Mặc Diện

Chương 10: Hòa thuận




Từ văn phòng giáo viên câu lạc bộ đi ra, Sumitobi cảm thấy chướng ngại trên con đường phía trước cuối cùng cũng biến mất đi rất nhiều, vừa rồi đã nộp đơn xin rút khỏi câu lạc bộ, từ hôm nay trở đi, cô không cần lại phải đến câu lạc bộ điểm danh nữa, tuy rằng căn bản cô chưa hề đến đó...
Lúc trở lại phòng học, chuông vào lớp cũng đã vang một hồi lâu, cô vào phòng học từ cửa sau, nói xin lỗi với thầy giáo, thầy giáo cũng không nói gì, trực tiếp bảo cô trở về chỗ ngồi.
Mắt thấy là tiết Toán Học, tuy thành tích Toán Học kiếp trước của cô bình thường, nhưng vì trình độ Toán Học của Nhật Bản vốn không sâu bằng Trung Quốc, cho nên cô cũng không lo lắng, cơ bản chỉ cần không quên tri thức kiếp trước là không cần lo lắng cuộc thi bị thất bại.
Cho nên sau khi mở sách ra, Sumitobi liền nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu thất thần. Nhưng Sumitobi phát hiện, chỉ cần đầu óc không rảnh rỗi thì trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh Yukimura tươi cười, dù chỉ là tưởng tượng, nhưng vẫn có thể làm tim cô đập rất nhanh, Sumitobi thật không biết làm sao, mạnh mẽ lắc lắc đầu, muốn vung hình ảnh anh ra khỏi đầu.
"Watanabe-san, em không hiểu chỗ nào?" thầy giáo trên bục giảng có lẽ là thấy cô
không ngừng lắc đầu, liền ngừng lại, hỏi cô.
Dòng suy nghĩ của Sumitobi thế này mới từ ngàn dặm bay trở về phòng học, nghe thấy thầy giáo đột nhiên gọi cô, ngây ngốc trả lời: "Dạ, à? Không có..."
Thấy Sumitobi như vậy, thầy giáo cũng không biết rốt cuộc cô có nghe hiểu hay không, trước kia, Toán Học của Watanabe Sumitobi vốn rất yếu kém, nên để cho chắc, thầy giáo vẫn mở ‗miệng vàng‘, vung ống tay áo lên, nói: "Vậy em đi lên làm câu này!"
Mọi người trong lớp lập tức vui sướng khi người gặp họa, bởi vì họ đều biết thành tích Toán Học của Watanabe Sumitobi kém cỏi nhất trong các môn học, đều chờ xem cô xấu mặt, trong đó, người biểu hiện rõ ràng nhất hừ lạnh một tiếng, mắt lé nhìn cô - Sato Mika.
Sumitobi đương nhiên không thèm để ý, nhìn nhìn đề toán trên bảng đen, trung học mới học đến hàm số? Vừa cảm thán giáo dục của Nhật Bản lạc hậu, Sumitobi tràn đầy tin tưởng thoải mái đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết đáp trôi chảy, nghe trong phòng học vang lên nhiều tiếng than kinh ngạc, Sumitobi cảm thấy trong lòng thật thích, trước kia ở lớp học, thành tích Toán Học của cô thường bị các bạn khinh bỉ...
Thầy giáo đứng ở một bên nhìn cô đáp liền ngẩn người, ông dạy đều là phương pháp đơn giản nhất, cho nên khi nhìn thấy phương thức đáp đề linh hoạt như vậy, ông cực kỳ giật mình, từ khi nào mà Watanabe Sumitobi đã học được cách trả lời như vậy?
Nhưng quả thật rất hoàn mỹ, mãi đến khi Sumitobi đi xuống bục giảng, trở lại vị trí ngồi xuống, ông mới phản ứng lại, giải thích cho cả lớp logic của cách đáp đề của Sumitobi, sau đó nói hi vọng cả lớp nên học tập Sumitobi, vận dụng tư duy linh hoạt, khiến Sato Mika vốn đang chờ xem cô bị chê cười giờ phải tức giận đến nghiến răng.
Sau khi tan học, cô không có cơ hội chạy trốn, thầy giáo vừa tuyên bố tan học, Takagi Akina liền chạy vội tới, lôi kéo cô nói này nói kia, từ đầu tới đuôi, Sumitobi chỉ có thể dùng ba chữ trả lời cô, "Ừ, à, ờ".
Sau đó quả nhiên Takagi Akina lại rủ cô cùng nhau về nhà, Sumitobi trực tiếp dùng chuyện rút khỏi câu lạc bộ làm lý do cự tuyệt, ai ngờ vừa nghe nói Sumitobi rút khỏi câu lạc bộ, Takagi Akina lập tức kích động lên: "Rút khỏi câu lạc bộ?! Sumitobi, cậu đang nói đùa sao, trước kia chẳng phải cậu nói bởi vì Yukimura-san ngoài tennis ra còn thích vẽ, cho nên mới gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình muốn học giỏi vẽ sao, giờ sao lại rút khỏi?!"
Ánh mắt của tất cả nữ sinh trong lớp vừa nghe thấy từ "Yukimura-san" trong miệng Takagi Akina, lập tức quay sang nhìn Sumitobi chằm chằm, biết cái gì là "Như hổ rình mồi" không, chính là tình huống của cô bây giờ đấy. Đúng là làm cho cô không thể không nghi ngờ rằng Takagi Akina cố ý nói lớn tiếng!
"Không tại sao cả, chỉ là tôi không muốn học thôi." Thầm bảo mình phải bình tĩnh, Sumitobi nói giống như đang nói ‗thời tiết hôm nay cũng đẹp‘, lạnh nhạt nói với Takagi Akina.
"Nhưng mà..."
"Được rồi, đừng nói nữa! Dù sao tôi đã rút khỏi câu lạc bộ rồi, giờ nói gì cũng đã muộn!" Mắt thấy Takagi Akina có vẻ như chưa muốn dừng, Sumitobi vội vàng đánh gãy cô.
Takagi Akina trề môi, trông có vẻ thật oan ức, làm Sumitobi thực sự không nghĩ ra,
chẳng phải cô mới là người rút khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật Tạo Hình sao, sao mà cô ấy lại phản ứng như con dâu nhỏ bị khinh bỉ vậy, người không biết còn tưởng rằng cô đang phụ bạc cô ấy...
Chờ mãi chờ mãi, rốt cục đến lúc tan học, những người khác đều đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, bởi vì khôi phục "Tự do", bây giờ cô là người rảnh rỗi, vốn hẳn là trực tiếp về nhà, nhưng vì đã đáp ứng Yukimura và không biết đường, cô vẫn phải ở trong trường học chờ câu lạc bộ của bọn họ chấm dứt hoạt động.
Đứng nghĩ hồi lâu, Sumitobi quyết định đến thư viện giết thời gian, chẳng qua lúc chọn sách, Sumitobi cố ý tránh mấy quyển sách có liên quan đến lịch sử, cứ nhìn đến mấy cái đó là cô đau đầu.
Chọn một vị trí dựa vào cửa sổ, vừa có ánh sáng tốt vừa khá hẻo lánh, Sumitobi ngồi xuống, mở ra một quyển sách tranh thực vật vừa tìm được trên giá sách, không hiểu sao đột nhiên có hứng thú với quyển này, dù sao cũng đang nhàm chán, cứ lật ra xem đi!
Tùy ý lật vài tờ, Sumitobi bị một loại hoa hấp dẫn, màu xanh Diên Vĩ chói sáng lại im lặng nhu hòa, cực kỳ giống màu tóc và đôi mắt của Yukimura Seiichi.
Hoa Diên Vĩ, đại biểu cho sứ giả của tình yêu.
Hoa Diên Vĩ có cành thô to, lá rộng lớn, sức sống cực kỳ kiên cường dẻo dai. Ý nghĩa
của hoa là tuyệt đẹp...
Hoa duyên dáng, người duyên dáng, Sumitobi cảm thấy trên đời này, người có khí chất giống như hoa Diên Vĩ, hẳn là chỉ có mình Yukimura Seiichi!
"Hẹn cô ta đi ra, bọn tôi sẽ mai phục, đến lúc đó chúng ta có thể giúp cậu giáo huấn cô ta, thế nào, chẳng phải cậu rất chán ghét chị của cậu sao? Bây giờ cho cậu một cơ hội, cậu còn không mau cảm ơn bọn tôi! " đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên giọng nói hoàn toàn quét đi tâm tình tốt của Sumitobi, ồ? Giọng nói này hơi quen tai, chẳng phải là giọng nói của Sato Mika sao?
Vì thế Sumitobi lập tức chuyển sự chú ý của mình vào cuộc đối thoại ngoài cửa sổ.
"Chuyện của tôi và chị ta, không cần người ngoài nhúng tay, hơn nữa, dính vào mấy người làm chuyện này, thật quá mất mặt!" Ngay sau đó, một giọng nói truyền đến làm tim
của Sumitobi như bị thắt chặt lại, bởi vì đó là Watanabe Sumisaku, điều này khiến Sumitobi
bất giác tập trung cao độ lên.
"Cậu!" Sumisaku nói vậy hiển nhiên chọc giận Sato Mika: "Tôi thấy cậu không bị giáo
huấn thì sẽ không học ngoan được đâu!"
"Sato, nói nhiều với cô ta như thế làm gì, giáo huấn cô ta ngay luôn đi!" hình như Sato Mika còn mang theo những người khác, xem ra Watanabe Sumisaku lại tại vì cô mà bị Sato Mika quấy rầy, không ra tay không được...
Cô đứng dậy, Sumitobi không nhanh không chậm bước đến cạnh cửa sổ, chào mấy người ngoài cửa sổ, rõ ràng họ không dự đoán được cô lại xuất hiện ở đây, cho nên Sumitobi vừa lòng thấy họ ngây ngẩn, sau đó cô liếc mắt nhìn Sato Mika.
"Sato-san, vừa rồi hình như tôi nghe thấy cậu tìm tôi, nếu tìm tôi thì sao không tự mình đến, lại đi nhờ em gái tôi vậy? Thế nào, cậu ngượng ngùng sao?" Sumitobi nói xong, cười cực kỳ vui vẻ.
"Watanabe Sumitobi, cậu..."
"Ôi chao? Sato-san, cậu nói xem, nếu đoạn đối thoại vừa rồi bị Yagyu-san biết, thì liệu ngày mai tên của Sato-san có xuất hiện trên bảng thông báo của trường học hay không? Kỳ thật như thế cũng không tệ đâu, vì dù sao trông Sato-san có vẻ rất thích gây náo động, vừa dịp có thể mượn cơ hội này nổi tiếng trong trường học một thời gian đấy!" Nói xong, Sumitobi giơ giơ di động lên, ý bảo cuộc đối thoại vừa rồi của họ đã được ghi âm lại trong điện thoại của cô, không muốn bị viết tên lên bảng thông báo ngày mai thì thức thời một chút!
Đương nhiên, mấy thứ ghi âm này căn bản không tồn tại, cô chỉ là muốn hù dọa họ mà thôi!
"Đừng quá đắc ý! Tôi nói cho cậu biết, sở dĩ người câu lạc bộ Tennis bảo vệ cậu chỉ là đang thương hại cậu thôi!" Sato chỉ Sumitobi đang đứng ở bên cạnh cửa sổ thư viện nhìn xuống cô, trong lòng lại đang e ngại.
"Chỉ cần Sato-san đừng quá kiêu ngạo, tự nhiên tôi sẽ không quá đắc ý!" mặt vẫn không đổi sắc phản bác Sato Mika, Sumitobi hoàn toàn không để ý ánh mắt phẫn nộ của Sato Mika và hai nữ sinh phía sau cô ta.
Sato Mika không nói lại được Sumitobi, chỉ biết dùng ánh mắt như dao nhỏ lườm cô vài lần, mang theo hai nữ sinh kia nghênh ngang đi mất. Sumitobi thấy chúng rời đi, lại nhìn thoáng qua Sumisaku vẫn đang đứng tại chỗ, tính ngồi trở lại tiếp tục đọc sách.
―Chị!" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của Sumisaku, làm Sumitobi sửng sốt vài giây, quay đầu lại nhìn Sumisaku, muốn xác nhận vừa rồi có phải ảo giác hay không.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Sumitobi, Sumisaku càng thêm kiên định nói: "Từ nay về
sau, chị vẫn là chị của em!"
Sumisaku nói xong liền nhanh chóng chạy đi, để lại một mình Sumitobi còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, tự hỏi đây có phải là quan hệ của hai chị em đã hòa hảo như lúc ban đầu không...
Dù thế nào, Sumitobi vẫn rất sung sướng, kỳ thật ngay từ lúc nghe thấy Sumisaku cự tuyệt Sato Mika hại cô, cô cũng đã rất sung sướng, bây giờ, có phải họ rốt cục đã giống người một nhà bình thường hay không?
Sau đó, dù cô đặt quyển sách mở trước mặt cũng không có được chữ nào vào đầu, cả đầu
chỉ nghĩ đến chuyện này, nhanh chóng đến lúc hoạt động câu lạc bộ chấm dứt, Sumitobi thả
sách lại giá sách, rồi đến cửa cổng trường đợi Yukimura.
Cùng lúc đó, tại sân Tennis, Yukimura vừa cùng các đội viên hoàn thành xong huấn luyện, rất nhiều đội viên đều ngã xuống đất không dậy nổi đang thầm hò hét rốt cuộc là ai lại đắc tội đội trưởng của bọn họ, nếu không thì làm sao lượng huấn luyện hôm nay có thể gấp bội chứ?
Chỉ có nhóm Sanada, Yanagi Renji biết không ai đắc tội Yukimura, chỉ là hôm nay anh
giống như uống thuốc kích thích, tâm tình sung sướng muốn phát tiết mà thôi.
Chỉ khổ mấy đàn em phải chịu tội...
Kéo kéo vành mũ xuống, Sanada mãi mãi không thay đổi nói câu "Rất lơi lỏng!", đương nhiên, không phải là nói cho Yukimura nghe, cho dù là hoàng đế Rikkaidai, chọc phải Con Của Thần đang hưng phấn cũng sẽ ăn không tiêu.
Ngoài Yanagi Renji còn đang viết lả tả trên notebook, những người khác đều không có tí thể lực nào để nói chuyện.
"Genichirou, hôm nay tớ không cùng về với các cậu, lát nữa các cậu đi trước đi!" lau lau mồ hôi trên trán, Yukimura quay đầu nói với Sanada. Những lời này làm cho mọi người vừa gật đầu xong, không hẹn mà cùng nghĩ tới người nào đó chặn đường đội trưởng của bọn họ tại cổng trường ngày hôm qua hơn nữa còn thành công, lập tức oán niệm nổi lên bốn phía.
Được lắm, thì ra là cô ta!
Oán niệm của mọi người bị Yukimura cố ý vô tình lơ đãng liếc mắt một cái, đè ép đi xuống, Yukimura thấy một đám người vừa rồi phát ra khí đen giờ phút này đều mỉm cười nói tạm biệt anh, anh vừa lòng cười cười, về phòng nghỉ để tắm.
Sanada ho khan hai tiếng, lại ném một câu "Rất lơi lỏng ", cũng đi thu dọn đồ, Yanagi
Renji cầm bút không ngừng viết, càng viết càng cao hứng.
Yukimura đã uy hiếp như vậy rồi, bọn họ còn có thể nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.