Mặc Diện

Chương 5: Yên lặng




Kiếp trước, thành tích học tập của cô không tốt, do thân thể bệnh tật nên cô thường xuyên xin nghỉ phép, lại thường phải vào bệnh viện nằm, những lúc nhàn hạ nhàm chán, cô thường xuyên tự học, cho nên dù thành tích không tốt, nhưng cũng không đến mức quá kém
cỏi, bởi vậy sau khi vào lớp, Sumitobi rất đau đầu, ngoài Toán Học và Tiếng Anh, Ngữ Văn khá hơn một chút ra, thì những môn khác, cô hoàn toàn không hiểu!
Đặc biệt là môn lịch sử Nhật Bản, bây giờ cô đang cực kỳ hối hận hồi cô giáo tiếng Nhật dạy cô về Ieyasu Tokugawa* , cô lại dùng các loại lý do qua loa tắc trách để trốn biệt, bây giờ thì đúng là tự làm bậy, không thể sống...
(*Ieyasu Tokugawa: là người sáng lập và cũng là vị Tướng Quân đầu tiên của Mạc phủ
Tokugawa – chính quyền quân sự của Nhật, chính quyền này đã trị vì từ năm 1603-1868)
Còn có một chuyện khiến cô càng thêm đau đầu nữa đó là cứ mỗi khi đến lúc nghỉ giữa giờ, cô còn chưa kịp chuồn ra phòng học, đã bị Takagi Akina chặn đứng, sau đó bắt đầu "trao đổi tình cảm".
Đến giữa trưa, Sumitobi vừa nghe thấy tiếng chuông tan reo một cái liền nhanh chóng chuồn ra phòng học, thoát được cái cậu Takagi Akina thích quấn lấy người khác, đúng là khổ mà!
Trốn ra phòng học, Sumitobi thấy nên tìm một chỗ trốn an toàn, chưa nói đến Takagi Akina, chỉ bằng ánh mắt của những người khác nhìn cô thôi cũng làm cho cô muốn tránh đi ngay lập tức, tuy rằng cô không phải người thích trốn tránh, nhưng cô cũng muốn yên tĩnh một chút. Không hề nghĩ ngợi, Sumitobi trực tiếp đi lên sân thượng, nếu muốn hỏi cô tại sao, thì chỉ là cô thích những chỗ cao mà thôi.
Cánh cửa phía sau "Cạch" một tiếng đóng lại, cứ như là đã ngăn cách mọi thứ của phàm trần ở bên kia cánh cửa vậy, làm cho Sumitobi cảm thấy ngay cả không khí cũng mới mẻ hơn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thụ được làn gió nhẹ thổi đến, trong gió hình
như còn mang theo mùi hương nhè nhẹ của biển, Sumitobi vui vẻ hưởng thụ ánh mặt trời.
"Không mơ chốn phồn hoa, chỉ mong cô độc yên tĩnh nở*." Đột ngột nhớ tới một câu thơ cổ Trung Quốc, không biết cô bây giờ có tính là rời xa thế tục hay không...
"Câu đó có nghĩa là gì?" Phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên, dọa Sumitobi giật mình, vừa xoay người lại liền nhìn thẳng vào một đôi mắt màu xanh Diên Vĩ, không hiểu sao tim Sumitobi bỗng đập nhanh mấy nhịp.
"Yukimura-san?"
"Ha ha, thật xin lỗi, đã làm cậu giật mình." Yukimura cười xin lỗi, khóe miệng Sumitobi giật giật, bởi vì cô chú ý tới đáy mắt Yukimura vừa lóe lên sự giảo hoạt, có đúng là cậu vô ý không đấy?
"Yukimura-san, sao cậu lại ở đây?" Thu lại mấy vạch đen trên đầu, Sumitobi chỉnh lại sắc mặt, mở miệng hỏi, tận lực giữ vẻ mặt bình thường, chủ yếu là để cố gắng làm tim đập ổn định trở lại.
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Sumitobi, Yukimura lại không nhịn được muốn cười, người không biết chắc sẽ tưởng rằng bọn họ đang tiến hành cuộc đối thoại rất nghiêm túc, nhưng Yukimura vẫn giữ mặt mũi cho Sumitobi, nhịn xuống: "Ngay từ đầu tớ đã ở đây
rồi, chỉ là cậu không chú ý tới mà thôi."
Nói xong, Yukimura chỉ chỉ tháp nước, ý bảo là anh vốn đã ở đây, sau đó hỏi tiếp: "Thật ra, bình thường rất ít người đến nơi này, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp người khác ở đây. Watanabe, sao hôm nay cậu lại lên đây?"
Ách...
Vấn đề này lại khiến cô nghẹn họng, đâu thể nói thẳng là ‗Tớ đến để trốn người‘ chứ?
"Tớ đến để ngắm phong cảnh." Sumitobi chột dạ nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Yukimura, không hiểu sao cô cứ cảm thấy chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh là sẽ bị anh nhìn thấu vậy. Sumitobi quay đầu đi, Yukimura thấy thế cũng tin là cô muốn ngắm phong cảnh.
"Ở vị trí này có thể ngắm rất rõ ràng đấy! Có muốn cùng nhau ngắm không?" Yukimura
lại tươi cười, mời Sumitobi lên tháp nước, nơi đó vốn chính là căn cứ bí mật của anh đấy!
Sumitobi gật gật đầu, đi theo Yukimura leo lên tháp nước, quả thực như Yukimura nói, ở
trên tháp nước, do không có tường chắn nên có thể nhìn ra xa hơn, rất rõ ràng.
"Nơi này... có vẻ như cách bầu trời gần hơn." giọng nói của Yukimura từ phía sau truyền đến, Sumitobi quay đầu thấy Yukimura đã ngồi trên chiếu, dựa lưng vào tháp nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc màu xanh Diên Vĩ của anh khẽ bay lên, Sumitobi bỗng cảm thấy đúng là một hình ảnh xinh đẹp.
Cách khoảng cách bằng một người, Sumitobi cũng ngồi xuống, nhìn đám mây vô tình
bay qua trên bầu trời, đột nhiên hỏi...
"Yukimura, cậu cảm thấy khi còn sống, hạnh phúc lớn nhất của con người là gì?"
Yukimura quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, thấy cô vẫn nhìn mây trên trời, không nhìn
mình, liền nhắm mắt lại suy nghĩ.
Mục tiêu lớn nhất của anh là có thể cùng đồng đội tiến vào giải đấu cả nước, lấy được
quán quân, sau đó anh muốn tiếp tục tiến xa hơn trong con đường tennis này, cho nên... "Có lẽ là... thực hiện giấc mộng đi!"
Nghe xong Yukimura trả lời, Sumitobi dừng một chút, hỏi tiếp: "Vậy, sau khi thực hiện giấc mộng thì sao?"
Yukimura sửng sốt, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ anh chỉ chú
tâm cố chạy đến mục tiêu mà thôi.
Nghĩ đến đây, Yukimura thấy mình không thể trả lời được, liền đẩy vấn đề lại cho
Sumitobi: "Vậy Watanabe cho rằng, hạnh phúc lớn nhất của con người khi còn sống là gì?"
Nói tới đây, Yukimura bỗng bắt đầu chờ mong đáp án của Sumitobi, bởi vì cô luôn không chút keo kiệt cho anh sự kinh ngạc và vui vẻ.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, lúc mái tóc màu xanh Diên Vĩ của Yukimura bay lên, mái tóc nâu dài của Sumitobi cũng bay lên, Sumitobi bỗng vươn vai một cái, như là rất thỏa mãn khẽ mỉm cười.
"Nguyện có người một lòng, đầu bạc không chia cách. Hạnh phúc lớn nhất của cả đời người, chính là đến tận khi tóc trắng xoá, bên cạnh vẫn luôn có một người cùng mình ngắm hoa nở, hoa rụng trước nhà, ngắm mây đến, mây đi trên trời." Đây là câu nói của bà ngoại kiếp trước của cô đã nói cho cô, bà ngoại và ông ngoại đã cùng trải qua mấy chục năm, cuối cùng vẫn không hề buông tay người kia ra, khi đó cô liền hiểu được, vinh nhục, tài phú, cũng không thể quan trọng bằng người một lòng vì mình, tự nguyện đầu bạc cũng không rời không bỏ.
Yukimura lại bị Sumitobi làm cho rung động một lần nữa, anh bị tennis làm mờ đi con đường phía trước, chưa từng nghĩ rằng tennis sẽ không thể bồi anh đến cuối đời, giờ khắc này, Yukimura mới hiểu được một điều, những người bên cạnh anh cổ vũ anh theo đuổi giấc mộng, anh thật sự không nên bỏ qua họ.
"Watanabe luôn có thể khiến tớ nhìn thấy rõ rất nhiều điều mà trước kia tớ vẫn không hề nhận ra đấy..." Nghe thấy Yukimura cảm khái, Sumitobi vốn định nói đó cũng chỉ là do cô hiểu được từ người khác, lúc trước Yukimura còn mơ hồ là vì còn chưa gặp được người có thể khiến anh thấy rõ, mà cô thì chỉ là đánh thức anh trước khi người ấy xuất hiện mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới một tiếng ‗òng ọc‘ lại đánh gãy Sumitobi. Lập tức, mắt Sumitobi và Yukimura biến thành mắt hạt đậu ( mời tự tưởng tượng, không khí vẫn đang rất cảm động..., mời mọi người không nhìn tác giả bỗng dưng „động kinh‟... ).
"Hahaha!" lần này thì Yukimura không nhịn được bật cười, mặt Sumitobi nhanh chóng đỏ bừng, được rồi, cô biết, cô lại mất mặt. Đều tại Takagi Akina, hại cô chạy quá nhanh, quên mang theo cơm hộp...
Yukimura cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng vừa mới nói với anh đạo lý lớn, vậy mà ngay sau đó lại gây chọc cười, hình như, mỗi khi ở bên cạnh cô luôn vừa kinh ngạc vừa buồn cười, may mà năng lực thích ứng của anh rất tốt, nếu là người khác, sợ là khó mà đuổi kịp được cô!
Yukimura đột nhiên cảm thấy, Sumitobi rất đáng yêu, ừm, là đáng yêu!
Thấy Yukimura cười rất vui vẻ, Sumitobi đỏ mặt vô cùng xấu hổ, nếu ở đây mà có cái lỗ, cô chắc chắn sẽ suy nghĩ xem có nên nhảy vào hay không...
"Watanabe, cậu... chưa ăn cơm trưa sao?" Yukimura vừa cố gắng nghẹn cười, vừa hỏi
Sumitobi.
Chú ý tới Yukimura nhịn cười, Sumitobi càng cảm thấy xấu hổ hơn, vì thế lúc Yukimura
vất vả nhịn cười xuống, thấy Sumitobi càng cúi sâu đầu xuống, sau đó anh giống như làm
ảo thuật biến ra một cái bánh, đặt vào tay Sumitobi.
Sumitobi ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhìn cái bánh trong tay, lại quay đầu ngơ ngác nhìn
Yukimura, vẻ mặt của cô lại chọc Yukimura muốn cười.
"Cậu bị bệnh nặng vừa mới khỏi, sao lại không chú ý đến thân thể của mình như vậy?" Yukimura nói tới đây, khẽ nhíu nhíu đầu lông mày, hôm qua vừa mới nói muốn sống tốt, hôm nay lại không ăn cơm đúng bữa, mượn câu cửa miệng của Sanada một chút: rất lơi lỏng!
"Không phải là tớ không ăn cơm, chỉ là lúc ra khỏi lớp quên mang cơm hộp..." Sumitobi ngẩng đầu lớn tiếng muốn biện giải, nhưng cảm thấy Yukimura tươi cười rất quỷ dị, nói đến nửa câu sau, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi không nghe thấy...
"Làm sao có thể quên mang cơm hộp, đằng sau có quái thú đuổi theo cậu à? Chuyện này mà cũng có thể quên..." Yukimura bất đắc dĩ cười cười, trêu chọc cô, điều này làm Sumitobi vừa kinh ngạc, cũng vừa cảm thán, quả thật có "Quái thú" đang đuổi theo cô, nhưng Sumitobi chỉ bĩu môi, cũng không nói gì.
Dưới sự "giám thị" của Yukimura, Sumitobi ngoan ngoãn ăn hết bánh, sau đó thời gian
cũng không còn sớm, hai người rời khỏi sân thượng, tự trở về phòng học, Sumitobi bởi vì không muốn trở về sớm như vậy, cho nên đi về với tốc độ chậm hơn rùa, nhưng chỉ nghe nói qua oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lại linh nghiệm đến thế, người không nên gặp vẫn làm cô gặp phải.
Chỉ thấy Sato Mika đi nhanh về phía cô, trong mắt đầy khinh thường, Sumitobi không
khỏi thở dài, sao mà trốn thế nào cũng không thoát vậy.
"Này, đến căng-tin mua nước có ga về cho tôi!" Sato Mika đi đến trước mặt Sumitobi,
mắt lé nhìn Sumitobi, ngữ khí giống như là đang sai nô lệ của mình vậy.
Sumitobi liền hiểu được, phỏng chừng là người này thấy Watanabe Sumitobi yếu đuối dễ bắt nạt, nên luôn áp bức cô ấy, nhưng thật đáng tiếc, Watanabe Sumitobi là Watanabe Sumitobi, cô là cô, cho dù trước kia Watanabe Sumitobi luôn tuân theo cô ta, nhưng không
có nghĩa là cô cũng phải như thế.
"Đã sắp vào lớp rồi, hơn nữa, Sato-san, sao cậu không tự mình đi?" Mới đầu, Sumitobi vẫn còn giữ được lễ phép, dù sao mục đích của cô chỉ là muốn cho đối phương biết cô không giống trước kia nữa, hi vọng đối phương thức thời một chút, không nên hễ rảnh là đến làm phiền cô.
Nhưng đối phương hoặc là không thông minh, không hiểu ý của cô, hoặc là quá mức kiêu ngạo, không muốn bị mất mặt, dù sao vẫn không muốn cho Sumitobi được như nguyện.
Chỉ thấy Sato Mika mới đầu là kinh ngạc, hẳn là không dự đoán được cô lại phản kháng, ngay sau đó trên mặt liền hiện lên sự giận dữ: "Trước kia, việc này đều là cậu làm, thế nào, gặp cái tai nạn xe cộ, nghĩ là mất trí nhớ thì có thể được ưu đãi sao?"
Sumitobi lại bất đắc dĩ, người tên Sato Mika này thật là, cho cô ta cái bậc thang để xuống đất, sao lại đi ngược lên trên vậy?
"Sato-san, tôi chưa nói mình mất trí nhớ là có thể được ưu đãi, nhưng nếu tôi không có, vậy thì Sato-san có lý do gì để ra lệnh cho tôi đi mua nước có ga cho cậu vậy?" Sumitobi vừa nói ra, đám người trên hành lang liền bị đoạn đối thoại của họ hấp dẫn, đều quay đầu nhìn chằm chằm vào họ, Watanabe Sumisaku lẳng lặng đứng trong đám người, nhìn chị mình lý luận với Sato Mika, trong mắt hiện lên sự sùng kính, nhưng rất nhanh lại bị vẻ lo lắng che giấu.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán, Sato Mika trừng đám nữ sinh bốn phía một cái, không biết nên trả lời như thế nào, lại không muốn bị mất mặt: "Watanabe Sumitobi, cậu đắc ý cái gì chứ, đừng tưởng rằng ngày hôm qua cậu và Yukimura nói chuyện bình tĩnh với nhau là có cơ hội tiếp cận cậu ấy, dù cậu đã quên mình đã làm chuyện gì, nhưng Yukimura làm sao có thể tha thứ loại người như cậu chứ, bất quá chỉ là đang thương hại cậu thôi!"
Tiếng xì xào lập tức nổi lên to hơn, họ dùng ánh mắt giống hệt như lúc Sumitobi vừa vào trường học để nhìn cô, làm cho Sumitobi cảm thấy rất mất tự nhiên.
Sumitobi buồn bực, Sato Mika lấy chuyện của Watanabe Sumitobi để vặn lại cô, mà cô
rất buồn bực ở chỗ cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì...
"Sato-san, cậu muốn lôi chuyện trước kia ra, tôi cũng không có biện pháp nói gì, dù sao tôi cũng không nhớ được, nhưng có thể mời cậu đừng lấy sự ngu xuẩn và vô tri của mình khoe ra trước mặt tôi hay không vậy, thật sự rất khó nhìn." Nghe Sumitobi gằn từng tiếng nói xong, Sato Mika lập tức xanh mặt, quá tức giận làm gương mặt cô ta nguyên bản còn có vài phần xinh đẹp liền trở nên vặn vẹo, có phần khiến người ta sợ hãi.
"Cậu..." Không nói lại được Sumitobi, Sato Mika lập tức giơ cao cánh tay, bốn phía lập tức vang lên nhiều tiếng kinh hô, nhưng ngay tại lúc Sato Mika đang muốn vụt xuống, một tiếng quát lớn đánh gãy cô ta.
"Dừng tay!"
Tiết này của Hiroshi Yagyu và Masaharu Niou là tiết Thể Dục, đang đi về phía sân thể dục, bọn họ vô tình thấy hai nữ sinh giằng co, vốn lúc trước Yukimura có bảo anh nên điều tra kĩ chuyện một tháng trước, Watanabe Sumitobi rất có thể là bị oan uổng, Yagyu từ trong ánh mắt Yukimura hiểu rằng Yukimura rất thưởng thức nữ sinh này, là hội trưởng hội Học Sinh, anh hẳn là phải công chính, nhưng bây giờ anh muốn với tư cách là bạn bè đi giúp Yukimura giúp đỡ Watanabe Sumitobi hơn.
Anh cũng càng muốn biết, thật ra nữ sinh khiến Yukimura thưởng thức như vậy là người như thế nào...
Masaharu Niou cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi lúc trước của Watanabe Sumitobi, nhưng sau khi cô bị tai nạn xe cộ, suy nghĩ này đã phai nhạt đi rất nhiều, ngày hôm qua xem được tin tức trên tivi, Niou cũng rất kinh ngạc, sao mà chỉ qua một tháng đã thay đổi nhiều như thế, lời cô nói ngày hôm qua, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, khiến anh cơ hồ không thể tin nổi cô lại từng làm chuyện như vậy.
Rốt cục, thấy Sato Mika muốn đánh người, dù là với lập trường của bạn cùng trường hay là hội Học Sinh, Yagyu vẫn không thể nhìn được, vội vàng mở miệng ngăn cản.
Vừa thấy hai người từ trên tầng xuống dưới, tiếng nghị luận xung quanh liền vang lớn hơn nữa.
"A, là Yagyu-senpai và Niou-senpai, trời ạ, đẹp trai quá!"
"Đúng rồi, tiết sau của bọn họ là tiết Thể Dục!" "Sato lần này không hay ho rồi!"
Nữ sinh bốn phía lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa chuẩn bị xem trò hay, làm Sumitobi không thể không cảm thán tình cảm con người lúc ấm lúc lạnh, trung học đã như vậy, thấy người đắc thế liền lập tức chạy đi lên nói tốt, thấy người bất lợi, liền đứng sang một bên vui sướng khi người gặp họa chờ xem trò hay, nếu về sau bước vào xã hội mà không thay đổi, không hiểu biết thì sẽ chỉ bị xa lánh mà thôi, lúc này Sumitobi chỉ cảm thấy châm chọc.
"Sato-san, cậu muốn làm gì? Mau xin lỗi Watanabe-san!" Yagyu đẩy kính mắt trên mũi, nghiêm khắc nói.
Từ lúc nhìn thấy Yagyu và Niou, Sato Mika lập tức thu lại kiêu ngạo ương ngạnh của mình, bày ra dáng vẻ oan ức, khiến Sumitobi cảm thấy như mình phụ bạc cô ta vậy: "Yagyu-san, là cô ta trước..."
Chỉ tiếc, Yagyu và Niou đã chứng kiến từ đầu tới cuối, dù Sato Mika có nói mình oan ức như thế nào, hai người họ cũng sẽ không thoái nhượng nửa bước, cô ta còn chưa nói xong, đã bị Niou đánh gãy.
"Sao, cậu còn muốn lừa bịp ánh mắt của Kẻ Lừa Bịp đệ nhất Rikkaidai tôi đây sao?" tuy rằng trên mặt Niou lộ ra ý cười, nhưng người sáng suốt đều nhận ra được sự lạnh lùng trong mắt Niou.
Sato Mika đương nhiên cũng nhận ra được, cho dù giờ phút này cô ta buồn bực đến mức nào cũng hiểu không thể đắc tội người câu lạc bộ Tennis, vì thế cô ta rất không có thành ý cúi người trước mặt Sumitobi, nói tiếng rất xin lỗi rồi lập tức rời đi.
Tuy rằng ngoài miệng xin lỗi, Sumitobi biết cô ta vẫn không cam lòng, hơn nữa trước
khi đi, cô ta còn liếc cô một cái, Sumitobi rõ ràng thấy được một câu.
Chúng ta hãy chờ xem!
Sumitobi quyết định mỏi mắt mong chờ, cô cũng muốn nhân cơ hội này nói cho những
người khác, Watanabe Sumitobi không phải là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.