Chu Thích Hoài đã đi.
Mặc Đồng trút phong bì lên bàn.
Một chiếc di động, cũng không phải loại quá thông dụng, một chiếc thẻ ngân hàng, một chiếc chìa khóa, một tờ giấy trắng ghi một dòng địa chỉ cùng một password.
Mặc Đồng nhìn đống đồ, lòng dần dần hiểu rõ.
Thì ra là vậy.
Cậu lại bán rẻ mình lần nữa.
Thì ra lại đơn giản vậy.
Tại sao người đàn ông này lại có hứng thú với mình?
Có lẽ là sở thích bệnh hoạn của bọn nhà giàu.
Có lẽ là do di truyền.
Cũng có lẽ, là do số phận của mày.
……
Mặc Đồng gọi điện hẹn gặp Mẹ.
Tay cậu cầm một gói bọc giấy báo.
Cậu vẫn còn mặc chiếc sơmi đi mượn. Không ai lại nghĩ chiếc gói bọc giấy báo trong tay cậu thiếu niên quần áo giản dị đến mức nghèo khổ này lại chứa đến ba vạn tiền mặt.
Mặc Đồng ngồi trên chiếc ghế dài trong góc công viên nơi đã hẹn, cả người hơi run rẩy.
Không phải vì khẩn trương, hoàn toàn không.
Lúc nãy, cậu vừa đến ngân hàng rút tiền.
Số tiền trên thẻ khiến cậu càng thêm hoảng sợ.
Chu Quảng Phúc trước đây hầu như không cho cậu tiền mặt, lão chỉ mua rất nhiều đồ cho cậu. Nếu Mặc Đồng muốn sách tham khảo này nọ, chỉ cần ghi tên cho lão, tự nhiên sẽ có người mua đem đến.
Vì vậy, Mặc Đồng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy; dù chỉ là một dãy số ghi trên chiếc thẻ mỏng, nhưng lại khiến cậu bị đả kích mạnh.
Thì ra, đó là giá của mình.
Cậu chưa từng cảm nhận chuyện này được rõ ràng như vậy: thì ra cậu thật sự đem mình bán đi.
Cái nhận thức này giống như một dòng điện chạy qua người cậu, khiến cậu liên tục run rẩy không ngừng lại được.
………
Cách đó không xa, Mẹ đang đi tới.
Đến gần, có thể thấy rõ mặt bà vẫn còn vết bầm, khuôn mặt cùng biểu tình đều được giấu kĩ dưới mái tóc buông rủ.
Mặc Đồng đưa cho bà bọc giấy cầm trong tay, bà không nói một tiếng nhận lấy, bỏ vào túi, lại đem balô của Mặc Đồng giao cho cậu.
Mẹ đan tay vào nhau, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, nói, “Đồng Đồng, đừng nghĩ tới hắn ta nữa. Hắn ngoại trừ một cái tên ra cũng chưa từng cho con được cái gì.”
Mặc Đồng nghĩ, nhưng mẹ à, mẹ đã từng cho con cái gì?
Mặt Mẹ vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi khôn kể cùng vị phong trần, khiến Mặc Đồng nuốt xuống câu nói vừa dâng lên môi. Cậu khẽ vuốt khối vuông vuông cưng cứng nổi lên dưới lớp vải balô.
“Nhưng ông ấy đã cho con năm năm hạnh phúc, vậy đã là rất nhiều rồi.”
Mẹ không nói gì.
Mặc Đồng yên lặng nói trong lòng, hỏi ta, hỏi ta đi, hỏi ta tiền này từ đâu tới, hỏi ta hiện tại ở đâu, hỏi ta đi, sau đó để ta lại tìm cớ, lại nói dối, giống như hai mẹ con bình thường.
Nhưng, không có câu hỏi nào.
Mặc Đồng nhìn ra xa, một đứa bé đang được mẹ dẫn tập đi, chậm rãi nói, “Mẹ, đừng đánh bạc nữa, sống cho thật tốt.”
Mẹ gật gật đầu một cách khó khăn.
Mẹ nói, đi vậy.
Liền không quay đầu lại mà đi.
Mặc Đồng ngẩn người đứng một hồi, rồi cũng ra khỏi công viên.
………
Dựa theo địa chỉ ghi trên giấy, Mặc Đồng tìm được khu nhà nhỏ kia.
Một khu nhà rất an tĩnh, cơ sở vật chất tốt, số 8, tòa nhà 03, phòng 402.[1]
Mặc Đồng đứng ngoài cửa hồi lâu.
Cuối cùng cậu mở cửa.
Cánh cửa chống trộm xanh thẫm như mực không tiếng động mở ra, Mặc Đồng chậm rãi tiến vào.
…………………………….