Người nọ nhìn thấy hắn tiến vào, nở một nụ cười khẽ.
“Ngươi đã đến rồi a ––– Tối qua ta nằm mơ… vẫn là còn mơ thấy ngươi. Khụ… Trong mơ ngươi đối ta thật tối, đút ta ăn một khối thịt kho tàu… ha hả, lại đây, Tiểu Tứ Tử, lại đây… trò chuyện với ta…”
Lục Phụng Thiên khựng lại. Hắn phát hiện chân của chính mình không còn nghe lời nữa, một bước cũng không thể nâng lên.
Người nọ thấy hắn bất động, ảnh mắt ảm đạm đi chút ít.
“Ta biết… ta thành cái dạng này… chính là ngay cả chó cũng không dám đến gần. A ––– Lục gia. Mã Phu ta coi như lần cuối thỉnh cầu ngươi, lại đây… cùng ta trò chuyện đi.” Mã Phu thừa nhận thân phận của chính mình bởi y biết thời gian còn lại không còn nhiều nữa.
“Ta biết ngươi chán ghét ta, ngươi từng nói qua kiếp này… trọn đời cũng không muốn thấy ta, hơn nữa ta lại bắt con của ngươi. Ngươi nay đến là muốn giải quyết gọn ghẽ ta sao? Ha hả, không cần, lão thiên gia cũng sắp đến rước ta đi rồi… bị vào tình trạng hiện giờ coi như là báo ứng của ta đi…” Mã Phu giãy giụa, muốn từ trên mặt đất ngồi dậy, chính là hoàn toàn phí công.
Hắn nhìn người nọ rồi chậm rãi đi tới, quỳ gối bên cạnh, nhìn chằm chằm vào y.
Mã Phu ngẩng đầu lên đối hắn cười cười, “Ngươi vẫn thật đẹp, thật sự càng lớn lại càng tuấn tú! Mới vừa nhìn đến thời điểm ngày trước, ngươi chỉ mới lớn đến đây, dường như giống cái đồ ăn đậu nha.”
“Ha hả, Tiểu Tứ Tử, ta thực thích ngươi… ngươi đừng im lặng thế, nói gì cho ta nghe đi, ngươi không muốn nghe, nghĩ phải đi làm chuyện khác tốt lắm, làm cho ta đối với… khụ khụ… ngươi nói một chút, lòng ta mới thật thoải mái…” Vươn tay nghĩ muốn chạm vào hắn, lại buông.
“Tình cảm con người thực sự rất kì quái, nghĩ càng muốn ngươi lại càng không thể chiếm được, ta có thật nhiều thứ… đều muốn cùng ngươi… đồng quy vô tận… chính là… ta luyến tiếc… hào, Tiểu Tứ Tử, cầu ngươi tha thứ cho ta, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể cho ngươi thích thượng ta cho nên… ta cứ liều chết quấn quít bám chặt lấy ngươi. Ta biết ta gây phiền cho ngươi lắm, ta biết ngươi càng ngày càng chán ghét ta, ta… thật sự không biết nên làm gì đối với ngươi bây giờ…” Tiếp đó y ho một trận mãnh liệt, cả người bỗng chốc cuộn gập như con tôm.
Lục Phụng Thiên vươn tay, “Mã Phu…”
Thở hổn hển lấy hơi, y nhếch môi ngây ngô cười ha hả hai tiếng. “Khụ… thực đau, người phụ nhân kia xuống tay thật mạnh mà, con bà nó… Bất quá, ta cũng được nhìn thấy Đản Nhi, còn được ôm nó, cũng đủ lắm rồi. Hắc hắc, nó là không phải gọi ngươi “Nương” hả? Hắc hắc… cái đó là ta dạy đấy!” Mã Phu cười đắc ý.
“Ngươi nói lão bà ngươi đừng nóng giận, quá hai năm, vật nhỏ kia sẽ không còn nhớ đến ta. Đến lúc đó, nàng vẫn sẽ là nương của đứa nhỏ, ngươi vẫn là trượng phu của nàng. Còn ta… khụ khụ… đi xuống dưới kia chăn ngựa thật tốt cho Diêm Vương gia, hảo hảo chiếu cố ngựa, cáp! Kiếp sau được đầu thai vào gia đình tốt, tướng mạo được tốt, kẻ ta thích cũng liền thích ta… thường thường phàm phàm sống thế cả đời.”
“Ngươi đừng cười nữa…”
Sờ sờ mặt, Mã Phu quả nhiên ngừng cười.
“Có phải ngươi là người thân cận với ta hay không?” Phụng Thiên dùng ngữ khí khẳng định hỏi ra vấn đề vướng mắc cuối cùng trong lòng hắn.
Nhẫn nại chịu đựng cơn đau truyền đến từng trận, nam nhân tên gọi Mã Phu cất giọng bình tĩnh: “Ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì, đó đều là ta cam tâm tình nguyện. Có thể làm cho ngươi lại một lần ôm ta, ngươi biết khi đó ta vui vẻ bao nhiêu không. Rất buồn cười có phải hay không? Thân là một đại nam nhân, cứ như vậy nhớ đến ngươi… nếu không phải hiện giờ ta rất xấu, rất ghê tởm, chính là ngươi không chán ghét ta, ta cũng nguyện ý mở chân ra hầu hạ ngươi. Ta biết ngươi nghe những lời này sẽ thấy thực kinh tởm, chính là biết làm sao đây, ta đã sớm rất thích ngươi… vứt bỏ đi tôn nghiêm của chính mình…”
Nước mắt rốt cục theo khóe mắt chảy xuống.
“Tại thời điểm ngươi toái ngọc, trảm mã, ta đã chết quá một lần. Ngươi đối với ta mà nói, chính là người mà ta đã hết hy vọng, ta nhận thức rõ… cả đời này cũng đều không đổi được. Cho dù là lưu lạc tới bước đường ngày hôm nay…” Lệ cứ thế theo khóe mắt trào xuống, Mã Phu sờ soạng trong ngực lấy ra hai vật giống nhau.
Ánh mắt mang theo tia cầu xin, đem vật kia đưa đến trước mặt Phụng Thiên “Đem vật này đưa cho Đản Nhi được chứ, ngươi không cần phải nói là ta đưa, ta biết… nó hiện tại cũng sẽ không đeo những vật thế này, ngươi ném vào gầm giường của nó cũng được. Ta đáp ứng nó, mua cho nó đôi hài đầu con hổ, ta… ta không có tiền cho nó thứ đồ tốt nhất…”
Đó là đôi hài có đính đầu hổ nhỏ nhỏ xảo xảo, vừa thấy đã biết được mua ở một tiểu quán nhỏ. Nhưng dù là tiểu quán cũng tốn ba đồng bạc a!
Mã Phu thấy Phụng Thiên đem đôi hài bỏ sang một bên, coi như an tâm, thân thể thoáng thả lỏng, mở to hai mắt nhìn đỉnh miếu.
“Tiểu Tứ Tử, ta không biết… từng rất nhiều lần nằm mộng, mộng thấy ngươi cùng ta, còn có Đản Nhi, chúng ta một nhà ba người cùng sống, sinh hoạt trong căn nhà nhỏ bên bờ sông. Hai năm này, ta vẫn ngủ không được, luôn nghĩ ta vì cái gì vẫn thích ngươi như vậy, nghĩ như thế nào đều không thể rõ ràng được, liền dứt khoát không suy nghĩ nữa. Thích thì cứ thích, nào nghĩ được cái gì vì cái gì. Ta thích ngươi, ngươi không thích ta, đó là chuyện không có biện pháp. Từ lúc ngươi không lui đến chỗ của ta, ta liền một mình nằm trên giường nghĩ a, nhớ lúc ngươi nằm ở bên cạnh ta. Từ lúc ngươi mắng ta, ta liền cười, bởi vì nếu ta khóc sẽ là rất khó xem. Từ lúc ta thấy ngươi cùng thê tử ngâm thơ đối ẩm ở hoa viên, ta liền ảo tưởng người ngươi tuy rằng bên kia nhưng lòng đang ở nơi ta bên này.”
Quay đầu liếc nhìn Lục Phụng Thiên một cái, nhìn đến ánh mắt giận dữ của người nọ, nghĩ rằng hắn mất hứng, Mã Phu không biết rằng khóe miệng của mình đã chảy máu tươi.
“Ngươi đừng giận ta, cũng đứng ngay tại lúc này nói chán ghét ta, ta… người này da mặc dù dày lại không biết xấu hổ, nhưng tâm can vẫn là vô cùng đau. Ngươi cũng không cần dùng lời lẽ thô tục để mắng ta, mỗi một lần ngươi mắng, ta đều cảm thấy bản thân càng không giống người, càng đừng đánh ta, ta không phải dạng anh hùng hảo hán gì… như thế nào đánh đều có thể không rên lên một tiếng trong cổ họng. Ngươi không thích ta, ta cũng nhận thức. Đời này cũng như vậy… ngươi xem ta đi, mới chỉ ba mốt ba hai tuổi thoạt nhìn đã như lão nhân sáu mươi tuổi, chẳng những già lại xấu vô cùng… còn tàn phế, ngươi thế nào không nhụt chí chứ? Ha hả”.
Mã Phu cố hết sức vươn tay gãi gãi đầu, ngây ngô cười, làm bộ một tâm địa không lịch sự hỏi một câu: “Ngươi cũng không thể… nói một lời dễ nghe cho ta ư? Coi như chỉ là lời nói đùa cũng được. Nói ngươi… thích ta… Hả?”
Thật lâu, không ai đáp lại.
“Ha hả” Mã Phu xấu hổ cười gượng hai tiếng, “Không nghĩ nói a… quên đi”.
“Ta thích ngươi, Mã đại ca.” Mã Phu nhắm nghiền hai mắt, mỉm cười nói.
“Ta cũng thích ngươi, Tiểu Tứ Tử, đến chết vẫn muốn thích ngươi…”
“Mã đại ca, hôm nay tiết trời tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài tản bộ được không?”
“Tốt, chúng ta đi làm sao?”
“Đi dạo trong viện đi, cây nho cũng sắp chín rồi, Đản Nhi từ hồi trong viện đã rất mong chờ rồi.”
“Ừ, được, chúng ta cùng đi ra sân ngồi…”
“… Cây nho, tím đến tỏa sáng nha, đại ca, lại đây này, … Biên… ngồi … ngươi xem… tiểu Đản Nhi…”
“Thấy được… đều thấy được…”
Mã Phu lặng lẽ vươn tay, trộm cầm lấy vạt áo người nọ, nhắm mắt lại, thỏa mãn nở nụ cưởi hạnh phúc…
“Mã Phu –––” Có người ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn khóc lớn!