Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 79: Phản cung




Khang phi nói: “Hoắc Tiệp dư là thừa nhận?”
Hoắc Tiệp dư vẫn gật đầu.
“Vậy cũng thật lạ. Mới vừa rồi ta thấy Hữu nhi bị đánh đến thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không chịu phản bội Hoắc Tiệp dư. Đối với người khác còn như thế, huống chi là đối với mình? Vì sao Hoắc Tiệp dư lại thành thật nhận tội như vậy? Chẳng lẽ Hoắc Tiệp dư không biết đây là tội chết sao?” Khang phi giả bộ khờ khạo hỏi.
Hoắc Tiệp dư cắn môi mỏng, hồi lâu giọng căm hận nói: “Thần thiếp không nhận tội thì thế nào? Chẳng lẽ còn có thể thoát tội sao? Dù sao cũng là chết, nhiều lời vô ích.”
Khang phi không hề bị lay động, “Hoắc Tiệp dư có biết, nếu ngươi nhận hết tất cả tội danh, thì không phải chết là có thể kết thúc.”
Hoắc Tiệp dư đột nhiên chấn động, ngước ánh mắt hoảng sợ nhìn Khang phi. Môi run rẩy hồi lâu cũng không nói lên lời.
Khang phi thong thả vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, vòng ngọc xanh biếc trong suốt ở trên cổ tay trắng như tuyết của Khang phi đặc biệt bắt mắt. Nàng căn bản không nhìn Hoắc Tiệp dư.
Lúc này Hoàng hậu ngồi ở phía trên nói: “Hoắc Tiệp dư, ngươi có thể nghĩ kỹ, tự chế thuốc cấm, thai nghén tử thai, giá họa người khác, số tội danh này, chỉ sợ người nhà của ngươi cũng sẽ phải chịu liên lụy.”
Coi như lời nói của Khang phi có thể không cần để ý, nhưng lời của Hoàng hậu thì không thể không tin. Ánh mắt Hoắc Tiệp dư đã không tự chủ mà liếc nhìn Trần Chiêu nghi.
Hoàng hậu nhìn ra Hoắc Tiệp dư vẫn còn đắn đo, lại nói: “Trọng tội như vậy, vô luận là ai, cũng khó có thể trốn khỏi trọng trách, mẫu gia cũng sẽ bị liên lụy. Theo như quốc pháp của triều ta, tuy rằng không đến mức chết, nhưng mất chức bãi quan là khó tránh khỏi.”
Khang phi vào lúc này cười khẽ một tiếng, Hoắc Tiệp dư quay đầu nhìn về phía nàng. Nhưng lại thấy trong ánh mắt Khang phi là một tầng sương mù không thể nhìn rõ, làm cho Hoắc Tiệp dư cảm giác Khang phi là đang khinh bỉ mình.
Khinh bỉ sự ngu xuẩn của mình sao?
Hoắc Tiệp dư nhịn không được cười khổ. Muốn chết tạ tội hiện giờ cũng đều thành mong ước xa vời. Lúc này nàng mất hết hy vọng, chỉ muốn bảo vệ người nhà của mình không bị liên lụy. Cha mẹ của nàng đều đã qua đời, duy chỉ có một thúc thúc yêu thương nàng hết lòng, cũng là vướng bận duy nhất của nàng trong mấy năm nay. Nàng tin, lời của Hoàng hậu không phải chỉ để uy nghiêm đe dọa. Nàng đã từng gặp qua phi tần bị tố giác, liên lụy đến người nhà. Cho nên nàng mới đồng ý gánh tội thay cho Trần Chiêu nghi, chỉ hy vọng Trần Chiêu nghi có thể giúp nàng bảo vệ một nhà thúc thúc. Nhưng bây giờ xem ra, là nàng quá ngây thơ rồi. Nếu Trần Chiêu nghi có bản lĩnh thoát tội, thì cũng không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
“Hoàng hậu nương nương, người là nhất quốc chi mẫu, nếu không thích thần thiếp, trực tiếp ban thưởng cho thần thiếp một dải lụa trắng là được rồi, cần gì phải uy hiếp Hoắc Tiệp dư?” Trần Chiêu nghi thấy Hoắc Tiệp dư lộ ra vẻ do dự, lập tức lên tiếng quấy nhiễu suy nghĩ của nàng.
“Trần Chiêu nghi, ngươi đang chất vấn bổn cung hay sao?” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
“Thần thiếp không dám.” Trần Chiêu nghi cúi đầu, ánh mắt lại chứa ý tứ cảnh cáo trộm bắn về phía Hoắc Tiệp dư.
Chu Cẩm phi ở một bên đột nhiên thở dài nói: “Ai, xem điệu bộ này là lại có tỷ muội muốn gặp chuyện rồi. Chuyện này lại khiến cho thần thiếp nhớ tới Mai Tu dung qua đời cách đây không lâu, đáng tiếc nàng một thân vũ nghệ, đáng tiếc!”
Trong đầu Hoắc Tiệp dư không nhịn được cũng nhớ tới Mai Tu dung. Làm đồng minh, nàng biết sau chuyện ám sát, Trần Chiêu nghi dùng Mai Tu dung để gánh tội. Vậy lần này thì sao, có phải Trần Chiêu nghi cũng định dùng mình làm dê con thế tội hay không? Tại sao mình phải chết? Tại sao Trần Chiêu nghi lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết tội! Là Trần Chiêu nghi đưa thuốc mang thai cho thần thiếp. Nàng nói chỉ cần thần thiếp lợi dụng đứa bé này giá họa cho người khác, là có thể giúp nàng giải quyết khó khăn.” Hoắc Tiệp dư lớn tiếng nói.
Trần Chiêu nghi ở bên cạnh biến sắc. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Khang phi, cảm giác toàn bộ kế hoạch của mình đều bị nữ nhân này một tay phá hủy.
Khang phi không sợ đối diện cùng Trần Chiêu nghi, trong con ngươi là sự lạnh lẽo uy nghiêm. Trần Chiêu nghi, muốn thượng vị thì phải dựa vào bản lĩnh. Ngươi dùng bao nhiêu thủ đoạn bổn cung đều không quan tâm. Nhưng ngươi không thể dùng tính mạng của người khác để làm gạch trải đường cho mình.
Trần Chiêu nghi đọc hiểu được ánh mắt của Khang phi, nàng đột nhiên lạnh run một cái, cảm giác mình thật sự là quá sai rồi. Cho rằng hành động bí ẩn là có thể hô mưa gọi gió, hóa ra tất cả đều nằm trong mưu kế của Khang phi.
“Trần Chiêu nghi hứa với ngươi cái gì?” Hoàng hậu hỏi.
“Vị trí chín tần.” Hoắc Tiệp dư cũng là ấm ức nên mới có thể làm ra chuyện này. Vốn dĩ các Mỹ nhân cùng cấp khác đều đã phong tần, duy chỉ có nàng vẫn là Tiệp dư, chuyện này nàng sao có thể cam tâm?
“Không chỉ có vậy chứ?” Hoàng hậu cười lạnh, “Trong cung nhiều người như vậy, nhưng đại sự sinh tử Trần Chiêu nghi không tìm người khác, mà lại chỉ tìm ngươi, rõ ràng quan hệ của các ngươi không nhỏ mà.”
Hoắc Tiệp dư nói: “Hoàng hậu nương nương, Trần Chiêu nghi đáp ứng thần thiếp, sau khi chuyện này thành công, sẽ để cho Trần đại nhân chiếu cố tới thúc thúc của thần thiếp nhiều hơn.”
Dương Quỳnh xem đến đây, không khỏi cảm thán, Hoắc Tiệp dư này cũng là một người đáng thương. Chính mình ở trong cung đã từng bước kinh tâm rồi, vậy mà còn muốn mưu sự vì nương gia, khó trách sẽ bị Trần Chiêu nghi lợi dụng, làm ra chuyện ngu ngốc này.
Hoàng hậu gật đầu, “Nói như vậy mới còn hợp lý.” Lại quay đầu hỏi Trần Chiêu nghi, “Ngươi còn không nhận tội sao?”
Trần Chiêu nghi nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoắc Tiệp dư sau cùng phản cung, ăn nói bừa bãi, căn bản chính là muốn thoát tội. Nếu nàng có thể hãm hại Phùng Mỹ nhân, khó đảm bảo sẽ không hãm hại thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn Hoắc Tiệp dư, ý bảo nàng giải thích. Chuyện đã đến nước này, Hoắc Tiệp dư cũng bất chấp tất cả, “Trần Chiêu nghi! Khi đó ngươi nói với ta những gì? Ngươi nói ngươi vô vọng phong phi, tâm như tro tàn. Ngươi nói ta vào cung thời gian không ngắn, nếu như không hành động, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng thượng lãng quên. Ngươi nói việc này sắp xếp rất chu toàn, không một kẽ hở. Trước đây không lâu, ngươi còn uy hiếp nếu như ta khai ra ngươi, ngươi sẽ khiến thúc thúc ta bị vạch tội. Nếu không phải như vậy, làm sao ta sẽ thay ngươi gánh tội?”
Mọi người bên dưới nghe xong nhịn không được nghị luận sôi nổi. Hoàng hậu nhìn Trần Chiêu nghi, giống như đang chờ nàng biện giải.
Trần Chiêu nghi lạnh lùng cười, vô cùng khinh thường, “Hoắc Tiệp dư nói nhiều như vậy, ta cũng muốn hỏi một chút, chứng cứ đâu? Ngươi có chứng cứ chứng minh ta đưa thuốc mang thai cho ngươi không?”
Hoắc Tiệp dư thoáng sững sờ, “Ngày đó ngươi ban tặng đồ vật cho ta cùng nhóm các Tài tử, Mỹ nhân khác, mượn cơ hội đưa thuốc mang thai đến trên tay ta.”
Trần Chiêu nghi nói: “Ta chưa từng tặng ngươi thuốc mang thai gì đó. Ngậm máu phun người như vậy, ngươi định làm Hoàng hậu nương nương cũng giống như ngươi, không phân biệt được đúng sai hay sao?”
Hoắc Tiệp dư tức giận, “Là cung nữ Phong nhi của ngươi tự mình tới tặng, sao ta có thể lầm?”
“Vậy ngươi đi hỏi Phong nhi đi.” Trần Chiêu nghi tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Hoắc Tiệp dư nhìn về phía Hoàng hậu giống như cầu viện. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Thái Lăng bên người. Thái Lăng thấp giọng nói: “Nương nương, tối qua Phong nhi bởi vì thương thế quá nặng, đã chết rồi.”
Hoắc Tiệp dư vừa nghe liền ngã trên mặt đất, “Ngươi...” Nàng kích động dùng ngón tay chỉ vào Trần Chiêu nghi nói: “Ngươi cố ý!”
Trần Chiêu nghi sắc mặt bình thản, “Hoắc Tiệp dư, ngươi muốn thoát tội cũng là lẽ thường tình, thế nhưng không nên loạn cắn người.”
Hoắc Tiệp dư quay đầu nhìn Hoàng hậu, dập đầu liên tiếp mấy cái. “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã là kẻ phải chết, lời nói toàn bộ đều là sự thật, mong Hoàng hậu minh xét.”
Hoàng hậu không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía Khang phi. Lúc này Khang phi lại không mở miệng. Nhưng Chu Cẩm phi ở một bên nói: “Nếu người đưa thuốc là Phong nhi đã chết rồi, chết thì không thể đối chứng. Vậy bên cạnh Hoắc Tiệp dư ngay cả người hầu hạ cũng đều không có sao?”
Hoắc Tiệp dư ngập ngừng nói: “Lúc ấy sự việc cơ mật, bên người thần thiếp cũng chỉ có một mình Hữu nhi.”
Lần này, lại là chết không đối chứng.
“Chu thái y ở bên cạnh xem náo nhiệt lâu như vậy. Chuyện này nói thế nào thì cũng không thể không liên quan đến ngươi nha?” Khang phi không nhanh không chậm nói.
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Chu thái y. Sắc mặt Chu thái y tái nhợt như tờ giấy, “Tội thần lúc nãy đã nói rồi, nghe theo lệnh của Hoắc Tiệp dư, giúp nàng điều chế thuốc mang thai.”
Hoàng hậu cả giận nói: “Vậy ngươi nói xem, Hoắc Tiệp dư dựa vào cái gì mà có thể ra lệnh cho ngươi làm chuyện mất đầu này? Còn ngươi tại sao lại chịu làm?”
“Tội thần... Tội thần... Gần đây đánh bạc thiếu một số tiền lớn, bị người của đổ trường (sòng bạc) hối thúc gấp quá, đúng lúc Hoắc Tiệp dư lại hứa cho tội thần một số bạc lớn, tội thần liền đồng ý.” Chu thái y cúi đầu, tiếng càng ngày càng nhỏ.
Lúc này Hoàng hậu thật sự tức giận. Trong cung này, người chết rồi nàng không quan tâm. Phi tần lục đục tính kế nhau nàng cũng không để ý. Nhưng dám lừa gạt nàng, người đường đường là Hoàng hậu, thì chính là tội đáng muôn chết.
“Người ở đổ trường nào? Người đòi nợ ngươi tên là gì?”
Chu thái y nửa ngày cũng không đáp được.
Hoàng hậu cười lạnh nói: “Người đâu, bắt tất cả người nhà của Chu thái y lại, bổn cung thật muốn xem xem ngươi có thể gánh đến khi nào?”
Chu thái y nghe được lời ấy vội vàng quỳ bò lên vài bước, khóc ròng nói: “Hoàng hậu nương nương tha mạng! Tội thần một người làm một người gánh, cầu Hoàng hậu nương nương từ bi, tha cho người nhà của tội thần.”
“Chỉ sợ một mình ngươi cũng không gánh nổi tội lớn như vậy!” Hoàng hậu không lay chuyển, tiếp tục cho người đi lùng bắt người nhà của Chu thái y vào cung.
Chu thái y rốt cuộc cũng không chịu được nữa, hét lớn: “Tội thần có lời muốn nói!”
Hoàng hậu khoát tay áo, bọn thị vệ chuẩn bị đi bắt người lại lặng lẽ lui xuống.
“Là Trần Chiêu nghi nhờ tội thần điều chế thuốc mang thai. Là Trần Chiêu nghi!” Chu thái y hô lớn nói.
Trần Chiêu nghi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nếu nói lời khai của Hoắc Tiệp dư nàng còn có thể lật đổ, như vậy lời chứng của Chu thái y làm nàng cảm giác hoàn toàn vô lực cứu vãn, bất đắc dĩ cùng thê lương.
“Trần Chiêu nghi, ngươi còn gì để nói?”
Trần Chiêu nghi nhìn Hoàng hậu, lại nhìn về chỗ ngồi của tứ phi. Trên mặt lộ ra sắc thái không cam lòng. Nàng nhìn Khang phi hỏi: “Có phải ta chỉ thiếu một chút nữa? Một chút nữa liền thành công rồi?”
Khang phi nhìn nàng không nói.
Trần Chiêu nghi chỉ vào Dương Quỳnh đứng phía sau Khang phi nói: “Nếu như không có ngươi, Thẩm Thu Hoa đã sớm chết rồi. Ta đã sớm ngồi lên vị trí phi tử. Như vậy mọi chuyện phía sau sẽ không xảy ra. Ngươi nói xem ai mới là kẻ giật dây? Người chân chính ở phía sau giật dây chính là ngươi! Thanh Diệp! Là ngươi khiến ta phải làm ra những chuyện tiếp sau này, ngươi mới là kẻ khởi xướng!”
Dương Quỳnh rụt cổ, thầm nói, Trần Chiêu nghi ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, làm sao lúc này lại phạm phải sai lầm đơn giản này? Hiện tại thừa nhận chuyện ám sát là thời điểm vô cùng xấu. Không chỉ có Trần Chiêu nghi chạy trời không khỏi nắng, mà ngay cả Trần gia cũng đều sẽ bị định tội. Nếu nhận tội, lại dứt khoát nhận thêm một phần tội. Đây là chuyện thiếu thông minh logic cỡ nào.
“Muốn bổn cung chết rất dễ dàng, ngươi cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy.” Khang phi giống như đang thương hại.
Trần Chiêu nghi khó hiểu nhìn nàng.
Khang phi nói: “Bổn cung tay trói gà không chặt, ngươi chỉ cần phái người đến giết chết bổn cung không phải là được rồi sao.”
Trần Chiêu nghi đương nhiên đã từng nghĩ tới, nhưng sau đó nhất định sẽ lưu lại nhược điểm, đến lúc đó không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Đang suy nghĩ chợt nghe Khang phi nói: “Đương nhiên, sau đó phải biết cách giải quyết hậu quả.” Về phần giải quyết hậu quả như thế nào, Khang phi cũng không hảo tâm như vậy mà giảng cho nàng nghe.
Hiển nhiên Trần Chiêu nghi đã làm chuyện tình phức tạp lên. Nếu sắp đặt một lần ám sát đều có thể thành công, hơn nữa không bị người phát hiện ra là mình. Vậy trực tiếp phái người giết chết Khang phi, sau đó vu oan giá họa, hiển nhiên là càng tiết kiệm nhân lực hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.