Mặc Chi Đồng

Chương 57:




Mặc Đồng đi đã được một tháng.
Chu Thích Hoài giải quyết công việc xong, lấy che mắt, một lát sau, mở ngăn kéo bàn giám đốc ra.
Trong ngăn kéo, có một chiếc tách gốm thủ công, còn có tấm ảnh của một cậu thiếu niên.
Đó là ảnh chụp ở khu resort năm nọ.
Trong tuyết, một cậu thiếu niên mặc áo len xanh dương cùng với quần jeans, ánh nắng mùa đông nhàn nhạt rọi vào gương mặt trẻ trung, nụ cười nhẹ mà ngượng ngùng, ánh mắt sóng sánh đầy mong đợi.
Dù trong cảnh ngộ nào cũng không thể xóa đi ánh sáng hy vọng.
Chu Thích Hoài cầm chiếc tách trên tay, khuôn mặt trên tách, nụ cười và đôi môi dày có chút cường điệu, trên mặt có một dấu vân tay nhàn nhạt.
Chu Thích Hoài áp chiếc tách lên mặt, sau đó, lại áp lên môi.
Trần Hạo Thiên đi đến, trình lên một tập hồ sơ.
Anh ta nhìn tấm ảnh và chiếc tách trong tay Chu Thích Hoài, không lên tiếng.
Chu Thích Hoài ký tên vào hồ sơ, Trần Hạo Thiên cầm lấy định đi ra.
“Hạo Thiên,” Chu Thích Hoài gọi anh ta lại.
Trần Hạo Thiên quay đầu lại nhìn anh ta.
Mấy ngày nay, sắc mặt Chu Thích Hoài ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt thường xa xăm; Trần Hạo Thiên phảng phất cảm thấy như thể cái linh hồn niên thiếu ảm đạm tuyệt vọng nhiều năm trước kia nay lại trở về, nhập vào thể xác đã từ lâu trưởng thành.
“Cái gì?”
“Cậu còn nhớ lời cậu nói với tớ hôm nọ không?”
“Lời nào?” Trần Hạo Thiên biết rõ nhưng vẫn hỏi lại.
“Cậu nói, cậu sẽ ở lại mà xem tớ hối hận. Cậu… bây giờ thấy được rồi. Hạo Thiên, tớ… hối hận. Cái từ này, đã rất nhiều năm rồi, tớ không thèm nghĩ đến nữa, tớ đã từng cho rằng cả đời này, sẽ không bao giờ lại gặp phải chuyện phải dùng đến cái từ này mà diễn tả, nhưng bây giờ, tớ, hối hận, chưa bao giờ tớ lại… thấm thía ý nghĩa của cái từ này sâu đến vậy. Rất nhiều lần, tớ đứng trước cửa nhà Mặc Đồng, nhưng, tớ… không dám tiến lên. Hạo Thiên, cậu nói cho tớ biết, làm thế nào để lấy lại, làm thế nào để giành lại những thứ đã bị tớ vô tình vứt bỏ?”
Trần Hạo Thiên nhìn anh ta, “Tớ không biết, Thích Hoài. Có lẽ là vì cuộc đời này của tớ quá yên ả. Tớ không biết. Nhưng tớ biết, chỉ cần muốn làm, bất cứ chuyện gì, cũng không là quá muộn.”
Có người gõ cửa.
Bước vào, là Chu Thích Nhã.
Cô ta nói, “Anh hai, tôi, có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Hạo Thiên định mở cửa bước ra. Chu Thích Hoài nói, “Hạo Thiên, xin cậu, cứ ở lại.”
Chu Thích Nhã nói, “Anh hai, tôi phải đi một thời gian.”
“Tại sao?”
“Tôi, ngày mai sẽ làm thủ tục ly hôn với Trạch Vũ. Ở Bắc Kinh, có một vị bác sĩ vừa mới về nước, rất có tiếng trong lĩnh vực chữa trị các loại tổn thương về não, tôi quyết định mang con bé đi đến đó. Có lẽ sẽ ở lại một thời gian.”
Chu Thích Hoài gật gật đầu, “Vậy cũng tốt. Chờ khi cô trở về, cô, trở lại bộ phận tài vụ đi. Ở Bắc Kinh, phải cẩn thận, anh sẽ bảo bạn bè ở đấy chiếu cố cô.”
Chu Thích Nhã cũng gật đầu. Chậm rãi đến gần Chu Thích Hoài, lại gọi một tiếng anh hai.
“Có chuyện, tôi giấu trong lòng rất nhiều năm rồi, trước khi đi, tôi muốn nói với anh, anh hai à.” Cô ta quay đầu ra cửa sổ, từng chữ một đều nói thật khó khăn.
“Anh biết không? Năm đó, nói cho cha biết điểm hẹn, không phải là An Nhiên,” cô ta dừng lại, “Là tôi, là – tôi.”
Chiếc bút trong tay Chu Thích Hoài gãy đôi, mực đen vấy đầy tay.
“Hôm đó anh chạy ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy. Tôi… đi theo anh, thấy anh đi tìm An Nhiên, nghe được hai người nói, gặp mặt ở đâu, khi nào. Tôi… nói cho cha biết. Anh hai, lúc đó, tôi chỉ là, không muốn anh đi, không muốn anh bị người ta coi là biến thái. Tôi không biết, tôi thật không ngờ, hậu quả… lại nghiêm trọng như vậy.”
“Cha vội vàng bắt An Nhiên lại, nhốt ông ta dưới tầng hầm nhà cũ, ngay dưới phòng ngủ của anh hồi đó. Khi anh bị nhốt trong phòng, ông ta bị nhốt ngay bên dưới. Bọn họ đóng chặt tầng hầm, đánh ông ta rất ác, cha còn bảo người tiêm thuốc cho ông ta, ông ta… sau đó bệnh thật lâu. Cha làm giả tấm biên nhận kia cho anh xem, khi anh… tự sát, tôi… rất sợ, rất muốn nói cho anh biết sự thật. Nhưng… tôi càng sợ… lại càng không nói ra được; cha nhận ra, nên đưa tôi đến nhà dì hai ở Tô Bắc, đến khi tôi trở lại, anh đã bị đưa đi Canada. Tôi nghe thuộc hạ của cha nói, khi anh đi rồi, cha thả An Nhiên ra, nhưng nói với ông ta, vĩnh viễn không cho phép ông ta trở về N thành, nếu không, sẽ… giết vợ con ông ta. Anh,” cô ta lại gọi, dường như bị đè bẹp bởi cảm giác tội lỗi, “Anh biết không? Hai hôm trước, tôi lên Đại kiều… Là Mặc Đồng… cứu tôi… Tôi không ngờ… cậu ta lại là một thiếu niên như vậy… Anh… Tôi là… người có tội, nhiều năm như vậy, tôi lần đầu tiên nghĩ, tôi là một người nghiệp chướng nặng nề. Anh, dù anh trừng phạt tôi thế nào, đuổi tôi ra khỏi Chu thị, hay là, đuổi ra khỏi Chu gia, đều là… tôi đáng phải chịu cả, là báo ứng của tôi cả. Anh… chỉ là… Mặc Đồng…”
Chân tướng phủ đầy bụi bỗng nhiên bị vạch trần. Thì ra tất cả nguyên nhân đều liên quan đến cái người đã chết đi kia, mà tất cả hậu quả, đều bị đổ lên đầu người vô tội nhất.
Chu Thích Hoài chỉ thấy lòng chết lặng; tất cả những thứ anh ta tin tưởng suốt nhiều năm nay đều đổ sập trong nháy mắt, anh ta chỉ là một tay biên kịch vụng về, hoàn toàn chẳng biết rõ sự thật mà tự mình đạo diễn lấy một tấn bi kịch, lại tự sắm vai một kẻ báo thù không chút vinh quang; một lần, hai lần, bỏ qua tình cảm thật sự trong tim, đẩy người khác vào đường cùng, khiến chính bản thân rơi vào vô vọng.
“Anh,” Chu Thích Nhã lại gọi, “Anh…”
Chu Thích Hoài xoay sang cô ta, “Tiểu Nhã, cô nói không sai, cô có lỗi, nhưng, người mang tội còn lớn hơn cô, là anh, là anh, Tiểu Nhã à. Chỉ mong ông trời còn có thể cho anh thêm một cơ hội sửa sai.”
Một giây sau, anh ta xông ra cửa.
Anh ta nổ máy xe, thần tốc lái ra ngoài.
Chiếc xe tính năng cực tốt yên lặng lướt như bay trên đường cao tốc.
Chu Thích Hoài nói thầm trong lòng, thật ra, tôi lại lầm rồi, có thể cho tôi cơ hội sửa sai, không phải là ông trời, mà là cậu, Mặc Đồng, chính là cậu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.