Mặc Anh Xâm Lược

Chương 1.2:




Cảm nhận được cô thuận theo, anh không nỡ lìa xa cái lưỡi thơm mùi đinh hương của cô một chút nào.
Giờ phút này, bọn họ giống như một đôi uyên ương sống chết có nhau...
Ôi trời! Anh rất muốn nhào nặn thân thể cô bé này vào máu thịt của anh.
“Tôi... Anh anh...” Đừng, đừng như vậy! Đầu của cô thật choáng váng.
Đoạn Dạ Nhai thỏa mãn khi nghe tiếng rên rỉ của cô, âm thanh này là tuyệt vời nhất trên thế giới mà! Chỉ là tiếng thở gấp gáp cũng đủ khiến cho đàn ông điên cuồng khó nhịn. Nữ hoàng phim người lớn cũng không cách nào sánh bằng! Anh thật sự điên cuồng hơn rồi! Lưỡi của anh tuyệt đối không bạc đãi dục vọng của bản thân, dời trận địa đi tới cổ tới bả vai cô mà gặm mút, còn hai tay của cô thì bám chặt trên người anh, chỉ sợ bản thân không chống đỡ được sức nóng của cơ thể đang thiết tha.
Thiết tha? Cô thiết tha cái gì đây? Cô lờ mờ hơi ngửa về phía sau.
“Đoàng!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Anh cau mày, tròng mắt xinh đẹp thâm trầm không thấy được đáy.
“Hả? Nổ súng à!”
“Có người, nổ súng cái gì!” Có tiếng người hét lớn gần như phá vỡ hơi nước bốc lên quanh nhà.
Sau đó lại là một hồi tiếng chạy bộ cùng tiếng chửi rủa, “Mẹ kiếp! Ai bảo mày nổ súng hả? Lần này thì hay rồi, kinh động đến người ta rồi, nếu như báo cảnh sát…”
“Lão đại, chúng ta mau chạy đi, chúng ta đã có tiền án rồi.”
“Nhà họ Đoạn được lợi rồi!”
Tiếng chạy bộ càng lúc càng xa, bên ngoài vẫn là âm thanh la hét ầm ĩ.
Anh dùng lực ôm ôm người đẹp vào trong ngực, cúi đầu cười.
Những tên xã hội đen kia còn dốt hơn heo gấp ba lần!
“Nè, buông tôi ra có được không?” Cô hít thở thật là khó khăn đó.
Con cừu non nói chuyện? Anh nhướng mày lên, theo lời thỉnh cầu của cô mà kiềm chế buông ra, còn lùi về phía sau hai bước, nhìn cô mỉm cười. Trong màn sương khói, cô khỏa thân có một chút phóng khoáng xuất trần, đẹp đẽ động lòng người như trêu chọc các giác quan của đàn ông. Ánh mắt của anh đi xuống, nụ cười càng đậm mà bừa bãi quan sát cô không hề che đậy.
“A…” Cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần và bị sợ đến vội vàng lao ra khỏi phòng nhỏ.
Thấy thế, hàng mày rậm xinh đẹp của Đoạn Dạ Nhai nhíu lại, có trời mới biết vào giờ phút này anh khổ sở dường nào… anh muốn cô ấy! Tay chân của anh nhanh chóng vọt khát vọng mạnh mẽ điên cuồng.
Thật sâu, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi mạnh, anh gần như chán ghét bản thân bây giờ.
Tại sao vậy, đường đường là Đoạn thái tử lại thành ma háo sắc! Không phải chỉ là một cái hôn thôi mà, bắt đầu từ năm anh bốn tuổi, anh cũng đã nếm qua vị hôn, năm mười hai tuổi, anh hôn kiểu Pháp càng làm cho danh tiếng nổi khắp trường. Nụ hôn của anh là để mê hoặc phụ nữ, không có đạo lý tự mình đầu hàng.
Chậm rãi bước ra khỏi phòng nhỏ, xoay tay cầm cửa phòng lớn thì thấy cô đang mặc quần áo, anh nhàm chán tựa vào cạnh cửa, cười nói cợt nhã, “Bị ức hiếp hả cô bé?”
Sao lại có loại người ghê tởm đến như vậy? Cô hung hăng trừng mắt, hai má nổi giận đỏ ửng.
Cô muốn phản kích, nhưng sâu trong đôi mắt của anh tràn đầy điện lực, cuối cùng cô mắng không được; vội vàng tránh tầm mắt của anh, cô chạy trối chết.
Vô cùng thú vị! Đoạn Dạ Nhai sờ lông mày một cái.
※※※
“Phun xi măng!” Quản đốc Giang Tuấn Nam hô to.
“Tường chắn gió kiên cố chưa?” Lúc này là người phụ trách công trình.
Giang Tuấn Nam cười lộ ra hàm răng vàng khè, “Tốt lắm! Chúng ta có một thiên tài trong những thiên tài làm công nhân cho chúng ta đấy.”
“Tên mặt trắng nhỏ họ Đoạn hả? Thật không hiểu nổi người có địa vị cao như anh ta lại hạ thấp bản thân đến công trường làm công nhân để làm gì!” Thiếu tiền lương thì ngay cả tài xế của Đoạn gia cũng còn thua kém.
Giang Tuấn Nam cười gượng hì hì chỉ có thể ra sức gãi tóc, đưa mắt nhìn người phụ trách lẩm bẩm rời đi khỏi công trường đang thi công.
Anh ta nhớ Đại thiên tài chính là trâu bò trong trường học…, cũng biết đại thiên tài có khuôn mặt đẹp đẽ nam nữ đều yêu, nhưng vậy thì sao? Anh ta vẫn là người họ Giang làm công nhân lao động sao! “Đoạn Dạ Nhai, có con gái tìm nè!” Bên ngoài công trường đang trêu đùa cười loạn một trận.
Lại là em gái nữa hả! Giang Tuấn Nam cũng tò mò quay đầu nhìn lại, bĩu bĩu môi ghen tức. Cùng là đàn ông, đúng là đối xử bất công mà! Anh ta nhìn chằm chằm Đoạn Dạ Nhai cao gầy từ bên trong công trường đi ra, tức giận gầm nhẹ, “Này! Đừng có nói nhảm nhiều quá, vẫn chưa đến giờ tan tầm đâu.” Phụ nữ đúng là nông cạn, chuyên yêu kiểu đàn ông như bạch mã hoàng tử, ít ra cũng phải biết yêu thích người đàn ông cởi mở mạnh mẽ như anh ta mới đúng, chậc.
Đoạn Dạ Nhai vừa buồn cười vừa vỗ vỗ lên người anh ta, “Tôi tiện thể mang mấy bình ngũ gia bì về.”
Trên nói. “Vẫn còn Yakult.”
“Dạ, quản đốc.” Chỉ có cơ bắp, trí tuệ thì không.
Đoạn Dạ Nhai đi ra khỏi công trường, nghĩ kĩ, người không kiềm chế được tìm anh chính là Lộ Lộ hoặc là Vân Nhi? Hay là chân dung cô gái với cái bộ ngực lớn đó…
Đáp án đều không phải. Bây giờ chiếc xe tải lớn ở bên cạnh chờ anh chính là đại mĩ nhân anh không mong muốn thấy nhất, Linh Dương! “Quyết định theo đuổi cầu xin tôi sao?” Đây là người phụ nữ hung ác muốn ăn tươi nuốt sống.
Linh Dương cười một tiếng, “Tôi đến đòi nợ.”
Đoạn Dạ Nhai cười lạnh một tiếng dd`/lquy/đ rồi ngồi xuống ngay tại chỗ đó, dù thế nào đi nữa thì trên quần bò của anh cũng dơ bẩn một mảng, không sợ bùn đất. Nói đến Linh Dương này, cũng trâu bò ngang ngửa với anh. Trên mặt bàn của cô toàn là khoa học kĩ thuật tân tiến, trang điểm đi làm chuẩn mực, nhưng lại lén lút phụ trách cung cấp tình báo gián điệp cho tổ chức cùng thu thập từng thiết bị hạng nhất. Cho nên lời dạo đầu khi cô thấy anh là “Đòi nợ”, sát nhiều cảnh vật.
“Tiểu thư Linh Dương, rất xin lỗi.” Đủ khách sáo chứ?
“Xin lỗi?” Lông mày cô ngưng lại, ưu buồn giống như Tây Thi.
Anh xua hai tay một cái, vẻ mặt lực bất tòng tâm, “Món nợ này ghi chép lại nhé, tôi sẽ trả thêm ‘Lãi’.” “Đoạn, thái, tử.!”
Ơ hay! Tốn hơi thừa lời rồi đấy! “Người đẹp nén giận, vẻ xinh đẹp vẫn không giảm. Đừng tức giận, đừng tức giận, cô đã hai mươi tám tuổi rồi, tức nhiều mau già yếu thì hỏng bét.”
“Không cần anh quan tâm, tôi có thể chế tạo một trực khuẩn thịt độc hoặc là phương pháp bắn súng di động.” Vẫn xinh đẹp như cũ.
“Không, đề nghị cô chuẩn bị một cái tia la-de, tuổi trẻ kéo dài vĩnh viễn.” Anh hết sức chăm chú làm cho cô tính toán đấy!
Linh Dương lại muốn nghiến răng! Loại mặt trắng nhỏ cà lơ phất phơ này lại có sáng kiến thiên tài đến vậy, thật là kỳ tích bậc nhất thế giới.
Tội lỗi tội lỗi, nếu trời sinh đại mỹ nhân đoan trang bị anh chọc tức, thì anh thật đúng là không thể tha thứ đó! “Hãy nói cho Thái tử Việt của cô biết, không phải là tôi không quan tâm đến tình anh em, chỉ là tôi đang bận ‘Jenifer’ của tôi”. Bởi vì “Jack” đã đưa cho Thái tử Hắc, hơn nữa anh phải sáng lập lại đứng đầu trong tương lai xa mới không làm bản thân thất vọng. “Thái tử Việt đã giải quyết tên côn đồ kia rồi.” Cô đột nhiên mím môi cười nói.
“Mấy tên ngu ngốc chơi đùa với tôi tối hôm qua?”
“Bản thân cẩn thật một chút, người của Hồng Phái đã bắt đầu chú ý đến con Gà trống vàng là anh đấy.”
“Gà trống vàng? Cô đang sỉ nhục tôi!” Kiện cô tội phỉ báng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.