng. Cho nên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tạm thời để yên cho nàng, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc cứu Lạc Băng.
"Nhưng nàng sát hại toàn bộ Linh Miêu tộc, rõ ràng là đang làm khó chúng ta."
"Mình biết rõ, cho nên......" Anh mắt Diệp Tuyết tối đi một chút: "Việc chúng ta phải làm bây giờ không phải là việc tìm người khác tính sổ, mà là suy nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề!"
"Tuyết Nhi, cậu có hồ đồ không vậy!" Này Linh Miêu cũng bị giết hết rồi, còn có thể nghĩ ra biện pháp nào?
"Ta biết rõ còn có hai người, có thể dùng." Không biết Tích Phong xuất hiện từ lúc nào, nhưng khi mọi người nghe được giọng nói ấy, người đã đến bên cạnh.
"......" Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời, bao gồm Bích Lạc.
Ân Ân Oán Oán của Tích Phong và Diệp Tuyết, người nào muốn mở miệng xen vào việc của người khác, người đó phải thành vì vật hy sinh.
Diệp Tuyết trầm mặc thật lâu, mới quyết định: "Người nào?"
"Hỏa Linh và Hỏa Diễm, đang trong địa lao cung điện của ta." Tích Phong lập tức hồi đáp.
Nội tâm dâng trào, nhưng cũng không dám biểu hiện ra.
Mặc dù thái độ và giọng nói vẫn rất lanh lùng, nhưng ít nhất nàng cũng chịu tin tưởng mình, có tiến bộ!
"Bốn người các ngươi còn không mau đi!"
"Vâng thưa chủ nhân."
Tam Thần thú xông lên trời, Hỏa Phượng và Tích Phong từng có một đoạn quan hệ chủ tớ, cho nên không có có lập tức rời đi, mà là vòng quanh hắn bay hai vòng, lúc này mới kêu to một tiếng, đuổi theo đồng bạn của mình......
Trí nhớ kiếp trước của Tích Phong đã khôi phục, cho nên đối với sự sống lại của Thanh Long và hình người của Tứ Thần Thú cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ cần Tuyết Nhi tốt, bọn họ cũng sẽ tốt!
Trong ánh mắt là ưu thương nhàn nhạt, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Diệp Tuyết lại không ngăn cản, cũng không nói lời lạnh lùng, mà là ngoắc ngoắc tay, gọi thánh mỹ nam đến bên cạnh: "Thánh thánh, trước kia ta không có phát hiện ra, thì ra dung mạo ngươi thật đẹp mắt."
"Tạ chủ nhân tán dương."
"Ta có chút mệt nhọc."
"Thuộc hạ mang chủ nhân trở về." Mỹ nam lập tức ngồi xổm người xuống, chuẩn bị biến trở về nguyên hình, nhưng là bị nàng ngăn cản: "Ta muốn ngươi ôm ta trở về."
"(⊙o⊙) a!" Bích Lạc và hai con chim ở bên cạnh đồng thời lộ ra vẻ mặt không thể tin được!
Nàng là muốn làm gì? Đùa giỡn? Hay chỉ là diễn trò?
Ngược lại Thánh Kỳ Lân, chủ nhân nói gì đều nghe nấy, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó, chủ nhân làm cái gì cũng đúng.
"Vâng" cung kính trả lời một tiếng, sau đó ngồi xuống, ôm nàng ở trong lòng.
Tâm không một chút tạp niệm, chỉ là đơn thuần là ôm.
Mặt Diệp Tuyết tựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, nhàn nhạt lên tiếng: "Đi thôi."
Thật ra thì trong lòng của nàng cũng rất mâu thuẫn, nàng không biết tại sao mình lại làm ra chuyện ấu trĩ như thế, ngay cả mình suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười.
Chỉ vì cố ý chọc giận Tích Phong sao? Nhưng mình cũng không còn thương hắn, hơn nữa cũng không thể nào yêu hắn nữa, hà cớ gì phải làm ra hành động thừa thãi này?
Hay là nói, kiếp này đã tuyệt vọng với tình yêu của hắn, nhưng tình yêu kiếp trước cũng thức tỉnh như trí nhớ?
Hoang đường!
Thật là hoang đường!
Đợi đến khi hai người đi xa, Bích Lạc mới có thể tìm về âm thanh của mình, nuốt ngụm nước miếng: "Cái đó...... Tích Phong, là ngươi có lỗi với Tuyết Nhi trước, nàng không thương ngươi, có niềm vui mới, cũng là bình thường, cho nên...... Ngươi không cần bày ra biểu tình mất mát này."
Mặc dù bây giờ Tích Phong thật đáng thương, nhưng mà...... Tuyệt đối không thể đồng tình hắn, ai bảo hắn làm tổn thương Tuyết Nhi như vậy!
Tổn thương thân thể của nàng, tổn thương lòng của nàng, hơn nữa còn tự tay giết chết đứa bé của hai ngườ!
Nam nhân như vậy, có ngày hôm nay cũng là do báo ứng!
Không đáng giá để đồng tình! Không đáng giá đồng tình chút nào!
Bích Lạc cố gắng dặn lòng mình, sợ mình mềm lòng sẽ bán Tuyết Nhi!
Hu hu...... Nhưng......
Nhìn ánh mắt cô đơn của hắn, thật sự là...... Rất đau lòng......
Kiếp trước, Tuyết Nhi yêu người đàn ông này như vậy, người đàn ông này đã làm tất cả cho Tuyết Nhi! Phần tình yêu chân thành kia, khiến bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ!
Nhưng tại sao! Giữa hai người lại đi đến bước đường này!!
"Chỉ cần Tuyết Nhi cảm thấy hạnh phúc, tất cả đều tốt." Tích Phong ném ra một câu nói, ngự phong đi.
Lòng đang đau, nhưng đều là từ làm tự chịu.
Nàng đã cho chính mình tình yêu, tuy nhiên cũng bị một tay mình hủy diệt, bây giờ còn có thể chờ mong gì!
Chỉ cần có thể giống như bây giờ, yên lặng ở bên cạnh nàng, lặng lẽ nhìn nàng, đã đủ!
"Ai......" Bích Lạc thở dài một tiếng, nhìn về phía hai người đang chàng chàng thiếp thiếp ở bên cạnh.
Băng Phượng và hỏa Hoàng, phải là hạnh phúc nhất trên đời này! Ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã định là một đôi, hơn nữa trong cuộc sống tương lai, Bỉ Dực Song Phi (sát cánh), ai cũng sẽ không rời đi, cũng sẽ không vứt bỏ nhau.
Cho đến Phượng Hoàng niết bàn, hao hết một đời, đời sau lại tiếp tục ân ái.
Bọn họ chính là cổ tình Thượng Cổ trong truyền thuyết, cho nên mới không rời bỏ nhau như vậy, tình vững hơn vàng.
Nhưng mà trên đời có tồn tại vật như vậy sao?
Bĩu môi: "Các ngươi còn có thể ghê tởm hơn được không?"
"Tuân lệnh, chủ nhân." Hai con điểu nhân lĩnh mệnh, lại có thể ôm nhau mà hôn giữa ban ngày, hơn nữa vô cùng nhập tâm!
Bích Lạc giận đến trong lòng bàn tay chợt lóe ánh sáng, Định Thân Chú hai người!
Chơi trò mập mờ đúng không, vậy thì từ từ đứng đi, thành tượng hai người đang hôn môi, giá trị thưởng thức hẳn là không sai!
"Hu hu, chủ nhân, chúng ta biết sai rồi."
"Chủ nhân, tha mạng."
Băng Phượng và hỏa Hoàng vội vàng cầu xin tha thứ.
Nhưng mà thật xin lỗi, người nào đó tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Hừ lạnh một tiếng, hất tay áo nghênh ngang rời đi: "Sau hai canh giờ Định Thân Chú tự iair, các ngươi từ từ chờ......"
Âm thanh từ từ đi đi xa, sau đó biến mất không thấy gì nữa......
"Chủ nhân......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.