Nào có ai cười nhạo bạn gái mình như vậy chứ? Mộc Hàn Hạ:“Hừ, sữa thì sữa.” Nhận lấy một cốc rượu nhỏ của anh, anh ôm cô, ngồi xuống bên sô pha cạnh cửa sổ. Lúc này ngọn đèn yên tĩnh, ánh sao thưa thớt, trong phòng bật điều hòa ấm áp, tất cả đều vô cùng thoải mái.
“Khi học trung học, em chưa từng yêu đương?” Anh đột nhiên hỏi.
Mộc Hàn Hạ quái lạ liếc anh đáp:“Tất nhiên là không.” Dừng một chút nói tiếp:“Khi đó mẹ em bệnh tình nguy kịch, mỗi ngày chạy đến bệnh viện còn không kịp. Hơn nữa em chưa từng nghĩ sẽ yêu đương thời trung học, em sẽ làm chuyện hủy hoại tương lai như vậy sao?”
Ngước mắt nhìn khóe miệng anh cong cong ý cười, Mộc Hàn Hạ nghi hoặc:“Anh cười cái gì chứ? Chuyện này có gì mà buồn cười.”
“Không có gì.” Lâm Mạc Thần tất nhiên không nói nhiều với cô vào lúc này, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn mang theo ý cười sung sướng nhàn nhạt. Anh buông cốc rượu, ôm cô lên đùi, cúi đầu hỏi:“Vì vậy...ở bên cạnh anh cũng là lần đầu tiên?”
Mộc Hàn Hạ “ừ” một tiếng nói:“Lần đầu tiên yêu đương thì sao? Biểu hiện làm bạn gái của em không tốt sao?”
Lâm Mạc Thần bị trêu nở nụ cười, cúi đầu bắt đầu hôn cô.
Hôn một lúc lâu, đã có chút sóng ngầm và khiêu khích, nếm thử và tới gần đều trong im lặng, chỉ có đương sự biết, đương sự hiểu, nhưng cuối cùng Mộc Hàn Hạ vẫn giữ vững phòng tuyến, Lâm Mạc Thần dùng lý do chưa thể kết thúc được. Anh là người đàn ông có phong độ, hiểu rõ ám chỉ không thể tiến thêm một bước, anh đành tao nhã tiếp tục hấp dẫn, mà không cưỡng ép.
Anh đã sớm cỏi áo vest, chỉ mặc mỗi áo sơ mi, cánh tay đặt lên thành sô pha, để cô nằm trong lòng mình, còn cô lười biếng, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có lúc nằm trong lòng một người đàn ông ấm áp như vậy. Cô tựa đầu vào ngực anh, nghịch tay anh.
“Vừa rồi bạn học hiểu lầm em là nhân viên phục vụ, tại sao không giải thích?” Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ đáp:“Em cảm thấy không cần thiết. Người quan tâm đến em sẽ không vì tình trạng của em tốt hay xấu mà thay đổi thái độ. Chỉ là em không hiểu khi học trung học em cũng không qua lại, cũng chưa từng đắc tội với cô ấy. Tại sao cô ấy dường như không muốn thấy em tốt đẹp?”
Lâm Mạc Thần khẽ vuốt tóc cô đáp:“Có gì kì quái chứ? Khi học trung học em xuất sắc hơn cô ta, nên trong lòng cô ta sinh ra ghen tị. Summer, không phải tất cả ác ý đều có nguyên nhân lí trí. Cả đời chúng ta sẽ còn gặp rất nhiều những người bình thường như vậy. Bọn họ luôn dừng lại trên đường, ánh mắt nhìn chăm chú vào những người khác, nên khó thành vật báu được. Còn chúng ta khác họ, chỉ cần đi về phía trước là được.”
Anh nói xong khiến Mộc Hàn Hạ cảm thán, cô ôm lấy cổ anh:“Anh nói đúng.”
Lâm Mạc Thần ôm cô thực sự thoải mái, không nhịn được cúi đầu bắt đầu hôn cô.
Ban đêm cứ vậy mà trôi qua, hai người nói chuyện, ôm hôn, cười đùa, thân cận và dịu dàng như vậy. Sao ngoài cửa sổ, mây trên bầu trời, trong mắt họ chỉ có nhau.
Mộc Hàn Hạ kể hết cho anh biến cố năm đó trong nhà.
Thật ra cũng không có quá nhiều chuyện đặc biệt. Trên thế giới này, nghèo túng và cực khổ, khó khăn và đấu tranh đều xảy ra ở mỗi người.
Chẳng qua, từ nhỏ Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần đã là hai người khác biệt. Cho dù gia đình anh li dị, nhưng chưa từng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Anh chưa từng ở trong hoàn cảnh gia đình sa sút, khi đói bị một trăm tệ làm bật khóc.
Nhưng Mộc Hàn Hạ là như vậy, cô cũng giống như đa số người, xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không dư dả, hưởng thụ hạnh phúc bình thường, nhưng ngẫu nhiên gặp phải biến cố mới khiến gia đình cô suy sụp. Ví dụ như mẹ cô mắc bệnh nặng, gia đình bắt đầu trở nên túng quẫn, mọi thứ đều trở nên rối ren. Từ cha cho đến mẹ trên mặt bọn họ không xuất hiện nụ cười nữa. Mộc Hàn Hạ từng là thiên chi kiều nữ cũng không còn nữa. Mỗi ngày cha đều phải lái xe vận chuyển hàng hóa để kiếm thêm chút tiền thuốc men, cò cô lúc ấy đang học cấp ba, mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, không thể kể ra được sự vất vả của mình với ai.
Sau đó cha xảy ra tai nạn xe, để lại một món nợ.
Mộc Hàn Hạ gần như sụp đổ.
“Khi đó ý chí không đủ kiên định.” Cô ở trong lòng anh chậm rãi nói,“Biết rõ chỉ có thi đỗ đại học mới có thể thay đổi nhân sinh. Biết rõ chỉ có thi đỗ mới có thể nghĩ được cách xin từ thiện viện trợ. Nhưng mỗi ngày em đều nghĩ thi đỗ thì phải làm thế nào? Ai chăm sóc mẹ em? Mời người ư? Làm sao yên tâm được? Nếu thi đỗ, không có tổ chức từ thiện hay công ty nào giúp em, chỉ dựa vào học bổng của trường, hoàn toàn không đủ được. Trước sau đều khó khăn, thi đỗ không có đường ra, không thi đỗ cũng vậy.”
Lâm Mạc Thần nắm tay cô, ánh mắt như nước, lặng im không nói.
Sau đó thì sao ư?
Sau đó, trước một ngày thi vào đại học, cô lại nhận được thông báo mẹ bệnh tình nguy kịch. Cô ở trong bệnh viện cả đêm không ngủ, hôm sau đi tham gia cuộc thi. Khi đó ngồi trong phòng thi không khí căng thẳng, cô lại cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Không ai giúp được cô, không ai hiểu được áp lực đè nặng lên cô gái mới mười tám tuổi. Hóa ra đời người không ai có thể chống đỡ thay bạn.
Sau đó quả nhiên thi trượt, trong lúc đó, cô đã mất hết ý chí, nhưng ngay cả thời gian để không cam chịu cũng không có, cũng không tìm được đường ra nào khác, đành phải tìm một công việc trong siêu thị gần nhà, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể chăm sóc mẹ.
Ba năm sau, mẹ cô qua đời, tràn đầy day dứt và thương tiếc với con gái, nhưng Mộc Hàn Hạ trải qua ba năm thăng trầm trong lòng chỉ còn tình yêu với mẹ, cô không oán trách chút nào. Cô nói:“Mẹ, mẹ yên tâm đi đi, chúng ta đều cố hết sức rồi. Nếu mẹ ở trên trời có linh thiêng, thì phải vui vẻ, không còn chịu tra tấn của bệnh tật nữa, còn con ở dưới này cũng sẽ sống cho tốt. Con không biết mình đã mất đi thứ gì, đây là con đường sống của chúng ta. Con đã mất đi gì đó thì tất nhiên cũng đã nhận được điều tương xứng. Ba năm ở bên cạnh mẹ, con không oán không hận.”
“Sau đó dần dần hiểu được.” Mộc Hàn Hạ nói,“Nhiều thứ tốt đẹp trên đời sẽ bị số phận lấy đi, nên em càng phải tự nói với bản thân, khi còn sống phải tận hưởng niềm vui trước mắt.”
Cô cười, nhưng vẻ mặt đã hơi hoảng hốt, tiếp tục nói:“Nhưng nếu để cho em lựa chọn một lần nữa, năm đó em sẽ nhất quyết thi vào địa học thật tốt, chứ không phải vì suy sụp đánh gục ý chí. Là chính em đã chặt đứt đường đi của mình.”
Lâm Mạc Thần vẫn im lặng lắng nghe, lúc này bỗng nhiên nắm chặt tay cô nói:“Con đường này có gì không tốt chứ? Con đường này có anh mà.”
Giọng nói của anh trong buổi đêm trầm thấp mà dịu dàng, trong lòng Mộc Hàn Hạ vô cùng rung động, ngẩng đầu hôn anh, đồng thời nũng nịu nói:“Em nhìn thấy những bạn học đều đi trên con đường tốt đẹp như vậy, trong lòng vẫn luôn nuối tiếc, bản thân không ngừng theo đuổi, nhưng khó mà đuổi kịp được.”
“Em không cần phải đuổi theo bọn họ.” Anh nói,“Sau này em sẽ nhận được thứ tốt nhất.”
Anh sẽ đem hết mọi thứ tốt nhất thế gian này đặt dưới chân cô.
“Vâng.” Cô đã nghĩ thông suốt rồi mình cố gắng sẽ đạt được thứ tốt nhất.
Anh hôn cô, lại nghĩ sẽ cho cô thứ tốt nhất.
Cô bé lọ lem của anh, rơi xuống thế gian, trải qua bao nhiêu bể dâu mới đến được trong lòng anh.
Ngày hôm sau, Lâm Mạc Thần bày mưu cho Tôn Chí tiếp tục tiếp xúc với Tào Đại Thắng, biểu hiện thái độ nhất định phải có được mảnh đất này.
Lời tác giả: Hôm qua tôi đột nhiên có linh cảm về một câu chuyện vừa đáng khinh lại vừa táo bạo, muốn sau khi viết xong quyển này, trước khi viết Nhắm mắt 2, sẽ viết một cuốn trinh thám huyền nghi.