Mặc Anh Xâm Lược

Chương 8.2:




Tập đoàn Đoạn thị là tòa nhà cao hai mươi sáu tầng.
Đến buổi nghỉ trưa, từ tầng hai cho đến tầng hai mươi, không một chỗ nào yên tĩnh, ồn ào như vỡ nợ.
“Người kế tục chủ tịch rất đẹp trai đó, thân hình hoàn hảo……..” Một sinh viên đại học làm bán thời gian đang cắn bút bi, cặp mắt lóe sáng.
“Quả thật là giống y như người mẫu, đoi chân khêu gợi…………..” Ồ, để cho cô hôn mê đi!
“Thư ký Trần, cô cũng ba mươi ‘Tuổi’ rồi, đừng có mơ mộng về trai đẹp nữa.”
“Hừ, sắc đẹp của chủ tịch tương lai cũng không tầm thường.”
“A! Nếu như được anh ta để ý đến, thì sống mười năm thôi cũng đáng giá!”
Đối với nhân viên bình thường, nhất là những nhân viên nữ chưa có chồng huyên náo ầm ĩ, đến tầng thứ hai mươi mốt và hai mươi hai cũng còn nghe được tiếng ồn ào đó.
Một lúc lâu sau………………
“Mẹ kiếp! Cái gì mà thái tử gia chứ? Cùng lắm chỉ là thằng đàn ông có mái tóc đuôi ngựa mà thôi, tự cho là đúng!” Lại dám nói chuyện như cọp.
“Thằng đó tốt số, được đầu thai vào nhà giàu, không giống chúng ta, cả đời liều mạng sống khổ sở, sống chết gì cũng nằm trong tay người khác.”
Càng nghĩ càng không cam lòng! “Thiên Hữu nhịn được, nhưng tôi không chịu nổi!”
“Rút bao nhiêu tiền chỉ là thứ yếu.” Một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phố đông nghịt, trầm tư.
Lý Phách Văn không nén được, gầm nhẹ nói, “Thái tử gia mới nhậm chức được ba ngày, ngày đầu tiên đã nạt chúng ta, rõ ràng là muốn chúng ta từ chức, muốn chỉnh chúng ta, đoạt quyền thế.”
Một người khác nghe vậy thì gật đầu đồng tình, “Không sai, thái tử gia quá thông minh rồi, không giống như ngoại hình cà lơ phất phơ, chỉ là ở hội nghị buổi sáng cậu ta lên tiếng chấn chỉnh, thằng nhóc này không phải đèn đã cạn dầu. Giang sơn rộng lớn diedd;le^qy'do^ có người tài xuất hiện, Đoạn Lại Tục đã đủ sắc bén, thằng nhóc đó còn sắc bén gấp ba lần.”
“Chúng ta không thể không đề phòng.”
Nói nhảm! “Chúng ta ra tay trước thì chiếm lợi thế! Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy ánh mắt của thái tử gia sao? Nếu như chúng ta không đấu, cả thịt lẫn xương cũng bị gặm không còn một nửa đấy.”
“Một khi thái tử gia tra được sổ sách, nếu như bị phát hiện ra dấu vết, chúng ta có thể phải ăn cơm tù đó……….. Không đúng không đúng, tư chất thiên tài nổi trội chắc chắn đã nắm giữ được nhược điểm của chúng ta, nếu không, thằng nhóc đó sẽ không lớn lối ngầm loại bỏ những người có công của Đoạn thị như vậy.”
“Thiên Hữu, anh nghĩ……….”
“Im lặng! Mọi người tụ tập lại một chỗ huyên thuyên thì có thể diệt được kẻ địch sao?” Những ông già này không còn lợi hại như xưa nữa rồi.
“A a, chúng ta có nhiều người mưu trí, Thiên Hữu, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, cũng có con trai con gái, có gia đình……………..”
“Câm miệng.” Cố Thiên Hữu tức giận xoay người, “Đừng cho tôi là kẻ hèn nhát, không đánh lại thái tử gia vàng bạc kia!”
Mọi người trầm mặc, nhưng trong lòng thì phát rét! Đoạn Dạ Nhai chắc chắn là phần tử khủng bố!
Cố Thiên Hữu ngồi vào ghế da xoay tròn, ông nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Không cần sợ hãi, thái tử gia chỉ là ra uy đùa bỡn vậy thôi.”
“Nhưng……………..”
“Nhưng nhị cái gì?” Ông vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ; bĩu môi cười nhạt, “Một mình thái tử gia thì làm gì được chứ?”
“Cái gì?”
※※※
“Anh đang vẽ cái gì vậy?” Một đường màu xanh đen.
“Thiết kế xây dựng.”
“Công ty cũng xây nhà sao?” Cô biết Đoạn thị kinh doanh rất nhiều thể loại, nhưng chưa bao giờ nghe có kiến trúc xây dựng kiểu này.
Anh ôm cô nằm trên đầu gối của anh, cười hỏi: “Em thích kiểu nhà như thế nào?” Tiểu Thương nhi đần mặt đáng yêu.
Cô thủ thỉ, “Phong cách hiện đại có màu tím và màu trắng xen lẫn.”
“Mấy tầng? Hay nhà trệt?”
“Hai tầng đi!”
“Thích có vườn đằng trước không?”
“Ừ, đại loại như hoa hồng chẳng hạn…! Nhưng không cần giống sân vườn rộng lơn như nhà anh đâu.”
Anh cười, “Em thích nhà có phong cách Trung Quốc cổ không?”
“Cũng thích.”
“Chỉ cần có loại hoa hồng đó là được rồi sao?” Tâm hồn thiếu nữ luôn mộng mơ.
Cô gật đầu một cái, mê mang, “Hỏi anh cái này một chút? Công ty cũng làm về xây dựng sao?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Anh muốn cho cô một bất ngờ.
Không nói thì sẽ không nói! “Em có thể về lại Thanh Tùng không?”
“Ở chỗ này không vui sao?”
Cô lắc đầu, “Bác gái đối với em rất tốt, cả ngày dẫn em đi dạo phố, vui đùa, nhưng dù sao em cũng là bà chủ của Thanh Tùng, không thể bỏ tiệm quá lâu.” Nhắc đến Hà Nguyệt Loan là cô đã muốn cười……….
Bà dẫn cô đến khu vui chơi ngồi tàu siêu tốc và thuyền hải tặc, ăn mặc hàng hiệu.
Đoạn Dạ Nhai suy nghĩ một hồi lâu, đồng ý. “Một tuần cho em về đó ba ngày, bốn ngày còn lại phải dành cho anh…………”
“Được.” Ít nhất không cần chạy quanh vườn thú và khu vui chơi rồi, bác gái luôn xem cô là đứa trẻ.
Anh kéo một nắm tóc của cô lên ngửi, hưởng thụ giờ phút yên tĩnh.
“Anh………. Anh tại sao muốn, muốn kết hôn với em?” Cô lấy hết dũng khí để hỏi anh một lần nữa.
“Có lẽ cảm giác lần đầu tiên quá sức mãnh liệt.” Tính cách anh lạnh nhạt hoặc mị hoặc.
Tim cô đập thình thịch, cô vừa mong đợi vừa sợ bị tổn thương hỏi: “Có phải vừa thấy đã yêu đúng không?”
Cầu xin anh nói “Ừ”, hoặc là gật đầu một cái đi, van xin anh!
Cô thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Anh cố ý đùa giỡn cô, “Lần đầu tiên nhìn thấy em là trong phòng hơi, khói mù mịt, em không có một mảnh vải che thân, làm cho anh có cảm giác như gặp được ma Liêu Trai xinh đẹp, nhưng lại lộ ra vẻ ngây thơ.” Cho nên anh mới trở thành tù binh của tình yêu.
Khóe miệng cô rũ xuống, bất lực thì thầm, “Không phải vừa thấy đã yêu, mà là ma nữ………….”
Anh hôn môi cô một cái, “Đúng! Em là ma nữ của anh!”
Trong cao ốc Đoạn thị có bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát.
Bởi vì mấy phút trước, có một người phụ nữ mặc quần jean áo sơ mi trắng đi vào Đoạn thị, sau đó một phút, soái ca đẹp trai Đoạn Dạ Nhai đi ra từ thang máy riêng nghênh đón, hơn nữa còn ôm hôn trước mặt mọi người.
Ồ! ‘Chim sẻ’ đã thành phượng hoàng rồi!
Sợ rằng thái tử phi đã được chỉ định rồi.
Mấy trăm nhân viên nữ một mặt thì vào trong phòng làm việc, một mặt thì nước mắt rưng rưng, cố nuốt vào trong.
Giờ phút này, trong phòng làm việc ở tầng hai mươi lăm, Sài Thương Y đang ngoan ngoãn ăn bánh quy, chờ Đoạn Dạ Nhai xong việc.
Anh giương mắt nhìn cô, “Có nhàm chán quá không?”
“Không.” Cô được bác gái ra lệnh đến đây.
Hà Nguyệt Loan nói cô nên để cho anh có ‘Thói quen’ về sự tồn tại của cô, như vậy thì anh sẽ nói với cô ba chữ kia sớm thôi.
Anh đột nhiên đẩy sổ sách điena,leqyd3n sang một bên, đi tới trước mặt cô, tựa như một bạch mã hoàng tử, nhẹ nhàng nói với cô: “Nghỉ một tiếng, anh dẫn em đi uống trà.”
Hai người ra khỏi công ty, tùy ý chọn một nhà hàng để uống trà buổi trưa.
Vừa mới ngồi xuống, trực giác nhạy cảm của Đoạn Dạ Nhai cho biết có một luồng nguy hiểm đang tiến đến gần, mà mục tiêu là anh!
Còn chưa kịp nhìn kẻ nguy hiểm……………..
“Đoàng!” Một tiếng động y hệt tiếng súng bên cạnh xuyên qua…………
Quả nhiên!
Sắc mặt Đoạn Dạ Nhai nhanh chóng chuyển lạnh, đối với quân địch chủ động như vậy thì anh tuyệt đối không nương tay!
Nhưng thật là đáng chết! Tiểu Thương nhi bên cạnh khiến lòng anh run sợ, sợ sẽ làm cô bị thương.
“Có anh ở đây, đừng sợ!”
“Không, sợ.” Cô cười run run, cõ lẽ bọn họ sẽ trở thành uyên ương cùng chung số phận, bởi vì có bảy tám viên đạn bay về phía này.
Đoạn Dạ Nhai trầm giọng nói: “Bọn mày là người của linh cẩu, hay của hồng phái?” Không sợ luật pháp, trắng trợn đến đây làm loạn!
Người đàn ông to lớn mang khẩu trang màu trắng cười đến quái dị nói, “Xuống dưới đó mà hỏi diêm vương, cũng sẽ biết ai muốn giết mày.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Đoạn Dạ Nhai lóe sáng, anh nhanh chóng rút cà vạt ra cuộn lại, khẽ ném về phía trước, ôm Sài Thương Y nhảy sang một bên, “Ầm, ầm!”
Hai tiếng nổ mạnh liên tiếp, sau đó là mùi tiêu khó ngửi.
Sài Thương Y bị chấn động, cô dùng sức bấu ngón tay vào cánh tay của Đoạn Dạ Nhai.
“Tại sao nó lại nổ tung như vậy? Bọn họ sẽ chết sao? Thật là đáng sợ…….” Mấy người đàn ông chạy tán loạn, bởi vì trên người của chúng đều là lửa.
“Cái kẹp cà vạt của anh thật ra là mô hình thuốc nổ cỡ nhỏ, thể tích nhỏ, sức nổ cũng tăng lên gấp bội.”
“Anh mang thuốc nổ theo trong người? Như vậy không phải là rất nguy hiểm sao? Chỉ cần anh không cẩn thận va chạm phải….. thì anh sẽ……” A, cô không dám nghĩ tiếp!
Đoạn Dạ Nhai nhẹ nhàng ddlq'don vỗ lưng cô, dịu dàng cười, “Có ngu đến mấy cũng không thể làm bản thân bị thương được. Anh chế tạo bom phải chịu hai động tác mới có thể nổ tung, về chi tiết thì đó là bí mật của anh.” Một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, Sài Thương Y hoảng sợ khóc thành tiếng.
“Nguy rồi! Mọi người trong phòng ăn chắc chắn đã nghe tiếng nổ mạnh nên chạy đến nhìn, bọn họ sẽ cho anh là sát thủ, sẽ bắt anh lên cảnh sát đấy!”
“Anh sẽ không sao đâu.” Anh hôn lên hàng nước mắt của cô.
Bỗng nhiên, chuông báo trong lòng anh chợt vang lên………..
Anh liếc mắt xung quanh, có một khẩu súng đen đứng ở chỗ tối nhắm thẳng về phía anh. Không kịp rồi! Anh lập tức đè đầu cô xuống, sau đó định nhảy ra khỏi chỗ đó……………
“A…………..”
“Giết, giết chết người rồi.”
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, Sài Thương Y không hiểu, cô cố gắng kéo hai tay của anh, nhưng lại thấy thân thể anh mềm nhũn.
“Đoạn Dạ Nhai………..” Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô vỗ vào tay và vai của anh, vậy mà anh không có chút phản ứng.
Chớp mắt một cái, cô trông thấy vết đạn ở huyệt thái dương và máu chảy xuống cổ anh! Anh, chết, a không, không! Anh không muốn anh chết! Không muốn!
“Đoạn Dạ Nhai, anh không thể chết được! Anh không thể bỏ em lại như vậy được! Anh không giữ lời! Anh nói là sẽ buộc em ở bên cạnh anh cả đời mà! Làm sao anh có thể……………”
Cô kêu khàn cả giọng, cô cảm thấy trong đầu cô đang nổ ầm ầm, rồi chóng mặt ngất đi.
“Mau! Mau đưa hai người họ đến bệnh viện!” Quản lý phòng ăn hét lên.
Người mang súng đứng ở chỗ tối đang nở nụ cười.
Hoàn thành nhiệm vụ! Chỉ chờ nhận tiền thù lao nữa là xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.