“Tại sao ta lại phải giúp con?”
Lão hồ ly! “Cha muốn trao đổi?” Hiểu rõ cha mình chính là đạo làm con.
Đoạn Lại Tục cố tỏ vẻ lạnh nhạt, “Về tiếp quản công ty đi!”
“Cha lại lôi Đoạn thị ra để cột con nữa sao?”
Đoạn Lại Tục không cười. “Đoạn thị cũng không đến nỗi phiền phức! Hằng năm
công ty lợi nhuận cả trăm tỷ, bao nhiêu người dòm ngó muốn chia chén
canh.”
“Với con đó là một gánh nặng.” Anh từ nhỏ đến lớn được bao bọc trong nhung lụa.
Đoạn Lại Tục không khỏi than thở, ông mềm giọng, “Dạ Nhai, cha hiểu con
thích chơi khoa học kỹ thuật, cũng biết con muốn tự tay xây một căn
phòng, nhưng mà con ngồi vào ghế chủ tịch cũng đâu có vấn đề gì to tát
đâu.”
“Hoặc là cha giết chết con đi!” Như vậy là cướp đi thời gian vàng bạc của anh.
Đoạn Lại Tục lửa giận tuôn trào, thoáng cười, “Con dám xem thường tâm huyết
của ta như vậy, vậy thì cha con ta không còn gì để nói nữa.”
Đoạn Dạ Nhai không thể nguyền rủa, bởi vì tổ tông tám đời của lão hồ ly dienalequydon cũng là tổ tông tám đời của anh.
“Cha nghĩ con nhất định sẽ thỏa hiệp sao?”
“Nếu như không phải ta ra tay giúp, thì con cũng không cúi đầu trước ta như
vậy, Dã Diễm và Việt Tiềm Thiên bản lĩnh như vậy mà con lại nhờ đến ta.” Thật ra thì con trai ông bướng bỉnh cũng là do di truyền từ ông.
“Bái phục, chẳng trách cha có thể ngồi trên cái ghế cao nhất Đoạn thị như vậy.” Cha anh và bác Hắc công lực thâm hậu như nhau.
“Đồng ý?”
“Một nửa.”
Đoạn Lại Tục cau mày, lặng lẽ đợi anh giải thích.
“Con có thể trở về Đoạn thị, cũng có thể giúp Đoạn thị lớn mạnh gấp đôi,
nhưng thời hạn là một năm, còn nữa không được công khai con cho mọi
người biết.”
“Chủ tịch bí mật?”
“Đây là giới hạn thấp
nhất, không được ý kiến.” Anh có thể nhờ vả xã hội đen giúp anh hoàn
thành mục đích, chỉ là gần đây anh thích cái cảm giác lăng trì.
Một năm thật ra quá ít, nhưng cũng được an ủi phần nào. Đoạn Lại Tục nở nụ cười vì đã đạt được mục đích.
“Quyết định như vậy đi. Chỉ là con nên sát nhập công ty ở Nhật Bản và tỉnh T
lại đi.” Đừng tưởng dùng một kẻ khác làm tổng giám đốc mà có thể lấn áp
ông? Ông già này có chết thì cũng phải thắng thằng con này.
“Nếu nói về công ty nhỏ, lên không được thì không nên đề cập đến. Cha à, không cần phải khiêu khích sức nhẫn nại của con.”
“Vì để biến đống cổ phiếu trong công ty của Hạ Chính Thôn ở Mỹ thành giấy
vụn, thì con biết ta phải hy sinh công ty con của Đoạn thị, tổn thất này không thể nói là nhỏ được.”
“Cha à, cái này so với cha có là gì, huống chi đằng sau lưng nó là người tài trí vận hành, công ty con có thể cải tử hồi sanh.”
Cho lão già này đội mũ! “Tại sao không để cho hắn phá sản?”
“Tò mò giết chết một con mèo. Cha à, cha cũng không phải mèo ngốc, cha biết con trai cha luôn luôn lười giải thích mà.”
“Bởi vì tất cả chứng khoán có giá trị của họ Hạ đều là của Đoạn thị, cho nên thằng con trai xấu xa của ta mới quay về ‘Thỉnh cầu’ ta như vậy, chuyện này không hiếu kỳ sao được, rốt cuộc là người nào mà dám đắc tội với
Thái Tử Gia vậy?”
“Không phải ‘Thỉnh cầu’, mà là ‘Giao dịch’ có lợi cho đôi bên.”
Anh nhất định phải nhấn mạnh, thì anh mới không phải nợ ân tình của lão gia.
Tránh việc lão gia dương dương tự đắc uy hiếp anh.
※※※
“Đinh là Hạ Chính Thôn, là em chồng của tôi?”
“Ách.”
“Nhưng tại sao cậu ta lại xem như không biết tôi? Giống như lời anh nói, cậu ta dùng mỹ nam kế, lừa gạt tài sản của tôi?”
“Ách.”
“Cậu ta bán các cô gái, đẩy bọn họ vào hố lửa, dùng việc này để phát tài?”
Cho nên Chính Trấn mới khinh thường hai người em trai như vậy?
“Ách.”
“Con mối, anh có thể nghiêm túc nghe tôi nói hay không?”
“Hừ, qua cửa rồi! Còn một cửa nữa thôi! Giết, giết giết!”
Sài Thương Y bất lực ngã ngồi trên sôpha tím, con mối không phải là thủ
lĩnh súng ống đạn dược tung hoành khắp thế giới sao, vậy còn người đàn
ông didda>le,qu'don đang chìm đắm trong thế giới trò chơi điện tử này là ai?
“Ư!” Con mối hét lớn một tiếng, anh ta phá kỷ lục rồi!
“Game over hả?” Cô hoài nghi tại sao anh ta lại là thủ lĩnh có thể hô mưa gọi gió chứ?
Con mối bỏ tay cầm điện tử xuống, dãn gân cốt một cái, “Đây là thứ do chính thái tử Đoạn phát minh hơn một năm đó, có thể qua ải là chuyện không
tưởng.” Đáng ăn mừng.
“Tại sao anh lại gọi Đoạn Dạ Nhai là thái
tử, còn nữa, anh ta không phải là công nhân công trường sao? Tại sao lại biết phát minh khoa học kỹ thuật? Cái đó không phải là rất cao siêu
sao?”
“Chờ cô trở thành thiếu phu nhân Đoạn rồi cô sẽ hiểu.” Anh ta là người kín miệng.
Trái tim cô đập nhanh khi nghe như vậy, “Anh ta không có nói yêu tôi, anh ta chỉ muốn thực hiện lời hứa với tôi thôi! Hơn nữa anh ta cũng không phải con cái nhà giàu gì, thì thiếu phu nhân ở đâu ra chứ.”
Con mối
trợn mắt, vết sẹo dữ tợn trên má trái dãn ra. Để anh ta chết đi! Nếu
thái tử Đoạn không phải là con nhà giàu, vậy thì toàn bộ tỉnh T này
nghèo rớt mồng tơi rồi.
“Có muốn uống rượu không? Rượu Canada cũng dễ uống đối với phụ nữ.”
Cho nên, hai người thay phiên nhau uống, chỉ là con mối cắn răng tiết kiệm
chi phí sinh hoạt để ướp rượu, anh ta lầu bầu không rõ ràng, “Tôi điên
cuồng tiết kiệm để giấu rượu dưới hầm, rượu của thái tử Đoạn hoàn toàn
không kém nước suối là bao.”
Sài Thương Y đang say, nở một nụ cười ngọt ngào, “Con mối à, anh thật sự muốn cả đời như vậy sao……………”
“Lấy máu tế máu, lấy tàn chế tàn, lấy ác đối ác? Không có gì là không được,
tổ chức xã hội đen quốc tế bọn tôi chưa bao giờ làm tổn thương người vô
tội.” Bọn họ là tổng tư lệnh trong bóng tối, trừ bạo an dân.
“Không phải, tôi muốn nói đến vấn đề tình cảm!”
“Tình cảm?” Nói rõ ràng, giải thích minh bạch!
“Đàn ông yêu đàn ông thì cũng được thôi, tình yêu là việc cá nhân………… Nhưng
anh không muốn có một đứa con sao? Đàn ông và đàn ông yêu nhau thì sao
có con được.”
“Rốp” một tiếng, con mối cắn nát cục đá trong
miệng, “Tôi yêu đàn ông lúc nào, sao tôi không biết vậy?” Ít nhất thì
anh ta cũng không lên giường với đàn ông.
“Đoạn Dạ Nhai nói như vậy đó.”
“Thái tử!” Đáng ăn đòn!
※※※
Đoạn Dạ nhai vừa vào đến khu nhà ở, thì gương mặt điển trai của anh bị đấm
một phát. Anh chửi rủa, “Con mối chết tiệt! Nội tiết tố của cậu bị mất
cân bằng hả?”
“Chính xác, cho nên mới trở thành đồng tính, không phải sao?”
Vừa nghe được điều này, Đoạn Dạ Nhai lập tức hiểu ra nguyên nhân, chắc chắn là do Sài Thương Y lỡ miệng nói ra.
“Anh còn cười sao? Chắc là khoái lắm chứ gì?” Tay con mối vẫn nắm thành quyền, trong trạng thái chuẩn bị giết người.
“Chẳng lẽ tôi nên khóc cho cậu xem sao?” Anh bước qua chướng ngại vật chắn trước cửa.
Một bóng người nhỏ bé nằm xụi lơ trên ghế sôpha màu tím khiến anh cau chặt
mày, thấp giọng mắng, “Cậu dám cho cô ấy uống rượu sao?”
“Không uống tới mức chết người đâu!”
Thân thể cao ngạo anh tuấn như bị gió lốc ép đến đây, con mối hung hăng
‘Nghênh đón’ Đoạn Dạ Nhai một quyền. ‘Kẻ điên.’ Người đàn bà của anh chỉ uống say, không thiếu một cọng tóc nào, anh tức cái quỷ gì chứ.
Hơn nữa đáng chết nhất là anh ta lại có thể đánh khuôn mặt của anh bị thương như thế.
Đoạn Dạ Nhai ôm lấy Sài Thương Y, lạnh lùng nhắc nhở, “Tôi giải quyết Hạ
Chính Thôn, còn Hạ Chính Lý thì nằm trong khả năng của cậu rồi. Con mối
dũng mãnh có thể giải quyết một nhân vật nhỏ bé trong thời gian ngắn
nhất được chứ?”
“Nói nhảm! Trong vòng bảy ngày tôi có thể biến hắn thành chuột chạy qua đường, bị người người xua đuổi.”
“Nhất định phải cho hắn không còn đường sống!”
“Đơn giản thôi, khiến cho hắn sống không bằng chết. Hai an hem họ Hạ tuyệt
đối sẽ hối hận khi đầu thai làm người, hận không thể xuống địa ngục.”
“Cảm ơn.”
Nhìn thấy Đoạn Dạ Nhai đang bế cô gái đang say vào phòng ngủ, con mối đi về
hướng ngược lại đóng cửa phòng, hét to: “Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi.” Coi như là trò tiêu khiển!
Cầm lấy mặt dây chuyền vàng
trên cổ, anh ta ra lệnh nói: “Ném mồi ra đi! Cho Hạ Chính Lý vui vẻ mấy
ngày rồi diệt hắn đi.” Từ chỗ cao rơi xuống mới thê thảm.
Chuyện nên làm cũng làm rồi, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó lạ lạ….
Anh ta uống một ngụm rượu, suy nghĩ thật lâu.
“A! Bị thái tử Đoạn đùa giỡn rồi! Mình đánh anh ta một phát mà lại quên lấy cả vốn lẫn lời rồi!”
Sài Thương Y không thể động đậy.
Lần này không phải là bị dây thừng trói chặt, mà là bị một tảng bắp thịt ôm lấy.
“Đoạn Dạ Nhai………….”
Tay của anh để dưới cổ cô, tay trái ôm quanh ngực cô, chân của anh thì đè lên chân cô.
Đáng ghét! Anh coi cô là con rối hay là gối ôm?
Cô nhớ rõ ràng cô và con mối d>đan;lê/quydon đang uống rượu nói chuyện
phiếm mà, làm sao lại biến thành ngủ trên giường cùng với anh chứ?
Anh có làm gì cô hay không?
“Yên tâm, tôi chỉ ôm em ngủ thôi.”
Hai mắt sáng tinh nhìn cô chằm chằm, tim của cô dừng đập hai nhịp, vừa sợ lại vừa xấu hổ.
“Anh đã dậy từ sớm rồi hả?” Giả vờ ngủ say.
“Thật may là em không vặn gãy tay chân tôi.”
“Tay chân anh đè lên tôi! Tay chân tôi cũng tê hết rồi.”
Anh cười khổ, “Bây giờ đổi lại là em đang đè lên tôi, hơn nữa lại đè ở chỗ đó nữa chứ.”
Nói bậy bạ gì đó! Cô lơ đãng liếc mắt xuống dưới, a a, đùi phải của cô đang đặt trên chỗ đó của anh! Mắc cỡ chết cô.
Anh cau mày, nói, “Không cho phép lộn xộn!” Đổ thêm dầu vào lửa chắc sẽ
khiến dục vọng trong anh mãnh liệt hơn, cũng chết nửa cái mạng.
“Tôi nào có………………” Cô vội vàng im lặng, bởi vì chân cô thực sự di chuyển đến đó.
Lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn rời đi………………”
Anh nhìn cô chớp chớp mắt, “Nếu em muốn, tôi có thể tháp tùng em.”
“Anh nghĩ gì vậy? Anh đừng có ăn nói hồ đồ, hơn nữa cũng không cần anh phải tháp tùng.”
Anh bỗng nhiên lật người, đè cô ở phía dưới anh. “Tôi muốn em vô cùng.”
Anh đã nhịn cả một buổi tối, dù sao anh cũng là đàn ông thanh niên, người đẹp ở trong ngực mà không được động chạm gì hết sao?
Mặt cô đỏ như gấc, vừa nghĩ đến phải tiếp nhận lực lượng hùng hậu của anh, vừa xấu hổ.
Đoạn Dạ Nhai đột nhiên cảm thấy bản thân anh có những dục vọng đối với cô mà anh không biết gọi như thế nào…………… Yêu say đắm! Trong lòng Đoạn Dạ
Nhai lo sợ………………..
Trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, “Cưới anh đi!”
“Hả?” Quá đột ngột!
“Gật đầu, hoặc là nói. Em có hai sự lựa chọn.”
Cô vẫn còn đang trong giấc mơ sao! “Anh biết anh vừa nói gì kinh khủng không vậy?”
Đoạn Dạ Nhai nhướng lông mày, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Gả cho tôi là chuyện vô cùng hạnh phúc, không phải kinh khủng đâu!”
Cô sờ sờ trán của anh, a, không có sốt!
“Có phải anh hỏi sai người rồi không? Tôi…………. Chúng ta còn chưa trải qua chuyện yêu đương nữa mà!”
“Yêu đương không nằm trong kế hoạch của tôi.”
Mặc dù hằng năm lưu luyến bụi hoa, hái biết bao nhiêu mẫu đơn và hoa hồng.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao, trong lòng cô quặn đau đến mức khó chịu.
Có phải đã yêu anh quá sâu rồi không?
“Nếu không yêu thì lấy tôi làm gì?” Cô có cảm giác hình như bản thân đang giận hờn.
Anh không thương cô? Trong đầu nhỏ của cô chứa cái quái gì vậy!
Nhìn thấy lông mày của anh dựng đứng, cô càng đau lòng hơn, “Tôi cũng biết
là anh chỉ lỡ miệng thôi.” Nước mắt cô chảy xuống, chop mũi cô cũng đỏ
ửng.
“Ôi trời ơi.” Anh ngửa mặt lên trời gào thét.
Anh có nói là anh không thương cô sao? Cô cho là cô có thể đọc được nội tâm của anh sao?
Lần đầu tiên mở miệng cầu hôn một người, đối phương không những mừng rỡ ôm hôn anh thì thôi, lại còn khóc sướt mướt nữa chứ.
Trở thành vợ của Đoạn Dạ Nhai đáng sợ như thế sao?
Cô sẽ được gả vào nhà giàu, đâu phải là bị đày xuống vực sâu, tại sao lại khóc sướt mướt như thế chứ!
Quả thực là làm hao tổn hai mươi chín năm kiêu ngạo của anh.