Vốn nghĩ sẽ tận dụng cơ hội nịnh bợ Biện tể tướng, Lục gia từ nay về sau có thể một bước lên mây, nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi tể tướng trở về kinh thành thì dường như đã quên Lục gia một nhà. Hắn chỉ phái người đưa tới một lần lễ trọng đáp tạ khoản tiền lần trước, liền sau đó cũng không có động tĩnh gì. Mặc kệ Lục gia có cố gắng thế nào để liên lạc với tể tướng thì việc làm đó cũng giống như lực sĩ thôi bố liêm, có làm gì hay có tốn bao nhiêu cũng là lãng phí mà thôi.
Không thể làm gì hơn được nữa, Lục lão gia chỉ có thể chặt đứt ý niệm nhờ Biện tể tướng để bước vào thế giới thượng lưu. Hắn làm cho Lục Hoài Ngọc tiếp nhận chuyện quản lý gia tài cùng công việc mua bán, làm cho Lục Hoài Tú một lòng khảo thủ công danh, đồng thời càng chú trọng quản giáo nữ nhân. Hắn hy vọng trong tương lai, Lục Hoài Trân sẽ có thể nương vào đó mà nhập vào nhà giàu có, thuộc hàng vương gia, quý tộc.
Trong khi đó, Lục Khí dưới sự tận tâm chiếu cố của Mã Phu đã ngày một trưởng thành, năng động và vô cùng khỏe mạnh.
Tuy rằng hạ nhân Lục gia vẫn nghe lời Lục phu nhân, không ai ngó ngàng cũng như cung ứng gì cho cuộc sống của hắn, nhưng Lục Khí cũng không đem việc này để vào trong lòng. Nhờ sự nâng niu của Mã Phu, sự sinh hoạt của hắn ở tiểu viện cũng bình ổn hơn. Không giống những hài tử cùng tuổi khác, ngoại trừ những khi chăm sóc rau dưa trước sân thì toàn bộ thời gian, hắn đều dành cho chuyện học võ và đọc sách, sự cố gắng cũng gấp ba lần người bình thường. Khẳng dụng tâm, khẳng cố gắng, khẳng chịu khổ, hơn nữa lại thêm ba phần thông minh trời sinh, vô luận là học thức hay là võ công, Lục Khí cũng đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định, từng bước đề cao, tùy năm tăng đại. Vài năm xuống dưới, xiêm y cũ kĩ cũng không thể che lại phong thái tôn nghiêm cùng vẻ ngoài tuấn vĩ của hắn nữa.
Mã Phu trong lòng thực khoái trá, đối với cuộc sống này, y đã tìm thấy một khoái cảm nho nhỏ.
Tuy tiền công của Lục phủ không phải là cao, nhưng ít ra cũng được no bụng, ngoài ra còn có thể tồn thượng một chút tiền, làm cho hắn có thể ra phố ngao du, sắm một chút đồ vật này nọ. Nhưng này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện khiến cho hắn vui vẻ thoải mái chính là năm kia đã xen chân vào chuyện của tiểu mao tử.
Hiện giờ cái kia tiểu mao tử đã muốn trưởng thành, tứ chi thon dài hữu lực, bờ ngực dày rộng rắn chắc, bối trụ thẳng tắp cao ngất, một thiếu niên mười bảy tuổi thật sự. Ngay cả gương mặt lôi thôi năm xưa cũng trở nên tuấn tú đến nỗi hù chết người ta. Không phải nói đến ngũ quan của Lục Khí có bao nhiêu mỹ, mà loại ý vị quanh thân hắn kia, này có thể nói như thế nào đây? Thật giống như một thiếu niên cao ngạo, trong thân thể tồn tại cả dã tính của sài lang lẫn hổ báo, cảm giác nguy hiểm sinh sôi bị đè nén lại. Trái tim của Mã Phu cũng bất giác thẳng thắng đập mạnh hai cái.
Mã Phu đi đến một chỗ bán quần áo quen thuộc. Sau khi cùng hỏa kế* chào hỏi mấy câu thì y đi thẳng vào trong, xem xét quần áo trong ***.
Y cầm lấy một cái quần dài màu xám ướm lên người nhiều lần. Ân, không tồi, vừa vặn dài quá hai bàn tay mình, hẳn là vừa người hắn rồi. Y lấy tay giật nhẹ, cảm giác những chỗ phùng liên tiếp rất rắn chắc, vải dệt vẫn là loại được dệt bằng thủ công tốt.
Y để nó lên vai, tiếp tục xem đến trọng y.
Sau đó, Mã Phu khoát tất cả những kiện quần áo rộng thùng thình lên vai và bắt đầu chọn nội y.
Từ trong *** của người thợ may đi ra, tay Mã Phu cầm đầy những bao lớn bao nhỏ. Đi về phía trước mấy bước, vừa lúc lướt qua một tiệm bán hài thì y dừng lại cước bộ. Ngẫm ngẫm một chút, y quay đầu đi vào trong tiệm.
Khi đi ra, trong bọc đã có hơn một đôi hậu để nâng hài vải.
“Tiểu Tứ Tử!” Mã Phu đi vào tiểu viện, huy động nam tử cao lớn đang tập luyện côn bổng.
Nam tử cao lớn nghe được tiếng la nên dừng lại, quay đầu nhìn y. A! Hảo, một cái lang thiếu niên tuấn tú! Tóc dài đen bóng như nha vũ, thiên đình no đủ, mày rậm như kiếm, thẳng vào phát sao, xương cung mày nở, ánh mắt hơi hẹp dài, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, mũi như huyền đảm, môi mỏng, này tất cả đều thể hiện sự cứng rắn, cương ngạnh.
Lục Khí biết Mã Phu đang gọi hắn nên thời điểm quay đầu lại đã mang theo nụ cười với cái lúm đồng tiền khiến hắn có vẻ giống như một tiểu hài tử đáng yêu.
Lưu Thẩm ngồi gần cái hồ giặt quần áo trong tiểu viện mà nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ cùa Lục Khí đến xuất thần. Nàng còn nhớ rõ, phụ thân trước đây lấy nghề xem tướng số để sống qua ngày đã từng bảo qua một ít chuyện về tướng mạo của con người. Mà tướng mạo của Lục Khí chính là trời sinh phụ tình. Nhưng hắn có một đôi môi mỏng rất cân xứng. Người có loại môi này là người thông minh, rất có cường ý cùng chí lực, lý trí và bình tĩnh, có số đào hoa nhưng ngặt nỗi tính tình lãnh đạm, đối với thứ gì cũng không thực cố chấp. Mà loại người đó thì dị thường đáng sợ, một khi rơi vào lưới tình sẽ ghen tị cực kì mãnh liệt. Lưu Thẩm Nghĩ, có lẽ đôi môi này có thể thay đổi được bản tính bội bạc trời sinh của Lục Khí chăng.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tóc, lông mi của hắn đều hắc nhuận, sáng bóng, xương cung mày nở, mũi thở no đủ, cho nên tính dục bình thường cũng cường thịnh dị thường. Người như thế cho dù có làm chuyện ấy suốt một đêm liền cũng không thể suy nhược. Nghĩ đến đây, nét mặt già nua của Lưu Thẩm bỗng nhiên cũng đỏ ửng, không dám nhìn Lục Khí nữa mà cắm đầu vội làm công chuyện của mình.
“Lại đây lại đây, tạm thời dừng lại. Dù sao chiêu thức của ngươi cũng đã thành thục đến nỗi không thể thành thục hơn được nữa. Đến đây, vào phòng thử quần áo đi. Thời tiết lúc này khá gay gắt, kia ngươi cũng không thể tái mặc, vừa hay lấy đồ mới thay thế đi.” Mã Phu cười tủm tỉm, chào Lưu Thẩm rồi vẫy tay với Lục Khí, sau đó nhanh đi vào phòng trong.
Ngay khi đi ngang qua Lưu Thẩm, y loáng thoáng nghe qua nàng nhỏ giọng nhắc “Tiểu thiếu gia nói hắn cho tới bây giờ vẫn chưa ăn quá bún thịt.”
Lúc Mã Phu đi vào phòng của Lục Khí, nhiệt tình ngồi ở tấm ván gỗ trên giường mở kiện quần áo ra thì Lục Khì cũng vừa ướt đẫm đi đến.
“Tắm xong rồi à?”
“Đúng vậy a! Hoàn hảo trong viện có khẩu tỉnh**. Ngươi lại mua quần áo cho ta? Ta không phải đã nói này chỉ cần may vá một chút thì có thể mặc lại sao?” Lục Khí để thân trần ngồi trên ván gỗ, vừa dùng bố khăn lau người vừa nói.
“Ngươi cũng không nhìn lại mình xem! Tất cả những thứ này đều nhỏ, quần mặc ở trên người, tiểu thối đều lộ ra bên ngoài. Đến, lau khô người đi, thử hết những thứ này xem. Nếu không hợp, ta cùng Lưu Thẩm sẽ sửa lại cho ngươi.” Mã Phu thúc giục.
Lục Khí nhếch miệng cười, hai tay nhất câu, liền cởi quần ra, cả người trần truồng đứng bên cạnh Mã Phu, cầm lấy quần áo để trên giường tròng vào người, khoa tay múa chân một lúc. Hắn dù sao vẫn là một tiểu hài tử, tuy rằng thân thể trưởng thành, nhưng trước mặt Mã Phu, Lục Khí vẫn lưu lại ba phần trẻ con cùng hồn nhiên. Khó có được quần áo mới, tuy nói gì cũng đều là bố y bố khố, Lục Khí trong lòng cũng cực kì vui vẻ.
Mã Phu vô tình nhìn đến hạ thể của Lục Khí, tuy nói là thoáng qua, nhưng y vẫn không kèm nổi hoảng sợ, nghĩ thầm: tiểu quỷ này, không riêng gì cái đầu, ngay cả chỗ đó cũng dài ra, so với ta còn lớn hơn nhiều, con bà nó!
Đáng thương thay, hiện giờ Mã Phu chỉ đứng cao tới cằm của Lục Khí thôi. Xem ra tiểu mao tử năm xưa y ôm vào lòng nay đã không còn nữa a.
“Tất cả đều mới! Ngay cả giầy cũng vậy! Mã đại ca ngươi phát tài rồi!” Lục Khí ngồi ở trên giường thử giầy, bộ thượng vừa thấy chính vừa lúc hắn động động hai chân không buông cũng không nhanh, mỉm cười rực rỡ.
“Nhìn ngươi vui như vậy, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử a!”
“Hắc hắc, ngươi mua nhiều thứ cho ta như vậy, sao lại không mua cho mình? Bộ đồ này cũng là từ hai năm trước rồi mà.” Lục Khí tựa vào Mã Phu mà ngây ngô cười, cũng không ngại chuyện y gọi hắn là tiểu hài tử.
“Ta không lo đến thứ đó. Thứ nhất, ta không giống ngươi vài năm đã cao lớn, thay đổi nhiều như vậy. Thứ hai, hàng năm Lục phủ đều phát chế phục. Ta bình thường mặc nó là được rồi.” Mã Phu cảm thấy làn da khi tiếp xúc với Lục Khí liền trở nên nóng nóng. Tình huống này từ năm ngoái đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Y còn nhớ rõ năm trước, cơ thể y trước nay khỏe mạnh đột nhiên lại bị nhiễm phong hàn, vài ngày không có gặp Lục Khí. Ban ngày cố gắng chiếu cố ngựa, buổi tối thì nằm run rẩy dưới lớp chăn. Trong lúc mông lung thì từ trong chăn lý truyền đến một thân hình nóng như lửa, gắt gao ôm lấy cơ thể y cho đến tận bình minh. Đến khi trời sáng tỏ thì Mã Phu mới giật mình phát hiện ra kẻ đang nằm bên cạnh mình chính là Lục Khí.
Cho tới hôm nay, Mã Phu vẫn còn nhớ rõ lời nói của Lục Khí buổi sáng hôm đó.
Ta còn tưởng rằng ngươi… bỏ mặc ta rồi. Ta chờ một ngày rồi lại một ngày, thấy ngươi đến mã phòng mà không đến đây, ta thật sự rất hận. Hận chết. Cũng may là hôm qua ta lén đến xem, mới biết được…
Lục Khí không nói hết lời, nhưng ngữ khí cùng biểu tình của hắn cũng đủ để Mã Phu biết hắn đang muốn nói cái gì.
Mã Phu biết tiểu hài tử này đang chui rúc, này thân y hiện ôm lấy cũng muốn là của một thiếu niên trưởng thành. Y ghé vào tai hắn, cười nói “Ta đến làm gì? Đem bệnh lây qua cho ngươi sao? Ngươi mà ngã bệnh, ta sẽ gặp rắc rối với Lưu Thẩm cho coi.”
Tiểu hài tử nở nụ cười, lần đầu tiên ngủ trên giường cho đến lúc trời sáng hẳn. Sau đó, có vài đêm hắn chạy tới cấp Mã Phu nhiệt ổ chăn, thẳng đến khi y hoàn toàn lành bệnh.
——————
“Ngươi năm nay cao hơn so với năm ngoái rất nhiều, số quần áo này đại khái cũng không thể mặc được lâu. Chờ thêm năm nữa, ta lại mua cho ngươi bộ quần áo bông mới. Tuy nói ngươi không sợ lãnh, nhưng thân mình vẫn là trọng yếu, mùa đông nên mặc ấm thì tốt hơn.” Thời điểm Mã Phu nói những lời này, y vẫn không hề ngờ tới sự việc phát sinh sau này. Sau chuyện đó. Lục Khí cũng không cách nào có thể ở lại Lục gia chờ đợi mùa đông đến nữa.
Mà chuyện này khởi nguyên chính là từ gương mặt trương hảo của Lục Khí a.
—————
Chú thích:
(*) Hỏa kế: người phụ giúp bán hàng trong tiệm.
(**) Này ta cũng không biết, thỉnh các vị bằng hữu, ai biết xin vui lòng chỉ điểm dùm ta. Ta không có bản raw a!