Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 112: Điểm chung




" Xong rồi, kiểu tóc này hợp với nàng nhỉ? "
Hắn nhấp nhấp nhẹ cây trâm bỉ ngạn được cài trên búi tóc, phân nửa tóc dài còn lại được hắn tết bím xéo một bên.
Ninh Ngạn vẫn giữ phong cách cô nương mới lớn, chẳng có chút nào giống với nữ nhân đã làm thê tử.
" Chàng khéo quá... "
Nàng tấm tắc khen, ngó mình trong gương hạnh phúc biết bao, cứ ngỡ gả cho một ma thần sẽ không có ngày được nhìn thấy ánh sáng. Trong tuyệt vọng lại bất ngờ có hy vọng, nam nhân này lại chính là ánh sáng của đời nàng, lấp đi bóng tối xây màu hồng ước mơ.
" Nàng thích thì ta sẽ thường xuyên làm cho nàng "
Nam nhân kiên nhẫn sủng nàng, nâng cằm ngửa cổ nhìn lên hắn, ngón tay thon dài chắm vào màu chu sa, điểm lên giữa trán Ninh Ngạn hình hoa 5 cánh.
" Từ giờ nàng phải luôn mang kí hiệu này
Nàng là của ta! "
" Vâng... "
Giọng ngọt ngào cười duyên nói, mỗi một lời của hắn đều khắc sâu vào đầu Ninh Ngạn, không bao giờ dám quên. Hắn chọn cho nàng một bộ hồng y lộng lẫy, đặc biệt thích nàng trong màu đỏ rực rỡ, cảm giác yêu thương trong tim càng lên cao.
" Được rồi, dùng bữa sáng xong thì theo ta luyện tập "
Cô nương đang tươi cười bị lời nói làm tắt ngấm niềm vui, đến ma giới mấy ngày toàn theo sát nam nhân này, chưa từng có thời gian làm quen người ở ma giới, thậm chí còn chưa từng được nhìn ngắm quan cảnh.
Ở bên cạnh hắn, Ninh Ngạn toàn bị bắt học thuật nhiều nên cũng chán, hắn cứ giữ nàng khư khư theo sát...sợ lại có người dị nghi, nàng liền ngõ ý xin xỏ.
" Vương Minh, hôm nay nghỉ học một ngày có được không?
Ta ở ma giới mấy ngày rồi còn chưa được tham quan... "
Nàng tinh nghịch níu lấy vạt tay áo làm nũng, mắt hồ ly to tròn nhiễm hơi nước long lanh, đôi má căng phồng phiếm đỏ lên, hắn nhìn nàng ngoài ý muốn cười nhạt.
- Chưa gì đã không cần ta...
Tinh Vương Minh thở một hơi thô nặng, mấy nay sợ nàng lạ lẫm chỗ mới, là con người gặp những yêu ma có hình dáng ghê rợn sợ sẽ dọa nàng khiếp vía mới phải mang nàng theo. Chưa gì mới qua có vài hôm nàng đã quen chỗ, còn nổi hứng thú tham quan, hắn là không muốn làm khó nàng, yêu chiều bẹo má nàng, ôn nhu nói.
" Được rồi, ta còn có chuyện phải bàn với các trưởng lão không dẫn nàng đi được...
Thế này nhé, ta sẽ sai Lưu Ly đưa nàng đi dạo, Lưu Ly là người hiểu rõ ma giới nhất "
" Ai cũng được mà
Chàng cứ lo việc của chàng cho tốt
Đa tạ phu quân... "
Ninh Ngạn cười tủm tỉm vui sướng, nhào vào lòng hắn ôm chặt hông, còn chồm lên mạnh dạn hôn vào má hắn. Hôm qua còn e thẹn bao nhiêu thì giờ đây trở thành thê tử liền bạo gan bấy nhiêu, trong lòng cảm thấy gả cho hắn không uất ức tí nào.
Người khác đồn thổi hắn tàn ác, nhưng nàng tiếp xúc lại thấy hắn ôn nhu yêu thương nàng cực hạn. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện ác mà hắn từng làm, đơn thuần mong mỏi nàng và hắn hòa thuận thì hòa bình mãi mãi sẽ được giữ vững.
" Ngạn Nhi ngoan, ngồi đây ta gọi người mang điểm tâm cho nàng "
Hắn xoa đầu cô nương tinh nghịch, chỉ cần nàng vui thì cảm giác dễ chịu trong người hắn sẽ tăng cao, toàn thân sảng khoái. Mị thái nào của nàng trong mắt hắn cũng đều là mỹ vị, trân trọng nàng còn hơn cả châu báu. Hắn chóng ra ngoài gọi người đem điểm tâm vào cùng nàng dùng bữa.
Ít lâu sau hắn cũng rời đi, Ninh Ngạn ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đợi người đến, chờ không quá lâu cửa phòng cũng vang lên âm thanh như gõ phách.
Ninh Ngạn phấn khởi ra ngoài, trước mắt nàng là nữ nhân với bộ tóc trắng đẹp thoát tục mê người, cử chỉ dịu dàng đoan trang. Lưu Ly chính là nữ nhân ngày hôm đó nhìn nàng bằng ánh mắt nghẹn ngào, còn nói lời khó hiểu.
" Ngươi là Lưu Ly? "
" Ma hậu, ta Lưu Ly, nhận lệnh của ma thần đưa người đi tham quan ma giới ạ "
Lưu Ly cung kính, từ cử chỉ đến ánh mắt đều rất trìu mến.
Từ lần đầu gặp Ninh Ngạn đã có cảm giác thích nữ nhân này, cảm thấy để Lưu Ly đưa nàng đi tham quan ấy thế lại thích hợp không gì bằng.
Nàng vui sướng muốn làm thân với Lưu Ly để tìm hiểu ma giới liền dặn dò nhện tinh đứng cạnh mình.
" Huệ Anh tỷ ở lại đây nhé!
Có Lưu Ly ở bên cạnh ta rồi, không cần tỷ phải theo đâu "
" Nhưng mà ma thần dặn ta phải theo sát người... "
Đầu óc rối rắm, đột ngột bị bắt ở lại Huệ Anh nhất thời lưỡng lự khó khăn.
" Không sao đâu, có Lưu Ly đi chung đủ rồi!
Tỷ ở đây ngoan nhé! Ta đi đây "
Dứt lời, Huệ Anh vừa " a " một tiếng, cô nương tinh ranh tự nhiên kéo lấy Lưu Ly chạy đi, bỏ mặc nhện tinh khó xử.
Nàng nắm tay Lưu Ly không buông, có phần thân mật làm Lưu Ly nhớ đến Y Ngạn trước đây cũng giống hệt cô nương này, tính cách ngây thơ hòa nhã.
Lưu Ly đưa Ninh Ngạn tham quan gần một nửa ma giới, vì nơi này quá rộng lớn vô vàng thứ hấp dẫn nàng đến nơi nào là tò mò ở đó khá lâu, tuy ma giới không bằng nhân giới bao la nhưng vẫn hơn Thành Nam của nàng ở gấp vài chục lần.
Chơi đùa quên mất cả thời gian, trời đứng trưa cô nương tinh nghịch cũng mệt lã, buộc lòng phải dừng cuộc vui để vào ngày mai, Lưu Ly nhân cơ hội chỉ có mình nàng liền dẫn dụ.
" Ma hậu, người có đến chỗ của ta không?
Ta tinh thông dược liệu, cũng biết điều chế hương thơm...có lẽ ma hậu sẽ có hứng thú...
Ở đó cũng có vài món ăn của tộc ta rất ngon "
" Thật sao? Vậy thì đi "
Cô nương ngây thơ suy nghĩ đơn thuần, bụng đang đói cồn cào cũng muốn nếm thử mỹ vị thức ăn của trai tộc. Với lại nàng là nữ nhân đương nhiên cũng có hứng thú với hương thơm, đi theo Lưu Ly mà không hề hay biết nữ nhân ấy có ý đồ.
Lưu ly ngoài miệng cho nàng cho xem hương liệu thực tế lại dẫn nàng đến đó để gặp Hữu Bạch, muốn tìm hiểu giữa nàng và Tinh Y Ngạn liệu có liên quan.
Nơi ở của Lưu Ly khá đặc biệt như một thủy cung khiến cho Ninh Ngạn vốn có tính tò mò thích thú, bên trong lan tỏa ra đủ thứ mùi hương đê mê kích thích hai bên cánh mũi mềm mại hít lấy hít để.
Chẳng những mùi hương ở đây thu hút nàng mà còn có những đồ vật kì lạ, đồ trang trí bên ngoài cho tới mặt sàn đều bằng san hô, không có cây côi, một màu xanh và trắng bao trùm. Những chiếc mành cửa trong từng phòng là ngọc trai bóng bẩy đẹp hơn ngọc trai mà nàng từng thấy.
" Lưu Ly, chỗ của ngươi đúng là đặc biệt quá, ta rất thích "
Ninh Ngạn khen ngợi, say mê ngắm nhìn đến hoa cả mắt, quay người vòng vòng khắp nơi chưa hết tò mò.
" Đa tạ ma hậu đã khen "
Thanh âm dịu dàng uyển chuyển cười tươi với Ngạn Nhi, Lưu Ly thầm tạ ơn trời đất vì nàng ngây thơ dễ dụ.
" Ma hậu vào trong nhé? "
" Ừm... "
Trai tinh đưa nàng vào sâu bên trong, rồi sai người ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho nàng, sau đó cố tình dẫn nàng vào tới phòng riêng. Bên trong lại có một nam nhân đứng xoay lưng hai tay đang mày mò với mới diệu liệu trên thuyền cán thuốc.
" A Bạc "
Giọng nói nhỏ nhẹ, Hữu Bạch nghe tiếng nữ nhân quen thuộc lập tức xoay người, tươi cười với trai tinh.
" Lưu Ly hộ pháp! "
Nam nhân cúi người cung kính với trai tinh, nhìn thấy nữ nhân đứng cạnh Lưu Ly lại chẳng có chút thân thuộc hoàn toàn ngó lơ.
Ninh Ngạn cũng không có biểu cảm khác lạ, không hề để mắt tới nam nhân kia, Lưu Ly chú ý ánh mắt cả hai đều như người xa lạ khiến đầu óc có chút rối rắm.
- Tại sao gặp người tình lại không có phản ứng? Không lẽ người thật sự không phải Tinh Y Ngạn?
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh nhanh chóng, Lưu Ly bình tĩnh giới thiệu.
" A Bạc, đây là ma hậu "
" Thuộc hạ tham kiến ma hậu "
Hữu Bạch không nói nhiều lời, nhanh gọn hành lễ nghi, một chút tình ý cũng không có.
Lưu Ly sợ Hữu Bạch thất lễ phải nói đỡ vài câu.
" Ma hậu, đây là trợ thủ của ta, Hữu Bạch
Do y suốt ngày đều ở trong Dạ Ngọc ít khi ra ngoài nên không biết đến người...
Mong ma hậu lượng thứ... "
Ninh Ngạn giữ đúng thân phận ma hậu, không hề bận tâm, tươi cười nói.
" Được rồi, không sao đâu! "
Nàng lướt qua người nam nhân, chỉ chú ý đến số dược liệu lạ lẫm trên bàn thuốc, ở đây có qua nhiều thứ nàng chưa từng thấy, có lẽ chỉ ở ma giới mới thấy.
Lưu Ly phải cố đè nén mông lung tiếp đãi cô nương kia, Hữu Bạch vẫn vào công việc của mình, miệt mài bào chế thuốc.
Ninh Ngạn lần đầu thấy có nhiều dược liệu lạ mắt, quấn quýt bên Lưu Ly nghe giới thiệu, nàng còn được thử từng mùi hương do chính Lưu Ly bào chế ra.
Mùi nào cũng đầy sức hấp dẫn nhưng Ninh Ngạn lại không thấy phù hợp cho đến khi Lưu Ly đem ra thứ cuối cùng.
" Ma hậu thử này đi ạ! Loại này ta nghĩ sẽ hợp với người "
Lưu Ly đưa hũ hương liệu cho cô nương, vừa mở nắp đã có một mùi dịu ngọt tươi mới thoang thoảng vào cánh mũi, Ninh Ngạn ngửi liền ưng ngay.
" Ưm...ta...mùi này, đúng là nó rồi "
Công nương phấn khởi, gấp gáp dùng ngón tay lấy một ít hương thoa vào cổ tay, mùi thơm như hoa đào tươi mới, gần giống mùi trên cơ thể nàng, đúng với mùi hương mà nàng đang cần.
" Lưu Ly có thể cho ta không? "
" Đương nhiên rồi ạ "
Trai tinh mỉm cười quỷ dị ngay, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, cuối cùng cũng tìm ra được thêm điểm chung. Mùi hương mà Ninh Ngạn thích cũng chính là mùi mà trước đây Y Ngạn hay dùng.
- Tướng mạo giống, tính cách giống, sở thích giống...công chúa, liệu có phải là người không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.