Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 97: Yên Yên khổ sở cầu xin




"Phốc......" Nước rơi trên mặt Diệp Tuyết, chui vào trong miệng, làm nàng nhổ ra liên tục. Có chút ánh sáng rơi vào trong mắt, chói mắt, thật khó chịu.
Thế nhưng hắn lại vội vàng cởi y phục của nàng, tay chân lanh lẹ, hai ba lần đã cởi xong y phục của nàng.
Hai người cùng trần truồng, hắn chụi dựng cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nàng ngay cả mắt cũng không dám mở ra nhìn hắn một cái......
......
"Đừng động."
Hồi lâu, nàng đưa tay len lén đi nhặt lại y phục bị ném trong nước, bị hắn quát bắt ngưng lại.
Nhào tới hung mãnh, hắn để nàng tựa vào thành ao tắm, bàn tay kéo cái mông của nàng, gầm nhẹ tiến vào từ bên ngoài: "Tuyết Nhi, Bổn vương muốn nàng...... Hiện tại muốn nàng......"
"Đau, nhẹ một chút......"
......
Trong ao phát ra tiếng nước va chạm với thành ao và tiếng thở dốc của nam nữ làm cho người ta nghe thấy mặt sẽ đỏ tới mang tai......
"Tuyết Nhi, xoay người, đổi lại tư thế......"
"Không cần, đủ rồi......"
......
"Tuyết Nhi, Bổn vương yêu nàng, thật sự yêu nàng, làm cho Bổn vương càng muốn yêu nàng hơn." Âm thanh của hắn mang theo khàn khàn mập mờ, nước trong ao đã chảy ra từ phía dưới, thấy đáy. Hắn đè nàng xuống đáy ao, tiếp tục ra sức......
Mặt của nàng còn đỏ hơn tôm luộc, thở hổn hển cầu xin: "Không cần nữa...... Thiếp không chịu nổi...... Người đi ra ngoài......"
......
Hai canh giờ sau, rốt cuộc thị nữ chờ đợi ở ngoài cửa đã nghe được phân phó của người bên trong: "Người đâu, đưa Tuyết Phi nương nương trở về nghỉ ngơi."
Sương Mai và Thật Tịch vội vàng cầm y phục đi vào, vừa nhìn một cái đã thấy bóng dáng xụi lơ dưới đáy ao, mà Yêu Vương thì đã mặc xong y phục phấn chấn tinh thần đứng ở bên cạnh......
"Nhẹ tay nhẹ chân một chút."
"Dạ, Đại Vương."
Đợi đến khi hai nha đầu bọc kín Diệp Tuyết để cho người khác nâng đi, Tích Phong mới ngồi xổm người xuống nhặt một cánh hoa từ trong ao lên, đưa lên mũi ngửi một chút, ánh mắt sắc bén hiện ra một chút lo lắng: quả nhiên có vấn đề!
Hắn đã nghi ngờ, năng lực tự kiềm chế của mình từ trước đến giờ rất tốt, tại sao đột nhiên lại không khống chế được chế, thì ra là nước trong ao này có vấn đề!
Dược tính mạnh như vậy, nếu không phải hắn hao tổn tu vi để làm dược tính giảm đi bảy tám phần, nếu không Tuyết Nhi sẽ phải chết dưới thân hắn.
"Đáng ghét!" Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, lại có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Tốt nhất là đừng để hắn tra ra là ai làm, bằng không, hắn sẽ bắt đối phương chết không tử tế.
Duỗi tay một cái, y phục tự động bay đến trên người. Hắn xoay người một cái, biến mất không thấy đâu!
Phòng tắm khôi phục lại sự an tĩnh, hồi lâu, dưới đáy ao truyền đến chảy tiếng nước chảy nhỏ giọt, nước từ đáy ao dâng lên, đại khái là nước nâng lên đến đầu gối, trong ao hiện ra ánh sáng rực rõ, đuôi cá của Ngu Cát xuất hiện tại trong ao, ý lạnh l trong mắt àm cho người ta nhìn không thấu......
......
Diệp Tuyết tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày sau đó, toàn thân đau nhức, trên cơ thể không có chỗ nào là không bị thương.
Yêu Vương quá điên cuồng, vốn tưởng rằng tối qua mình chết chắc, không ngờ lại sống dai như vậy, còn có thể tỉnh lại.
Sương Mai và Thần Tịch đi vào phục vụ nàng mặc y phục, trang điểm và sau khi mặc xong y phục đã gọi tiểu nha đầu bưng lên một chén canh: "Nương nương, đây là tiên dược mà Đại Vương tự mình đưa tới từ sớm, nói là thân thể nương nương quá yếu, dùng để bồi bổ cho nương nương."
"Để đó đi, ta sẽ ăn sau." Sáng sớm đã đưa thuốc, làm nàng cảm thấy những ngày này quá ngào rồi?
"Nương nương, Đại Vương có phân phó, bảo nô tỳ nhìn nương nương uống thuốc."
Thấy dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của hai nha đầu, Diệp Tuyết không còn cách nào, nhận lấy chén thuốc uống một hớp. Họ đi theo mình đã quá xui xẻo rồi, nàng thế nào lại không biết xấu hổ làm khó cho họ đây.
Không lâu sau khi uống xong, vừa vặn là lúc chuẩn bị ăn cơm trưa, có người bên ngoài báo lại: "Nương nương, Yên Yên nương nương cầu kiến."
"Mau mời vào." Diệp Tuyết do dự một chút, lập tức cho người mời đối phương đi vào. Theo lý thuyết, Yên Yên nương nương ở ngọc tiêu cung cùng với nàng đều là phi tử do Yêu Vương sách phong, đối phương tới trước nàng, cho nên về vai vế sẽ phải lớn hơn nàng, cũng không cần thông báo.
Sương Mai ở bên cạnh giật mình, nhìn ra nghi ngờ của nàng, tiến lên nhỏ giọng giải thích: "Nương nương, Yên Yên nương nương từ khi trở thành vi phi tử đến bây giờ, không được Đại Vương yêu thương, cho nên địa vị thấp nhất trong tất cả các vị nương nương."
"Vậy tại sao Đại Vương còn phong vi phi cho nàng?" Nếu không thích người ta, tại sao còn muốn cho người ta một danh phận. Bình thường, hạnh phúc còn quan trọng hơn so danh phận.
Trong lúc bất chợt nghĩ đến, chính mình không phải cũng như vậy sao?
Yêu Vương thích nàng sao? Rất rõ ràng, không thích. Từ khi cứu nàng ở vách đá, thì không phải là bởi vì thích mà giữ nàng ở bên người. Tâm tư của Yêu vương, ai cũng không đoán được!
"Tuyết phi nương nương." Yên Yên đi theo người hầu vào ỷ Phượng Các, ăn mặc rất mộc mạc, một thân áo xanh, trên đầu tùy ý cắm một cây trâm hình rắn được làm từ cẩm thạch, hơi cúi người vấn an.
Đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn hết sức gầy yếu.
Diệp Tuyết vội vàng đi lên, tay chân có chút luống cuống: "Yên Yên tỷ tỷ, tỷ làm như vậy không phải ngại chết Tuyết Nhi sao? Tỷ lớn hơn ta muội, cũng vào cung sớm hơn muội, gọi muội một tiếng muội muội là tốt rồi."
"Tuyết Nhi muội muội." Yên Yên gật đầu, khẽ gọi một tiếng.
"Ai." Diệp Tuyết vui vẻ trả lời: "Không biết tỷ tỷ tìm muội, liệu có chuyện gì không?"
"Tuyết Nhi muội muội, thật ra thì chúng ta đã từng gặp mặt."
Nàng suy nghĩ một chút. "Chúng ta gặp qua?" Diệp Tuyết cố gắng nhớ lại, dường như không có ấn tượng gì: "Tỷ tỷ, tha thứ cho trí nhớ tồi tệ của muội, muội không biết tỷ và muội đã gặp nhau ở nơi nào......"
"Tối ngày hôm trước, ở tảng đá lớn trên đỉnh núi."
"Chẳng lẽ tỷ là......" Nghe được nàng nói là tối ngày hôm trước, Diệp Tuyết lập tức nhớ tới Đại Thanh xà kia. Lúc ấy bị con rắn to làm cho sợ hãi, cho nên sau khi con rắn kia biến thành hình người, nàng cũng không dám nhìn kỹ, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng không thấy rõ ràng.
"Dạ, ta chính là con thanh xà đêm hôm đó. "Nhớ tới buổi tối đó bởi vì mình xuất hiện mà hù dọa nàng, Yêu Vương quan tâm chu đáo đối với nàng, mình đột nhiên nghĩ đến, muốn Yêu Vương thả Đằng Vân, có lẽ nàng có thể làm được: "Ngày đó ta không phải cố ý hù dọa muội muội, biết được lỗi của mình, xin muội muội thứ lỗi."
"Tỷ tỷ nói chi vậy, là do lá gan của muội quá nhỏ." Diệp Tuyết nhịn nổi da gà toàn thân, đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. Hết cách rồi, mặc dù trước mắt là một đại mỹ nhân không hơn không kém, nhưng động vật trên đời này nàng sợ nhất chính là rắn. Quá máu lạnh, quá lạnh lẽo!
"Tỷ tỷ tìm muội, chắc hẳn chính là vì chuyện đêm hôm đó?"
"Đúng vậy, xin muội muội nhất định phải giúp ta một chút." Nếu như Đằng Vân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tỷ còn sống còn có ý nghĩa gì!.
"Nhưng......" Diệp Tuyết bị làm khó. Không phải nàng không muốn giúp, mà là nàng không có khả năng này. Trước mặt Yêu Vương, thậm chí ngay cả mình còn không dám nói, giúp nàng như thế nào?
"Muội muội, ngày đó ta đã nhìn ra, Yêu Vương đối với muội tốt như vậy, chỉ cần muội mở miệng, hắn nhất định sẽ đồng ý. "Yên Yên nhìn ra, đêm hôm đó, Yêu Vương đối xử với Diệp Tuyết còn tốt hơn so với Yêu Vương đối xử với vương hậu. Sở dĩ lúc đầu Xà Vương sẽ gặp tai nạn lớn như vậy, mình cũng bị buộc phải rời Xà Tộc trở thành phi tử của yêu vương, chủ yếu vẫn là do Vương Hậu cản trở từ bên trong!
Hiện tại nếu vị trí Tuyết phi này có thể không phân cao thấp cùng với Vương Hậu, cũng chỉ cần nàng mở miệng, Yêu Vương nhất định sẽ đồng ý.
"Muội muội, cầu xin muội. Chỉ cần muội có thế để cho Đại Vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không cần đuổi giết Đằng Vân nữa, cho dù từ nay về sau muội bảo tỷ làm cái gì, tỷ đều đồng ý với muội."
"Tỷ tỷ, muội......"
"Tuyết Nhi muội muội, coi như tỷ cầu xin muội." Yên Yên nói xong, phù phù một tiếng té quỵ dưới đất, dập đầu thật mạnh xuống đất......
"Tỷ tỷ, không được! Tỷ mau dứng dậy đi, mau dứng dậy đi a!"
"Muộn không đồng ý với tỷ, tỷ vẫn quỳ, sẽ không đứng lên." Yên Yên hạ quyết tâm, nếu hôm nay không được sự giúp đỡ của nàng, mình sẽ quỳ đến chết trước mặt nàng. Dù sao cuộc sống như thế này, mình đã sớm không muốn sống, nếu đã định trước Đằng Vân chạy không thoát kiếp nạn này, nàng nguyện ý đến hoàng tuyền chờ hắn trước một bước.
"Tỷ tỷ, tỷ đứng lên rồi nói sau." Diệp Tuyết vốn mềm lòng, như thế nào có thể nhẫn tâm nhìn nàng hành hạ mình như vậy.
"Đây là muội muội đã đồng ý sao?"
"Để cho muội thử một chút, muội sẽ cố gắng hết sức của mình." Diệp Tuyết kéo nàng đứng dậy trên đất, "Tỷ tỷ, nhanh ngồi xuống đi."
"Cám ơn muội muội, cám ơn muội muội......" Yên Yên liên tục nói cám ơn không ngừng: "Về sau tỷ sẽ làm trâu làm ngựa cho muội, báo đáp đại ân muội muội......"
......
Tiễn Yên Yên ra về, Diệp Tuyết buồn rầu.
Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với chính mình.
Thật ra thì không chỉ là kẻ địch, đối với người nào cũng giống nhau.
Nàng đồng ý với thỉnh cầu của đối phương, rước thêm phiền toái vào mình, lần này...... Nàng nên mở miệng thế nào với Yêu Vương chứ? Yêu Vương nghe, có thể giận tím mặt giống như khi đối đãi Yên Yên trong buổi tối ngày hôm trước hay không?
"Nương nương, có mấy lời nô tỳ không biết nên không nên nói." Thấy nàng ngồi ở bên cửa sổ rầu rỉ, Sương Mai đi lên khẽ cúi người.
"Có lời gì cứ nói, không phải đã nói rồi sao, giữa chúng ta không cần khách khí." Ở cái thế giới này, nàng và Thần Tịch là người gần mình nhất, nàng đối xử với hai người bọn họ như thân nhân của mình.
"Nương nương, nô tỳ biết người có tấm lòng tốt, không đành lòng nhìn người khác chịu khổ, nhưng chuyện hôm nay, người vẫn là không nên quản thì tốt. Mặc dù đã đồng ý với Yên Yên nương nương, nhưng nương nương không có quan hệ gì với Yên Yên nương nương, lại không liên quan đến chuyện này, coi như hiện tại người đổi ý không giúp nàng, cũng là chuyện bình thường, ai cũng không thể nói gì. Nhưng nếu như người thật sự đi tìm Đại Vương, Đại Vương nhất định sẽ rất tức giận. Thân phận của Yên Yên nương nương, vốn đã rất phức tạp, nô tỳ không muốn nương nương cũng bị cuốn vào." Đại Vương mới đối tốt với Tuyết phi nương nương một chút, nàng không muốn nhìn thấy những ngày tốt đẹp của nương nương kết thúc nhanh như vậy.
"Ừ, ta sẽ suy nghĩ một chút." Diệp Tuyết bị thuyết phục một chút. Việc không liên quan đến mình thì không nên dính vào, những lời này nàng đã nghe không ít.
Lúc xế chiều, Yêu Vương phái người tặng một mâm trái cây qua đây, nói là cho nàng giải sầu, Diệp Tuyết gọi người mang trái cây đặt trong vườn hoa, dẫn theo Thánh Kỳ Lân vừa ăn trái cây vừa ngắm hoa.
Hoa này nở diễm lệ vô cùng, làm cho nàng bất ngờ là ở đây lại vang lên tiếng của Hoa Cơ.
Đã mấy ngày không thấy Hoa Cơ tỷ tỷ, cũng không biết hiện tại nàng trải qua như thế nào? Còn có thương thế của Ưng Vương, đã hoàn toàn khôi phục hay chưa?
"Tiểu Thánh thánh, tiếp lấy." Diệp Tuyết ném trái cây đo đỏ không biết tên lên.
Vừa rồi đã ném mấy lần, nó đều là có thể nhảy lên, sau đó chính xác không sai chút nào há mồm tiếp được. Thế nhưng lần này, Thánh Kỳ Lân nhảy dựng lên rồi đột nhiên bay về hướng khac, sau đó chui vào trong thảm cỏ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.