“Bên Tây Phong Môn làm sao bây giờ?” Dương Quỳnh hỏi.
“Ta sẽ phái người lưu ý.” Khang phi nói: “Ngươi tựa hồ còn có chuyện khác muốn nói với bổn cung.”
“Ách...” Dương Quỳnh gãi gãi đầu, “Như Quyên giống như đang hoài nghi quan hệ của chúng ta.”
Khang phi nghe xong cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười như không cười, “Ngươi sợ?”
Dương Quỳnh gật gật đầu, “Ta sợ liên lụy ngươi.”
“Chuyện cung nữ đối thực ngươi cũng biết. Vậy ngươi có biết giữa phi tần và cung nữ, cũng tồn tại chuyện đối thực hay không?”
Dương Quỳnh nghe xong liền bị chấn kinh. Các cung nữ đối thực, nàng còn có thể lý giải, nhưng phi tần cùng cung nữ đối thực, nàng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Cái này... Làm sao có thể?”
Khang phi nói: “Hậu cung này, chỉ có một Hoàng thượng, vừa muốn mây mưa sủng ái, kéo dài dòng dõi, lại phải bận việc triều chính, không thể sa vào nữ sắc. Ngươi nói số lần Hoàng thượng đến Hậu cung có thể được bao nhiêu? Ngươi cũng thấy, bổn cung coi như được sủng ái, nhưng một tháng, Hoàng thượng bất quá cũng chỉ đến sáu, bảy lần. Vậy còn những người không được sủng ái kia?”
Lúc này Dương Quỳnh mới hiểu rõ. Những phi tần này trên danh nghĩa là có trượng phu, chính là Hoàng thượng. Nhưng thực tế, có thể nhìn thấy Hoàng thượng lại có mấy người? Người cả đời chưa từng thấy Hoàng thượng cũng có. Hoàng cung này, chính là một đại nhà lao, một khi tiến vào, thì thanh xuân, tình yêu, thậm chí là sinh mệnh cũng đều bị khóa ở nơi này. Sự cô đơn lạnh lẽo vô tình đã thúc đẩy làm hiện tượng đối thực xuất hiện. Đây tuyệt đối là một loại tình cảm dị thường, nhưng ở trong thâm cung vàng son lộng lẫy này, nó lại tìm được một vùng đất đai phù hợp, từ đó bén rễ nảy mầm. Có lẽ một ngày nào đó, việc này bị Hoàng thượng phát hiện, thì sẽ diệt trừ tận gốc. Nhưng hiện tại, mỗi người đối thực đều như con bướm thiêu thân, dũng cảm quên mình.
“Tuy nói như vậy, nhưng nếu Hoàng thượng biết ngươi dám mơ ước bổn cung, chỉ sợ sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn. Ngươi có từng nghĩ tới?”
Thăm dò rõ ràng như vậy, quả thật không giống như lời Khang phi sẽ nói. Dương Quỳnh nói: “Nương nương sợ ta bởi vì sợ Hoàng thượng xử phạt mà buông tay?”
Khang phi không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chăm chú.
“Ta sẽ không. Ta cùng với nương nương không phải quan hệ đối thực. Ta không phải bởi vì thâm cung tịch mịch mà đến tìm nương nương. Ta thích nương nương, cho dù có trăm ngàn nam nhân nữ nhân đứng trước mặt ta cũng vậy, ta chỉ thích một mình ngươi, chỉ là ngươi Thẩm Thu Hoa.” Dương Quỳnh nói ra lời thề của mình lần nữa.
“Cho dù tương lai có vì vậy là mất đi tính mạng, ngươi cũng không hối hận sao?” Con ngươi Khang phi lóe sáng. Có trời mới biết nàng muốn nhận được một đáp án khẳng định cỡ nào, nhưng lại sợ hãi nhận đáp án đó. Có đôi khi nàng nghĩ, nếu Dương Quỳnh từ bỏ, không thích nàng nữa, vậy có phải nàng sẽ được giải thoát hay không?
“Tình chi sở chung, đến chết không hối.” Tám chữ mang âm điệu mạnh mẽ, giờ khắc này được nói ra từ miệng Dương Quỳnh, lại làm cho Khang phi ghi nhớ cả đời.
(*) Tình chi sở chung: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự si tình, luôn hướng về một người, không bao giờ đổi thay.
Khang phi nghe xong tám chữ này, khóe miệng hơi hơi cong lên, nội tâm ngọt ngào, “Nhớ kỹ ngươi hôm nay hứa hẹn với bổn cung, đến chết không hối.”
Dương Quỳnh gật đầu.
Khang phi trở tay giữ chặt tay Dương Quỳnh, áp vào lồng ngực của mình, “Ta, Thẩm Thu Hoa giờ phút này bằng lòng thề với trời xanh. Nếu Dương Quỳnh có thể tuân thủ hứa hẹn, đời này Thu Hoa quyết không phụ nàng.”
Tay Dương Quỳnh đặt tại ngực mềm mại của Khang phi, nội tâm dồn dập nhảy loạn. Nàng hứa hẹn với Khang phi đã không phải lần đầu, nhưng Khang phi tuyên thệ với nàng thì xác thực là lần đầu tiên. Điều này làm cho nàng cảm thấy có chút không chân thật, cảm giác giống như đang nằm mơ.
“Nương nương... Đây có phải là thật không?”
Chân mày Khang phi hơi chau lại, nói: “Ngươi đang hoài nghi thành ý của bổn cung?”
“Không dám.” Dương Quỳnh bị uy nghi của Khang phi uy hiếp, thầm nghĩ: Dù có tuyệt trần thoát tục thế nào, thì nàng chung quy vẫn là cung phi. Uy nghi của Thiên gia xác thực không thể khinh thường.
“Ngươi... làm càn!” Khang phi đỏ mặt trách mắng.
Dương Quỳnh rút tay của mình về, vô cùng xấu hổ giải thích nói: “Cái đó... Ta... không phải cố ý. Ta... không kìm lòng được... Cho nên...”
“Đừng nói nữa!” Khang phi vội vàng ngắt lời, vẫn còn đang kéo kéo y phục của mình, không dám nhìn Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nhìn tay mình, mới vừa rồi cái tay này giống như có ý thức đi sờ trước ngực Khang phi, lúc này không bị ăn tát đã là may mắn rồi. Có điều, cảm giác mềm mại đầy đặn này, quả thật làm người ta khó quên. Ánh mắt Dương Quỳnh lại không tự giác mà liếc nhìn về phía trước ngực Khang phi.
Lúc này Khang phi vừa vặn cũng trộm liếc Dương Quỳnh, thấy ánh mắt đối phương nhìn qua trước ngực mình, lập tức giận dữ nói: “Ngươi còn nhìn! Quả nhiên là đăng đồ tử!”
Dương Quỳnh vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn loạn, “Nương nương, ta biết sai rồi. Người nói nhỏ một chút, cẩn thận không người khác nghe được.”
Mặt Khang phi đỏ như sắp xuất huyết. Nàng không phải thiếu nữ chưa từng trải sự đời. Nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ tới Dương Quỳnh cùng mình da thịt thân cận, nàng đã cảm thấy tim đập dồn dập, hoàn toàn không có cách nào an tĩnh trở lại.
Dương Quỳnh thấy Khang phi hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, cũng không biết là xấu hay là tốt. Nàng giữ chặt tay Khang phi, lại làm Khang phi thất kinh.
“Nương nương đừng sợ. Hiện tại là ban ngày ban mặt, cái gì ta cũng sẽ không làm. Ta chỉ hi vọng ngươi thả lỏng một chút.” Dương Quỳnh ôn nhu dụ dỗ, chậm rãi kéo Khang phi vào trong ngực mình.
Cả người Khang phi cứng ngắc giống như khúc gỗ. Nàng không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn Dương Quỳnh. Nàng bị cảm giác xa lạ này dọa sợ.
“Nương nương...” Tiếng nói của Dương Quỳnh vang lên bên tai Khang phi, “Thả lỏng, hết thảy có ta ở đây, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Rốt cuộc Khang phi cũng ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh. Một đôi mắt đẹp ẩn tình lóe lên vô hạn tình ý, gần như hoà tan trái tim Dương Quỳnh.
Hóa ra Khang phi trong trẻo lạnh lùng như vậy nhưng cũng không phải người vô tình. Chỉ là nàng đem tình cảm của mình giấu quá sâu mà thôi.
Hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu. Lúc này Khang phi đã khôi phục lại trạng thái bình thường, “Bổn cung muốn viết chữ.”
Dương Quỳnh buông Khang phi ra, đi đến cạnh bàn bắt đầu mài mực.
Khang phi hơi lộ ra ý cười, lấy bút Lang Hào, chấm no mực, suy nghĩ một chút, liền viết một bài thơ.
“Bích Đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. (Cây Bích Đào sinh trưởng trên trời, không phải hoa trần tục). Loạn sơn thâm xử thủy oanh hồi, khả tích nhất chi như họa, vi thùy khai? (Núi non trùng điệp nước chảy quanh, đáng tiếc một cành như họa, vì ai nở?). Khinh hàn tế vũ tình hà hạn, bất đạo xuân nan quản. (Mưa phùn se lạnh tình nào hạn, chẳng ngờ xuân khó quản). Vi quân trầm túy hựu hà phương, chích phạ tửu tỉnh thì hậu đoạn nhân tràng. (Vì hoa mua say có sợ gì, chỉ sợ lúc khi tỉnh rượu đau lòng người).” Chính là bài “Ngu mỹ nhân” của Tần Thiểu Du.
(*) Hàm ý bài thơ: Một cành hoa Bích Đào ở nơi thâm sơn núi thẳm cô độc tự nở mà không có người thưởng thức, đây chính là biểu tượng của số mệnh mỹ nhân. Bài từ này vận dụng những thủ pháp ví von mới lạ, tinh tế, rất khác biệt, thể hiện chủ đề người có tài nhưng không gặp thời, lưu luyến thương xuân.
Dương Quỳnh xem, sau đó đọc: “Vi quân trầm túy hựu hà phương, chích phạ tửu tỉnh thì hậu đoạn nhân tràng. (Vì hoa mua say có sợ gì, chỉ sợ lúc khi tỉnh rượu đau lòng người).” Nàng nhìn thấy Khang phi khí định thần nhàn để bút xuống, hỏi: “Nương nương cũng đang sợ hãi?”
Khang phi thở dài, “Gần Vua như gần Cọp. Bổn cung sao có thể không sợ? Hoa nở hoa toàn tự có lúc, bổn cung hoa này nở quá thịnh, vạn nhất ngày nào đó gió vội mưa mau, nào có ai biết khi nào thì rơi?”
Dương Quỳnh chợt nhớ tới hai câu thơ của Nạp Lan Dung Nhược, “Bán thế phù bình tùy thệ thủy, nhất tiêu lãnh vũ táng danh hoa (Nửa đời bèo dạt theo dòng nước, một đêm mưa lạnh chôn cất danh hoa).” Ngẫm lại thì cảnh đời của Khang phi thật đúng với câu này, “Phi quan phích ái khinh mô dạng, lãnh xử thiên giai. (Không phải yêu thích dáng nhẹ nhàng, mà vì nơi xứ lạnh). Biệt hữu căn nha, bất thị nhân gian phú quý hoa. (Có mầm rễ khác biệt, không phải hoa phú quý nhân gian).”
(*) Hai câu thơ đầu trong bài “Thải tang tử” của Nạp Lan. Văn dịch bề nổi: “Ta yêu thích hoa Tuyết không phải ở hình dạng mềm mại nhẹ nhàng, mà ở chỗ nó có thể sinh trưởng nơi lạnh giá. Hoa Tuyết, tuy không giống như hoa phú quý ở nhân gian như Mẫu Đơn, Hải Đường, nhưng nó lại có một phẩm tính cao thượng.”
“Nương nương chỉ cần làm tốt việc trước mắt. Tương lai để tự tương lai lo.”
Khang phi dường như rất hứng thú với hai câu nói này, ở trong miệng nhắc lại một lần, cười nói: “Bổn cung cũng không biết ngươi lại có thể nói ra lời có đạo lý như vậy.”
Chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai vẫn chưa tra ra kết quả, mà lễ thiên thu của Hoàng hậu vẫn đúng hạn tới. Sáng sớm ngày hôm đó, trong Hoàng cung đều bắt đầu bận rộn. Cung Lung Hoa cũng là một bầu không khí hân hoan vui mừng. Trong cung, lễ thiên thu được coi là một ngày không nhỏ, các cung nữ thái giám đều được nhận lượng tiền thưởng khác nhau. Được thưởng, mọi người tự nhiên là vui vẻ.
Ban ngày đương nhiên là có rất nhiều tiết mục, từng cái từng cái trình diễn. Dương Quỳnh tin tưởng Hoàng hậu nhất định cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Tối hôm đó, Cung Phượng Từ đại tiệc. Vì góp thêm chút không khí vui mừng, Khang phi cũng đổi cung y màu nhạt bằng một bộ cung y phiền phức mà ngày thường rất ít mặc. Áo hai lớp màu son làm Khang phi mềm mại yêu kiều hiếm thấy. Phía dưới là váy dài màu xanh lộng lẫy, làm cả người nàng đều lộ ra ba phần kiều mị. Thiên Linh giúp nàng quấn một búi tóc Phi Tiên, cài lên tóc một đóa châu hoa, một cây trâm hoa Mai. Thấy Thiên Linh lại lấy ra một cái ngạch sức chạm vàng (đồ trang sức đeo trên trán), Khang phi nói: “Cái này không cần đeo, chọn bộ diêu là được rồi. Hôm nay nhân vật chính là Hoàng hậu, chúng ta đừng đoạt danh tiếng của người ta.”
“Vâng.” Thiên Linh lấy một chiếc bộ diêu cũng là hoa Mai cài lên cho Khang phi. Khang phi nhìn mình trong gương, gật đầu nói: “Vậy là được rồi.”
Phía bên Dương Quỳnh cũng đã chuẩn bị xong. Bởi vì hôm nay khả năng sẽ có ân điển mà Chu Cẩm phi nói, cho nên trang phục của Dương Quỳnh là rất quan trọng, tuyệt đối không thể thất lễ. Như Quyên chải đầu cho nàng thật tốt, lấy ra một cây trâm cài lên tóc nàng, nhìn xung quanh một chút hỏi: “Có phải hơi đơn điệu hay không?”
Dương Quỳnh nói: “Ta thấy rất tốt. Nhiều đồ vật phiền toái, ta chỉ là một cung nữ, bình thường như vậy vẫn tốt hơn.”
Như Quyên cười nói: “Ngươi nha, luôn không trang hoàng cho bản thân. Ngươi đi theo nhớ chú ý nương nương một chút, bây giờ mỗi lần có yến tiệc lòng ta đều bất ổn.”
Dương Quỳnh nói: “Ta cam đoan lần này nhất định trở về.”
Như Quyên phỉ phui nói: “Ngươi cam đoan với ta thì có ích lợi gì? Lời này là Thiên Linh bảo ta căn dặn ngươi, ngươi muốn nhiều lời, thì nhiều lời với nàng đi.”
Dương Quỳnh âm thầm cảm kích Thiên Linh dụng tâm. Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Dương Quỳnh trở về bên cạnh Khang phi, Thiên Linh cũng bởi vì phải trông coi tiểu kho mà cả ngày bận rộn, nên hai người ít có cơ hội tâm sự. Nhưng sự quan tâm của Thiên Linh đối với nàng trước sau vẫn như một, chưa bao giờ thay đổi.
Lần này Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh cùng Nguyên Hương. Hiển nhiên, lần hành thích trước đã làm nàng càng thêm phòng bị. Một nhóm người đi theo kiệu của Khang phi tới Cung Phượng Từ. . Đọc 𝒕𝐫uyệ𝗻 chuẩ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo == 𝒕𝐫ùm 𝒕𝐫uyệ𝗻.v𝗻 ==
Nguyên Hương dìu Khang phi tiến vào, Dương Quỳnh đi theo phía sau. Đối với vị trí bên người Khang phi, Dương Quỳnh luôn không có hứng thú. Hơn nữa nàng cảm thấy, chính mình đi phía sau sẽ để Khang phi cảm thấy tự nhiên hơn một chút, dường như khi mình tới gần luôn làm Khang phi khẩn trương.
Bước vào chính điện Cung Phượng Từ, bên trong đã vô cùng náo nhiệt. Các cung phi tần đều đã đến gần như đông đủ, đang tốp năm tốp ba nói chuyện. Nhóm thái giám cung nữ của Cung Phượng Từ thì qua lại như thoi đưa, vô cùng bận rộn.