Mặc Diện

Chương 19: Cởi bỏ khúc mắc




Bị đè, Sumitobi bị bóng tối bao phủ, bị kinh hách, Sumitobi nhanh chóng có ý thức nguy
cơ, bắt đầu giãy dụa.
Chẳng... Chẳng lẽ là bắt cóc?!
"Này này! Cái cô không hoa lệ kia, đừng lộn xộn!!" Ai ngờ cô vừa giãy dụa, người nào đó còn đè ở trên người cô liền lên tiếng.
Sumitobi làm sao nghe vào được, trực tiếp lên tiếng kêu lớn lên: "Cứu mạng với!!"
"Này, cậu tên gì?!" hình như người nọ cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu kéo vải lớn đang
chùm trên người bọn họ ra, tay vô tình chạm đến miệng Sumitobi, Sumitobi lập tức cắn vào. "Á!!!!!"
"Loạt xoạt" một tiếng, cùng với tiếng kêu của người nọ, tấm vải chùm lên bọn họ bị kéo ra, Sumitobi cuối cùng cũng thấy ánh sáng, giờ mới nhìn rõ thiếu niên ngồi ở bên cạnh cô đang ôm tay anh và trợn mắt nhìn cô.
Thiếu niên có mái tóc màu xám, một đôi mắt xanh đậm yêu mị lại mười phần anh khí, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt sáng sủa, ngũ quan đoan chính, liếc mắt một cái là có thể thấy được tạo hóa bất công.
Mà hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Cái cậu kia, dám làm bổn đại gia không hoa lệ như thế, hm?" Thiếu niên đứng lên, dùng tay không bị thương phủi phủi cát trên người đi, Sumitobi nhìn tay kia của anh, ở đó có kiệt tác của cô: một loạt dấu răng...
Vốn định xin lỗi, nhưng Sumitobi lại nghĩ không đúng, cô đang yên lành thưởng thức phong cảnh ở đây, anh ta đột nhiên từ trên trời rơi xuống, vì sao cô phải xin lỗi?
Vì thế Sumitobi lẩm bẩm: "Ai bảo cậu đột nhiên từ trên trời rơi xuống..."
Nhưng lỗ tai thiếu niên rất thính, giống như con mèo vậy, cho dù có sóng biển ồn ào, anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng lời cô nói: "Hm? Lúc bổn đại gia xuống hình như có nhắc nhở cô tránh ra đúng không!"
"Tôi làm sao mà biết cậu từ trên trời rơi xuống?" Sumitobi cũng buồn bực, bắt đầu biện giải với thiếu niên, không hiểu sao, thiếu niên nốt ruồi kia luôn nói làm cô lúng túng, như thể thật sự tại cô sai ấy...
Kỳ thật người buồn bực nhất chính là thiếu niên đang đứng ở trước mặt Sumitobi - Atobe Keigo.
Sáng nay rời khỏi giường, đi tắm rửa theo thói quen, sau đó ăn cơm sớm, còn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ là một ngày hoàn mỹ, trước khi đi quản gia nói theo vệ tinh tư nhân, bởi vì xảy ra tai nạn khiến giao thông bị tắc, có thể sẽ làm cho hắn không thể thuận lợi đến trường học, hắn vẫn đầy tự tin đưa ra biện pháp đi máy bay đến trường học, ai ngờ vừa đến nơi thì
phát hiện do hôm nay là cuối tuần cho nên trong trường căn bản không có ai, vì thế tâm tình rất khó chịu, anh về nhà ăn cơm trưa rồi lại nảy ra ý tưởng sai người lái máy bay đến Kanagawa để ngắm biển.
Ai ngờ ngay tại lúc anh chọn bờ cát không ai đến để chuẩn bị nhảy dù xuống thì lại gặp phải cô gái vô lý như thế!!!
Cả ngày hôm nay thật không thuận lợi, Atobe cảm thấy rất vô lực, vết thương trên tay đang nhắc nhở anh vừa rồi cô gái không hoa lệ này còn cắn anh một cái, không lẽ cô nghĩ anh muốn bắt cóc cô sao?
Vươn tay xoa nhẹ nốt ruồi bên dưới khóe mắt, Atobe lại đánh giá Sumitobi từ trên xuống dưới một lần, tươi cười tự tin lại nở rộ trên mặt, làm cho Sumitobi cảm thấy như bị người ta nhìn thấu vậy.
Chỉ nghe thấy Atobe nói: "Cậu không tài cũng không sắc, sao bổn đại gia lại muốn bắt
cóc cậu chứ, hm?"
Bị nói trúng, trái tim Sumitobi lập tức giật thót, gương mặt cũng do xấu hổ mà đỏ ửng:
"Ai... Ai bảo cậu tự dưng từ trên trời rơi xuống?!"
Sumitobi tỏ vẻ mình cũng là lần đầu tiên gặp một người vô lý như thế. Vô lý đến mức
làm cô từ đầu tới đuôi cũng chỉ có thể nói được câu "Ai bảo cậu từ trên trời rơi xuống"...
"Nobody can stop my steps, mỹ học của bổn đại gia chỗ nào cũng có, không ai có thể ngăn cản bước chân của bổn đại gia! Cái cô gái không hoa lệ này, chẳng lẽ chưa thấy nhảy dù bao giờ à? Hm?" Atobe giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ tấm vải vừa chùm lên người bọn họ ban nãy, trên đó còn viết dòng chữ cái tiếng Anh "ATOBE", hơn nữa tấm vải này thấy thế nào cũng giống một cái dù để nhảy...
Giờ thì Sumitobi thật sự ngượng ngùng, nhưng lại không muốn xin lỗi anh, bởi vì cô không thích thái độ của người này, vì thế, Sumitobi bắt đầu nói sang chuyện khác: "Cái gì mà hoa lệ không hoa lệ, cậu nghĩ mình là ai chứ..."
Atobe tai thính đương nhiên cũng nghe được những lời này, chỉ thấy anh ta nhíu nhíu
mày sau đó bị Sumitobi thuận lợi dời đề tài:
"Hm, bổn đại gia là mặt trời, cậu, hãy chìm đắm trong sự hoa lệ của bổn đại gia đi!"
Nghe Atobe nói vậy, Sumitobi không nhịn được cười, nghĩ người này thật đúng là tự tin, nhưng Sumitobi cười khiến Atobe bất mãn: "Cậu cười cái gì? Hm?"
"Nói mình là mặt trời... Không ai lại ngẩng đầu nhìn thẳng mặt trời, bởi vì ánh mặt trời sẽ làm mắt đau, cậu đấy... cậu muốn trở thành người mà không ai có thể nhìn thẳng vào mình sao?" Sumitobi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng nâng tay che ánh mặt trời chói mắt, trong nháy mắt kia, Atobe sửng sốt, một câu làm cho người luôn luôn tự tin như anh cũng không mở miệng được...
Nhưng Atobe vẫn nhanh chóng định thần lại, lại nâng tay lên chạm vào nốt ruồi bên khóe mắt, đánh giá Sumitobi một lần nữa, cười kiệt ngạo bất tuân, hỏi Sumitobi: "Tên cậu là gì?"
Sumitobi dời mắt khỏi bầu trời, nhìn Atobe, mắt thấy Atobe cười càng tự tin, Sumitobi
lườm anh một cái: "Vì sao tôi phải nói cho cậu chứ?"
Dứt lời, cũng phủi phủi cát trên người đi, xoay người đi về phía đường về, đi được hai
bước rồi như nhớ tới gì đó, quay đầu khoát tay áo với Atobe: "Bye bye!"
Nhìn bóng lưng Sumitobi càng lúc càng xa, Atobe cũng không bị đối phương cự tuyệt đả kích, chỉ tươi cười kiệt ngạo bất tuân, dùng âm lượng đủ để hai người nghe được, nói: "Bổn đại gia đã nói rồi, không gì có thể ngăn cản bước chân của bổn đại gia!"
Sumitobi không bởi vì lời nói của Atobe mà dừng lại, vẫn giữ tốc độ dần dần biến mất trong tầm mắt Atobe, thẳng đến khi không nhìn thấy Sumitobi nữa, Atobe lại nâng tay lên nhìn nhìn dấu răng kia, đột nhiên lại nghĩ tới lời nói của Sumitobi.
Không thể nhìn thẳng vào mặt trời... Vậy cái gì vừa chói mắt vừa có thể nhìn thẳng? Tự tin như Atobe cũng bị một vấn đề như vậy làm cho rối rắm...
Kỳ thật lúc vừa rồi, nhờ chuyện Atobe, Sumitobi mới nghĩ tới làm thế nào mới có thể cạnh tranh được với câu lạc bộ Tennis ở lễ hội Hải Nguyên, ít nhiều cũng nhờ Atobe, đi
theo mấy hình vẽ chibi Watanabe Koji mà cô vẽ trên tường trước kia, Sumitobi thuận lợi trở về nhà, sau đó từ chỗ Watanabe Koji biết được Sumisaku đã trở về từ trường, giờ vẫn ở trong phòng, Watanabe Koji lo lắng Sumisaku xảy ra chuyện gì, thấy Sumitobi vừa về, liền vội vàng lôi kéo Sumitobi, muốn cô lên phòng Sumisaku xem sao...
Đầy nghi hoặc, Sumitobi đi tới trước cửa phòng Sumisaku, lúc em ấy đi ra ngoài vẫn còn vui vẻ, giờ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là cuộc họp tác chiến không thành công? Nếu thực sự là như thế, thì cô đã nghĩ được biện pháp rồi, có thể nói cho Sumisaku không cần lo lắng!
Sumitobi gõ gõ cửa, không bao lâu sau, cửa liền mở ra, sau cửa lộ ra mặt Sumisaku, Sumisaku thấy là Sumitobi đến, hơi kinh ngạc một chút, liền mời Sumitobi đi vào, đi vào thế giới này nhiều ngày như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Sumitobi đi vào phòng Sumisaku, tò mò nhìn trước nhìn sau một chút.
Phòng Sumisaku không ngắn gọn giống phòng Sumitobi, mà là giống một cô bé bình thường, luôn lấy hồng nhạt làm chủ đề, cũng thể hiện ra cảm giác cô bé con của Sumisaku, nhưng rất sạch sẽ, sách trên bàn học cũng được sắp xếp gọn gàng, trên bàn còn có một bức
ảnh gia đình, ba người trên ảnh chụp đều cười rất vui vẻ, làm cô không khỏi lại nghĩ tới người nhà của cô, không biết bọn họ bây giờ thế nào, về sau có cơ hội, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến Trung Quốc thăm bọn họ...
Sumisaku thấy Sumitobi nhìn ảnh chụp thất thần, nghĩ chắc chị đang lo lắng chuyện mất trí nhớ, vội vàng mở miệng đánh gãy suy nghĩ dòng của Sumitobi: ―Chị tới tìm em có chuyện gì à?"
Dòng suy nghĩ Sumitobi giờ mới bay từ Trung Quốc trở về, định thần lại: "Hả? A! Đúng
rồi, bố nói em từ lúc về có chút không bình thường, bảo chị vào xem sao, xảy ra chuyện gì
à?"
Nghe xong, Sumisaku chu chu môi, oán giận nói: "Vậy sao... Bố thật sự đã nghĩ nhiều
rồi, em không sao! Chỉ là hôm nay lúc ở trường học, Niou-senpai đã xin lỗi bọn mình về vụ phá hỏng vợt Tennis..."
Sau đó Sumisaku liền kéo Sumitobi ngồi xuống giường, bắt đầu nói chuyện xảy ra hôm nay ở trường học, trên đường đến câu lạc bộ Vũ Đạo, Niou xin lỗi Sumisaku, bởi vì chuyện vợt Tennis lần trước, mọi người đều cho rằng là Sumitobi gây nên, cho nên Niou từng nói nặng với Sumisaku, nhưng từ lúc Yukimura bảo Yagyu đi điều tra chuyện này, Niou đã tỉnh táo lại, luôn muốn xin lỗi với Sumisaku, nhưng vẫn không có cơ hội, thẳng đến hôm nay Yukimura bảo Niou đến câu lạc bộ Vũ Đạo lấy đồ, Niou mới có cơ hội nói...
Nghe nói Yukimura cho hai người cơ hội ở riêng, trên đầu Sumitobi xuất hiện mấy vạch đen, Yukimura... phỏng chừng là đã nhìn ra là Sumisaku chú ý tới Niou, nói vậy cũng biết Niou thấy có lỗi với Sumisaku, nên mới bảo Niou đi lấy đồ!
Cứ như thế, khúc mắc giữa hai người đều được giải, Sumitobi lại nhìn Yukimura với cặp mắt khác xưa...
"Đúng rồi, Niou-senpai còn nói là anh ấy nghe Nami nói chúng ta muốn cạnh tranh với bọn họ ở lễ hội Hải Nguyên, còn cổ vũ bọn mình, nói là bọn họ rất mạnh, mặt khác anh ấy
rất chờ mong lễ hội Hải Nguyên, cho nên, vừa rồi em vẫn nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể nổi tiếng ở lễ hội Hải Nguyên..." câu nói kế tiếp của Sumisaku làm Sumitobi nhớ tới cô còn có chuyện muốn nói với Sumisaku, lại buồn bực chuyện thì ra Sumisaku ở mãi trong phòng là để nghĩ chuyện này, Watanabe Koji thì ở bên ngoài lo lắng gần chết...
"Sumisaku, về chuyện này, chị đã nghĩ được biện pháp..." Sumitobi còn chưa nói xong, Sumisaku liền kích động xông lên, kéo chặt tay Sumitobi, Sumitobi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy đôi mắt đầy sao của Sumisaku gần trong gang tấc, làm cho cái gáy Sumitobi thành công xuất hiện một vạch đen cực lớn.
"Thật sao thật sao?! Chị, chị thật sự nghĩ được biện pháp, wushi, lần này nhất định phải làm cho Sato Mika mất mặt mới được!" Sumisaku càng nói càng kích động, Sumitobi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Aiz...
"Nào nào! Rốt cuộc là biện pháp gì?"
"Là..."
Sau đó hai chị em càng tán gẫu càng vui vẻ, hoàn toàn quên Watanabe Koji còn đang ở dưới tầng chờ họ xuống ăn cơm, Watanabe Koji phát hiện, từ lúc ông bảo Sumitobi vào phòng xem Sumisaku thế nào, Sumitobi vẫn chưa đi ra, không biết hai chị em giờ thế nào, sao một chút động tĩnh cũng không có?!
Trái tim yếu ớt của Watanabe Koji càng ngày càng co rút lại...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: biện pháp Sumitobi nghĩ ra thì phải đợi tới lễ hội Hải
Nguyên mới có thể công bố, thôi thôi, còn Atobe thì phải rối rắm vấn đề chói mắt hay
không chói mắt kia một trận! Tung hoa đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.