Mặc Chi Đồng

Chương 52:




Khi Mặc Đồng tỉnh lại, vừa mở mắt thì thấy bóng lưng Mẹ ngồi trước giường.


Trần Hạo Thiên đưa Mẹ đến đây.
Mẹ quay đầu lại.
Sự bi ai sâu sắc và những vệt nước mắt lem luốc trên mặt Mẹ khiến Mặc Đồng thấy rất mê muội.
Mẹ nhìn cậu, sau đó lấy tay che mặt, cố sức gạt đi lệ trong mắt.
Ký ức trở lại với Mặc Đồng từng chút một, tất cả đều không hề giống thật. Hay là hôm nay, cậu lại đáp hai chuyến xe đến trước phòng 306 của viện điều dưỡng, đẩy cửa ra, lại có thể nhìn thấy nụ cười ôn nhuận từ ái trên khuôn mặt của con người chí thân kia.
Mẹ mở miệng, giọng xa xăm:
“Mẹ tốt nghiệp cấp ba xong không thi được đại học, ở nhà nhàn tản hai năm, sau đó đến xưởng in học việc. Mẹ của mẹ nói, sẵn lúc còn trẻ đẹp, tìm người nào tốt mà gả cho, tốt hơn đại học gì gì đó nhiều. Một ngày, bà nói bà gặp lại một người chị em làm chung hồi trước, hai người muốn kết thông gia. Mẹ cứ vậy hồ hồ đồ đồ mà đi. Đối tượng kết thân chính là cha con. Mẹ vừa nhìn là thích ông ấy ngay, ông ấy đẹp trai, đôi mắt như một cặp đá quý màu đen thật đẹp, văn nhã lễ phép, lại có học, rất khác với những thanh niên mẹ gặp hằng ngày ở xưởng. Ông ấy là giáo viên cấp ba. Bà ngoại con cũng vừa ý ông ấy, nhưng mẹ nghĩ, a, anh ta nhất định là không thích mình rồi. Ai ngờ, ông ấy đáp lời nói đồng ý cùng chung sống, bà ngoại con nói, con gái tôi lớn lên đẹp cũng có ích à. Bọn ta rất nhanh liền kết hôn, lại rất nhanh có con. Mẹ vẫn nghĩ, a, mình đời này, thật sự là tốt số, gặp được người đàn ông tốt như vậy, thậm chí nói cũng không lớn tiếng. Không ngờ a, ông ấy lại là loại người đó. Mẹ cũng không biết thằng bé kia là ai, chuyện duy nhất mẹ muốn làm, là dẫn con rời khỏi ông ấy, khiến ông ấy cả đời cũng không gặp được con, cả đời. Khi đó, mẹ thật sự là hận ông ấy a, ông ấy khiến trời sụp xuống trên đầu mẹ.” Mẹ mơ màng nhìn sang, “Đồng Đồng, con lớn lên thật giống ông ấy, thật sự giống.” Bà vuốt vuốt tóc Mặc Đồng, “Ta hận ông ấy như vậy, mỗi ngày trong lòng đều rủa ông ấy, giờ ta mới biết, ta vốn… không muốn ông ấy chết… vốn không muốn ông ấy chết.”
Mặc Đồng cắn chặt hai hàm răng, cố chống lại từng cơn đau đớn, từng trận co rút trong lòng, mắt cũng ran rát, nhưng nước mắt không rơi.
Cậu nắm lấy góc áo mẹ, không nói được một lời.
Hôm sau, Trần Hạo Thiên đến công ty, đi thẳng vào phòng làm việc của Chu Thích Hoài, nói với anh ta, “Tớ đến nói với cậu một tiếng, tớ muốn nghỉ nửa tháng.”
Trên mặt Chu Thích Hoài là một lớp râu mỏng, ánh mắt có chút chậm chạp. Đưa mắt nhìn Trần Hạo Thiên, dường như không có phản ứng.
Đột nhiên hỏi, “An Nhiên… Thật sự mất rồi?”
Trần Hạo Thiên nói, “Đúng, ông ấy mất rồi, vì tai nạn giao thông. Từ nay cậu có thể an tâm rồi.”
Chu Thích Hoài không trả lời, thậm chí vẻ mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt vẫn tán loạn như cũ.
Trần Hạo Thiên nói, “Ngưỡng mộ quá mãnh liệt, tất nhiên sẽ dẫn đến tổn thương cũng mãnh liệt, nhưng, cậu lại đem cái tổn thương đó đổ lên đầu một người vô tội. Chu Thích Hoài, cậu thật không xứng với tên của mình! Tớ nói cậu có nghe rõ không? Tớ muốn nghỉ nửa tháng.”
Chu Thích Hoài lúc này mới chuyển động mắt, “Cậu… Cậu phải về Canada à?”
Trần Hạo Thiên đi đến cửa, quay đầu lại nói, “Trở về? Không, tớ không về. Tớ còn phải ở đây chờ.”
“Chờ, chờ cái gì?”
“Chờ nhìn cậu hối hận!”
Trần Hạo Thiên đi ra ngoài, sập mạnh cửa.
Lễ tang.
Mặc Đồng cầm tro cốt của Cha.
Một chiếc hộp gỗ đỏ tía cực kỳ bình thường, phía trên phủ một mảnh lụa đỏ. Mặc Đồng ôm chặt nó trước ngực, bàn tay tái nhợt xương xẩu nổi lên trên nền lụa đỏ thắm, đau cả mắt, đau cả tâm.
Mặc Đồng mặc sơmi trắng cùng quần đen, khiến thân hình trông càng gầy; nhưng hai ngày nay, cậu không có một giọt nước mắt. Trần Hạo Thiên nghĩ, cậu không rơi lệ, nhưng sinh mệnh trẻ trung lại tiêu hao đi từng giọt từng giọt một.
Mặc Đồng nói, “Trần tiên sinh, tôi thay mặt cha cảm tạ anh.” Cậu chậm rãi cúi người trước Trần Hạo Thiên, “Trần tiên sinh, có thể xin anh đưa mẹ tôi đến nghĩa trang trước được không, tôi, muốn đi bộ đến, có thể ở với cha thêm một lúc.”
Trần Hạo Thiên yên lặng gật đầu đáp ứng.
Mặc Đồng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh trong như nước, là một ngày đẹp trời, nắng không gắt.
Mặc Đồng nói, “Cha, cha xem, khí trời thật tốt.”
Cậu ôm hũ tro cốt đi ra khỏi cổng nhà tang lễ, đi về phía nghĩa trang của Phổ Giác Tự.
Suốt đường, nho nhỏ trò chuyện với Cha.
Cậu nói, cha, trên đường có hố, cẩn thận.
Cha, qua cầu rồi.
Cha, cha xem, rau xanh trong vườn mọc thật tốt.
Cha, cha mệt không?
Cha, cha nóng không?
Cha, chúng ta sắp đến nơi rồi.
Cha, sau này, cha phải tự chăm sóc mình, trời nóng trời lạnh phải cẩn thận, đừng có bữa ăn bữa nhịn.
Trần Hạo Thiên đợi suốt hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy bóng áo trắng của cậu thiếu niên, tắm trong ánh nắng nhàn nhạt đầu hạ, chậm rãi đi đến.
Nhất bộ hoa khai, nhất bộ hoa lạc. [1]
Trần Hạo Thiên giúp Mặc Đồng nhẹ nhàng đặt hũ cốt đặt vào huyệt mộ. Người nông dân được mời đến lấp mộ đứng một bên, giọng đặc khẩu âm nói, “Đến nhìn lần cuối đi, sắp lấp lại rồi.”
Mẹ nghẹn ngào khóc.
Tiếng khóc bị gió thổi tan đi.
Mặc Đồng nhìn chiếc hộp đỏ tía, nhẹ nhàng nói, “Cha yên nghỉ.”
Nguyện kiếp sau, chúng ta lại nối lại duyên phụ tử.
Xa xa, có một người mặc áo đen, đứng nhìn sang phía này.
Quá xa, nhìn không rõ khuôn mặt và biểu tình của anh ta.
Cũng không ai chú ý đến anh ta.
Từ nghĩa trang trở về, Mẹ giữ Trần Hạo Thiên lại nhà dùng cơm, đây là lệ cũ của người N thành.
Trần Hạo Thiên nhìn bát cơm hầu như chưa hề động qua của Mặc Đồng, kéo cậu vào phòng trong.
Trần Hạo Thiên nói, “Mặc Đồng, người chết không thể sống lại, quan trọng là người sống. Đây là câu người ta vẫn thường nói, nhưng, rất có lý.” Anh ta rút trong túi ra một tấm séc, đưa cho Mặc Đồng, “Hai ngày nay, tôi và đội trưởng cảnh sát giao thông cùng đàm phán với bên công ty gas, đây là tiền bồi thường của bên công ty gas, hai mươi vạn. Cậu cầm đi.”
Mặc Đồng chậm rãi nhận lấy tấm séc.
Trần Hạo Thiên vỗ vỗ vai cậu, “Mặc Đồng, tốt lắm. Tôi nghĩ, cha cậu cũng mong thế này.”
Khi anh ta muốn đi ra ngoài, Mặc Đồng gọi anh ta lại, “Trần tiên sinh, có thể hay không, xin nói hộ với bên cảnh sát hoặc tòa án một chút, tôi không rành lắm những chuyện này.”
Trần Hạo Thiên ôn nhu nói, “Muốn tôi nói hộ chuyện gì cứ nói, Mặc Đồng.”
Mặc Đồng nói, “Xin bọn họ, xử lý người gây tai nạn nhẹ thôi. Giống như anh nói, người chết không thể sống lại. Không cần lại phải làm mất hạnh phúc của một gia đình.”
Trần Hạo Thiên nhìn cậu thiếu niên thật sâu, “Tôi sẽ nói, Mặc Đồng,” anh ta nói, “yên tâm.”
Trần Hạo Thiên đi ra khỏi nhà mẹ Mặc Đồng.
Nước mắt rơi xuống.
Thật ra không phải vậy, hai ngày nay điều tra nguyên nhân tai nạn, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, tài xế của công ty gas không hề có trách nhiệm. Bọn họ không bồi thường lấy một đồng.
An Nhiên, là tự mình xông vào trước xe.
Trần Hạo Thiên nói thầm trong lòng, tôi sao có thể nói cho cậu chứ, Mặc Đồng.
Từ sau lễ tang, Mặc Đồng vẫn không đến trường.
Đúng ra, cậu có thể tốt nghiệp sớm, phải đang chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Nhưng, cậu dường như không muốn hoàn thành cái luận văn kia.
Cậu ở trong nhà, lặng im rất lâu, có khi một hai ngày cũng không nói một câu.
Cũng gần như không ăn vào bất cứ thứ gì.
Mẹ thúc thủ vô sách.
Một ngày nọ, có người gõ cửa nhà Mặc Đồng.
Mẹ không ở nhà, Mặc Đồng đi mở cửa.
Đứng ở cửa, là một người cậu không nghĩ là sẽ xuất hiện.
…………………….
[1] bộ: bước đi. Hoa khai hoa lạc: hoa nở, hoa rơi. Chỉ cuộc đời con người có lúc hạnh phúc, lúc đau khổ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.