Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 57: Lo lắng




Lúc này Chu Cẩm phi giống như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Sao lại không thấy nha đầu Thanh Diệp kia?”
Khang phi nghe xong lắc đầu, “Còn chưa dậy đâu.”
“Sao?” Chu Cẩm phi kinh ngạc nói: “Ngươi cũng không quản nàng?”
“Quản thế nào? Kỳ thật, thân thể của nàng vẫn còn chưa thật tốt. Ta quen nàng hầu hạ, cũng lại không để ý nhiều như vậy. Rõ ràng là ta làm khó nàng, làm sao còn có thể yêu cầu nàng như trước khi bị thương?” Khang phi nhớ tới Dương Quỳnh bây giờ đối với mình chính là cái dạng kia, nhịn không được thở dài, “Chờ một chút đi. Đợi nàng hoàn toàn khôi phục.”
Chu Cẩm phi nhắc nhở, “Nhưng ta nói cho ngươi biết, nô tài là không thể nuông chiều. Ngươi sủng nàng là có hơi quá. Dù nàng tiếp tục được sủng, nhưng chung quy vẫn chỉ là nô tài. Cho dù nàng đã được trừ bỏ cung tịch, cũng vẫn là nô tài. Đối với nô tài, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt. Nếu không sẽ làm hỏng quy củ.”
Khang phi cười nói: “Lời tỷ tỷ nói, muội muội nhớ kỹ.”
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên trong điện an tĩnh lại. Hoàng hậu mặc cung y màu vàng sậm đi ra. Mọi người vội vàng đứng lên hành lễ.
“Chư vị muội muội tất cả đều đứng lên đi.” Hoàng hậu hòa ái nói, “Mấy ngày trước Thục phi bởi vì thay bổn cung điều tra chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai nên ở trong cung có chút động tác. Nàng chung quy vẫn còn trẻ người non dạ, có thể còn vài hành động không thỏa đáng, nhưng tâm là tốt. Mọi người nể mặt bổn cung, cũng đừng so đo gì nhiều.”
Mọi người lại vội vàng đứng dậy, đồng thanh nói: “Xin nghe theo ý của Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, ánh mắt chuyện sang hướng Khang phi, “Cung Lung Hoa của Khang phi là nơi Hoàng thượng đã tự mình hạ lệnh, không có Thánh chỉ không được soát cung. Thục phi vào cung thời gian ngắn ngủi, không hiểu được những quy củ này, Khang phi ngươi chớ nên trách nàng.”
Khang phi nói: “Hoàng hậu nương nương quá lo lắng rồi. Thục phi muội muội là thay người làm việc, thần thiếp sao dám trách nàng? Thần thiếp không cho nàng soát cung, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ ý chỉ của Hoàng thượng mà thôi. Thần thiếp cùng Thục phi muội muội cũng không có hiềm khích cá nhân.” Khang phi nói đến vô cùng nhẹ nhàng xinh xắn, vừa cất nhắc Hoàng hậu, lại chỉ ra ý chỉ của Hoàng thượng, đồng thời ngầm châm biếm Liễu Thục phi trong mắt không có Hoàng thượng, không hiểu quy củ.
Liễu Thục phi ngồi ở đối diện nghe xong không khỏi âm thầm vặn chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi cố nén tức giận, còn phải bày ra vẻ mặt xấu hổ. Tức giận như vậy, nàng dĩ nhiên chảy vài giọt nước mắt. Người bên ngoài nhìn vào, ngược lại thật giống như nàng xấu hổ không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Hoàng hậu đương nhiên cũng nghe ra ý tứ của Khang phi. Nhưng nàng biết rõ, Khang phi là người thông minh, là lực lượng quan trọng để cân bằng ổn định Hậu cung này, cho nên nàng nghe Khang phi nói xong, cười nói: “Khang phi muội muội luôn là người hiểu lễ nhất, khó trách được Thánh sủng nhiều năm, khiến chúng tỷ muội trong Hậu cung không ngừng hâm mộ.” Một câu, liền đem đố kị trong lòng mọi người đều kéo đến trên người Khang phi.
Khang phi cùng Hoàng hậu đã ngôn đao ngữ kiếm nhiều năm, chỉ cần nàng muốn, cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong một chút nào. Nhưng tâm tình hiện taị của nàng đã không giống như trước, đã có không phần sắc sảo kia, cũng không muốn tranh đấu miệng lưỡi vô nghĩa nữa, bởi vậy nghe xong chỉ cười cười, cũng không đáp lời. Nhưng nụ cười kia, lại cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đóa U Lan Không Cốc, khiến người ta nhìn mà quên đi dung tục tầm thường, làm các vị phi tần ngồi đây cũng tự ti mặc cảm. Ngay cả Hoàng hậu cũng không thể không thừa nhận, có lẽ trong số mọi người ở đây, có người dung mạo còn có thể cùng Khang phi liều mạng, nhưng về phần khí chất phong vận như tiên này, muốn so sánh cũng là muôn vàn khó khăn. Mặc dù là chính Hoàng hậu, đắm chìm trong Hậu cung nhiều năm, khí chất dưỡng thành cũng chỉ là Thiên gia cao quý, khó có thể dưỡng thành khí chất thanh tú, xa rời phàm tục như Khang phi.
Trời cao quả thật là quá hậu đãi Thẩm Thu Hoa rồi! Hoàng hậu ở đáy lòng thầm than.
Ra khỏi Cung Phượng Từ, Khang phi nghênh tiếp chính diện Liễu Thục phi. Ánh mắt Khang phi thản nhiên, không nhìn ra là vui mừng hay tức giận. Liễu Thục phi có chút xấu hổ, vội nói: “Khang phi tỷ tỷ, chuyện soát cung lần trước, là do muội muội lỗ mãng rồi.”
Khang phi nói: “Chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại. Muội muội cũng là có lòng tốt, tỷ tỷ ta sẽ không để bụng.”
Thái độ này của Khang phi ngược lại làm Liễu Thục phi có chút ngoài ý muốn. Nàng cho rằng, nếu Khang phi đã chiếm được lý lẽ, nhất định sẽ lý sự không tha người. Cho dù ở trước mặt Hoàng hậu giả bộ tha thứ cho nàng, nhưng hiện giờ khi ra khỏi Cung Phượng Từ, nhất định sẽ giễu cợt nàng. Không ngờ, Khang phi lại giống như không có hứng thú với nàng, cứ bước qua nàng mà đi. Khi đó Khang phi miệng lưỡi linh hoạt như vậy, nhưng cũng chưa từng nói ra nửa lời khó nghe.
Chu Cẩm phi đi ra thì thấy Liễu Thục phi đang sững sờ nhìn phương hướng kiệu của Khang phi rời đi. Nàng lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng người nào cũng giống ngươi.”
Liễu Thục phi quay đầu lại nhìn Chu Cẩm phi, tựa hồ không hiểu lời của nàng.
“Khang phi người này rất công bằng. Luôn luôn là ngươi kính nàng một thước, nàng kính ngươi một trượng, mặt khác cũng vậy. Thục phi muội muội, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Chu Cẩm phi nói xong, cũng không nhìn biểu tình của Liễu Thục phi, lập tức bước lên kiệu, khởi giá hồi cung.
Trần Chiêu nghi chứng kiến vẻ mặt của Liễu Thục phi, từ phía sau bước tới, thấp giọng nói: “Thục phi nương nương, người không nên bị các nàng đánh lừa. Hiện giờ Hoàng thượng đang sủng ái người, các nàng không dám trở mặt với người. Thế nhưng người ngẫm lại đi, người chia tách sự sủng ái của hai người các nàng, các nàng có thể không hận người sao? Một khi các nàng lại được sủng, các nàng còn có thể như bây giờ dễ dàng buông tha người sao?”
Liễu Thục phi nghe Trần Chiêu nghi nói xong cũng cảm thấy có chút đạo lý. Có điều nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nàng không ngốc, nàng biết Trần Chiêu nghi có tâm tư riêng. Hiện giờ địa vị tứ phi đã ổn định, Trần Chiêu nghi muốn thăng lên phi vị là vô cùng khó khăn. Trong tứ phi lớn tuổi nhất là Trịnh Quý phi cũng đã hơn ba mươi, nếu như đợi đến một người trong số họ qua đời, phỏng chừng Trần Chiêu nghi có tiến phong làm phi cũng không vui vẻ gì. Nếu không muốn chờ đợi, thì cũng chỉ có thể tự tạo cơ hội cho mình, nghĩ biện pháp làm vị trí tứ phi xuất hiện ghế trống.
Vô luận tính toán thế nào, thì Khang phi tựa hồ cũng là nơi yếu nhất. Luận lai lịch, nàng kém Trịnh Quý phi. Luận gia thế, nàng kém Chu Cẩm phi. Nếu Liễu Thục phi là đồng minh của Trần Chiêu nghi, như vậy, người có thể động cũng chỉ có mình Khang phi.
Liễu Thục phi được Trần Chiêu nghi trợ giúp mới có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch ám sát, tấn phong phi vị, đương nhiên lần này là muốn có ơn báo đáp. Cho nên nàng nhằm vào Khang phi mà yêu cầu lục soát cung, kỳ thật có thể lục soát được đồ vật gì hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần Liễu Thục phi có thể dẫn người lục soát, dĩ nhiên là sẽ tìm ra một ít đồ vật. Đáng tiếc tính toán đánh cho thật vang dội, nhưng kết quả lại là uổng công vui vẻ một hồi. Nghĩ đến đây, Liễu Thục phi không khỏi hoài nghi Trần Chiêu nghi. Mình mới được tiến phong, không có cơ hội biết chuyện này. Thế nhưng Trần Chiêu nghi ở vị trí Chiêu nghi đã lâu, làm sao có thể không biết chuyện của Cung Lung Hoa? Tại sao còn khuyến khích mình đi lục soát cung? Đây không phải nói rõ là đang lợi dụng mình sao?
Liễu Thục phi nghĩ đến đây liền nói với Trần Chiêu nghi, “Lời của ngươi bổn cung nhớ kỹ. Đa tạ Trần Chiêu nghi nhắc nhở.” Dứt lời cũng bước lên kiệu rời đi.
Trần Chiêu nghi đạt được kết quả không dùng được như vậy, đáy lòng thầm hận, “Nếu không phải vì ngươi xuất thân tốt, lại có tỷ tỷ bệnh quỷ giúp ngươi lên được vị trí Thục phi, thì làm sao đến phiên tiểu nha đầu như ngươi ở trên đầu ta làm mưa làm gió?”
Cung Lung Hoa.
Khang phi vừa về đến liền nhìn thấy Dương Quỳnh ở trong sân nhảy dây. Đây chính là chuyện mới mẻ. Một đám người vây quanh Dương Quỳnh, còn không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Nguyên Hương nhìn thấy cau mày nói: “Nương nương hồi cung.”
Người vây xem vội vàng tản đi, chỉ để lại Dương Quỳnh vẫn đang nhảy dây.
Khang phi đến gần Dương Quỳnh, có chút thích thú nhìn nàng nhảy. Mỗi lần Dương Quỳnh nhảy, dây thừng có thể quay hai vòng dọc thân thể của nàng. Hơn nữa, nhìn không ra Dương Quỳnh cố sức chút nào. Lại nhảy trong chốc lát, Dương Quỳnh dừng lại, hướng về phía Khang phi lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn. Khang phi bất đắc dĩ nói: “Xem ra ngươi đã tỉnh ngủ.”
“Tạ nương nương thương cảm.” Dương Quỳnh đi theo Khang phi vào tẩm điện.
Nguyên Hương cùng Như Quyên giúp Khang phi thay đổi một bộ y phục thoải mái hơn. Khang phi khoát tay, hai người cung kính lui xuống.
“Vừa rồi ngươi đang làm gì vậy?” Khang phi hỏi Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nói: “Ta đang nhảy dây.”
“Thế nào lại nghĩ đến cái này?” Lúc trước Dương Quỳnh chưa từng làm như vậy.
Dương Quỳnh có chút ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua theo Âu Dương Đình luyện võ công quá mệt mỏi, cho nên sáng nay dậy không nổi. Ta nghĩ cũng không thể tiếp tục như vậy. Coi như nương nương không nói, chỉ sợ Nguyên Hương cũng không bỏ qua cho ta.”
Khang phi nhớ tới Nguyên Hương cứ trông thấy Dương Quỳnh là luôn nhăn mày, không khỏi cười nói: “Vậy liên quan gì đến việc ngươi nhảy dây?”
“Đương nhiên là liên quan. Thân thể của ta không tốt mới dẫn đến thể lực không đủ. Nhảy dây có thể làm cho cơ thể ta khôi phục nhanh một chút, như vậy sáng sớm cũng sẽ không dậy không nổi.” Dương Quỳnh giải thích nói.
Một lúc lâu sau Khang phi cũng không thấy nói chuyện. Nàng không biết mình phải nói thế nào. Dựa theo lập trường của nàng mà nói, thì nàng đương nhiên hi vọng Dương Quỳnh có thể thời khắc bảo hộ nàng. Nhưng ở mặt tình cảm, nàng hi vọng Dương Quỳnh có thể nghỉ ngơi thật tốt, để thương tổn hoàn toàn khôi phục.
“Nương nương?” Thấy Khang phi không nói lời nào, Dương Quỳnh thử gọi một tiếng.
Khang phi tỉnh thần lại, “Ngươi mỗi đêm đều phải luyện võ, ban ngày lại phải bảo hộ ta, như vậy có quá vất vả hay không?”
Dương Quỳnh nở nụ cười, cười đến cực kì ngốc nghếch, một chút cũng không có dáng vẻ của nữ tử thanh tú, “Ta thích học võ công chính là vì muốn bảo hộ nương nương ngươi. Có thể bảo hộ người mình thích, ngươi nói có cảm thấy vất vả hay không?”
Khang phi quay đầu đi chỗ khác, không cho Dương Quỳnh thấy vẻ mặt của mình. Nhưng khóe miệng cong lên vẫn tiết lộ tâm tình của nàng. Dương Quỳnh đến gần, tự nhiên mà cầm lấy tay nàng, nắm ở trong tay mình, “Không cần lo lắng cho ta, ta ứng phó được.”
Lần đầu tiên, Khang phi chủ động nắm lấy tay Dương Quỳnh. Sự hân hoan của Dương Quỳnh trong giờ khắc này gần như đã phá tan sự tự chủ của nàng. Nàng nhìn ánh mắt Khang phi, nhìn thấy trong con ngươi bình đạm phẳng lặng lóe lên vài điểm lệ quang. Dương Quỳnh không hiểu, nàng không rõ tại sao Khang phi lại kích động như thế.
“Chưa từng có ai đối xử với bổn cung như vậy, cam tâm tình nguyện bảo hộ một mình bổn cung. Khi còn bé ở nhà, phụ thân cũng vậy, ca ca cũng vậy, đều bận rộn chuyện của mình. Mặc dù bọn hắn đối với bổn cung rất tốt, nhưng cũng rất khó gặp mặt. Sau đó vào cung, gặp được Hoàng thượng, bổn cung từng rất thích hắn, hắn cũng yêu thích bổn cung. Thế nhưng, có một điều bổn cung luôn luôn hiểu, vô luận giữa chúng ta có thề non hẹn biển bao nhiêu, thì cuối cùng hắn vẫn là Hoàng thượng. Hoàng thượng, là Hoàng thượng của người trong thiên hạ, là Hoàng thượng của rất nhiều phi tần trong Hậu cung, lại duy chỉ không phải Hoàng thượng của Thẩm Thu Hoa ta. Đã nhiều năm như vậy, bổn cung chỉ cầu một người toàn tâm toàn ý, có thể cử án tề mi (*), bạc đầu không phụ, nhưng thủy chung không thể được.” Giọng nói của Khang phi rất bình thản, không thấy nửa điểm gợn sóng. Có lẽ là do thời gian dài lâu, tâm tư phai nhạt. Thế nhưng lại có chất lỏng rơi xuống bàn tay đang đan vào nhau của hai người, một giọt, hai giọt...
Khang phi không phải nữ tử thích khóc. Lúc trước chuyển tới Lâm Phương Các, các nàng đều có thể bình tĩnh. Chính bởi vì như vậy, mà mỗi lần nàng rơi lệ đều làm cho Dương Quỳnh cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp thật chặt.
(*) Cử án tề mi (Nâng mâm ngang mày) Đời Hậu Hán có cặp vợ chồng là Lương Hồng và Mạnh Quang. Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang đều bưng mâm cơm cùng kính mời chồng, nàng không ngước mắt nhìn lên mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mày, Lương Hồng cũng rất lễ phép đưa hai tay đỡ lấy mâm cơm. Ý chỉ vợ cồng yêu thương, tôn trọng, đối đãi với nhau như khách quý, “Tương kính như tân“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.