Khi nhận được điện thoại của Mộc Hàn Hạ, Tôn Chí đang ở trong WC. Anh ta vẫn đang trong niềm vui mừng như điên, giọng nói cũng vang vang:“Quản lí Mộc, vâng. Tôi đang ở bên Lâm tổng. Anh ấy uống hơi say nên không nghe máy.”
Bên đầu kia điện thoại, Mộc Hàn Hạ miễn cưỡng đi trong mưa, nghe xong trong lòng lại hơi lo lắng:“Anh ấy uống nhiều không?”
Tôn Chí “aiz” một tiếng nói:“Không sao đâu! Bữa tiệc rượu hôm nay rất có giá trị, tôi nói này quản lí Mộc tiền đến rồi. Tổng giám đốc một công ty đồng ý gia nhập cổ phần hỗ trợ. Vẫn là Lâm tổng quan hệ rộng. Ngày mai đúng lúc dùng đến 3 triệu này. Ha ha, quản lí Mộc, không sao đâu. Chờ có tiền rồi chúng ta sẽ đấu với con cáo già Trương Diệc Phóng kia. Mẹ nó, còn nhiều thời gian, cô nói đây không phải là chuyện tốt sao? Đêm nay chắc chắn Lâm tổng sẽ nói cho cô biết, tôi chỉ giành nói trước thôi, ha ha.”
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, chợt nở nụ cười:“Thật sao? Tiền đến rồi?”
“Chắc chắn đấy. Bọn họ vẫn còn trên bàn tiệc mà.”
Mộc Hàn Hạ cảm thấy nhẹ người, tuy Bert cuối cùng cũng không cho cô một câu trả lời thuyết phục, khiến cô hơi tiếc nuối, nhưng không sao, không quan trọng nữa vì anh đã thoát thân rồi.
Khóe miệng Mộc Hàn Hạ cong cong nói:“Mọi người ăn cơm ở chỗ nào? Hiện tại tôi đến.”
Tôn Chí suy nghĩ đáp:“Cũng được, tôi thấy cũng sắp xong rồi. Hơn nữa Lâm tổng cũng uống rượu, đúng lúc cô đưa anh ấy về.” Anh ta nói địa chỉ.
Sau khi Lâm Mạc Thần tiến vào lĩnh vực bất động sản, Tôn Chí mới vào Phong Thần, nên không biết Lâm Mạc Thần từng thân cận với Tiết Ninh. Nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không để cho Mộc Hàn Hạ đêm nay đến đón người.
Màn đêm âm trầm.
Lâm Mạc Thần dựa tường hành lang vắng lặng từ từ hút một điếu thuốc.
Thuốc vừa mua bên dưới lầu, ở trong cách phòng cách phía sau anh không xa, bữa tiệc vẫn còn đang tiếp tục. Anh cần đi ra ngoài để cho đầu óc tỉnh táo một chút.
Đứng một lát, phía sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tiết Ninh đứng ở bên cạnh anh, cùng anh ngắm mưa đêm. Hôm nay cô ta uống còn nhiều hơn anh, thoải mái uống, uống để thể hiện lập trường rõ ràng, nên hiện tại hai má và cổ đều đỏ.
“Không nghĩ tới anh cũng hút thuốc.” Cô ta nói.
“Ừ.” Lâm Mạc Thần từ từ nhả ngụm khói, nở nụ cười:“Sao bất ngờ à?”
“Không sao.” Cô ta nở nụ cười,“Anh hút thuốc không khiến người ta chán ghét, mà làm cho người ta cảm thấy đàn ông hơn.”
Lâm Mạc Thần cười, không nói chuyện.
Tiết Ninh nghiêng đầu nhìn anh, nhìn đường nét khuôn mặt anh. Một lát sau, cô ta hỏi:“Jason, anh đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Mạc Thần yên tĩnh, ánh mắt nhìn về phía trước, đáp:“Nghĩ đến một người.”
Tiết Ninh nhìn anh, không nhúc nhích, sau đó khẽ cầm lấy cánh tay anh.
Lâm Mạc Thần nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Jason, hãy cho em và anh một cơ hội.” Cô ta nói.
Lâm Mạc Thần không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Hai người đứng vốn rất gần, thân hình mảnh khảnh của cô ta khẽ tựa vào cơ thể cao gầy của anh, ngón tay trắng như ngọc, khẽ bám vào ống tay áo anh.
Sau đó cô ta xoay người đối mặt với anh, có lẽ là say rượu nên hơi lảo đảo. Lâm Mạc Thần đỡ lấy cánh tay cô ta, cô ta cười, ngón tay bắt lấy áo sơ mi anh.
“Jason, em yêu anh. Không phải là thích, mà là yêu.” Cô ta từ từ nói, ánh mắt vốn sáng lấp lánh, lúc này lại có chút nước dịu dàng,“Khi em còn học ở Mĩ, chợt nghe người ta nhắc đến anh, không có một người Hoa nào giống như anh, tuổi trẻ như vậy nhưng khiến cả giới thương trường chấn động. Còn có một lần người Hoa tụ tập, hai chúng ta đều có mặt. Khi đó em mới biết anh là một người đàn ông cá tính như vậy, nhưng anh vốn dĩ không hề chú ý đến em. Jason, em là một người rất kiêu ngạo, em chưa từng theo đuổi đàn ông, cũng sẽ không theo đuổi đàn ông, nhưng nghe nói anh về nước, hơn nữa còn đến thành phố Lâm, nên em muốn tiếp cận anh.”
Lâm Mạc Thần nhìn cô ta, không nói lời nào.
“Anh có cảm giác với em đúng không? Nếu không khoảng thời gian trước kia, anh cũng sẽ không qua lại với em.” Cô ta khẽ nói,“Nhưng sau đó, anh lại lựa chọn rời đi. Tại sao, tại sao anh không chịu thử lại lần nữa chứ? Hai người chúng ta thích hợp như vậy. Hai người chúng ta mới cùng là một loại người, anh biết đấy cái gì anh cũng biết, nhưng anh giả vờ không nhìn ra thôi.”
Lâm Mạc Thần cầm tay cô ta, bỏ khỏi ngực mình, thấp giọng nói:“Serena, em say rồi. Để anh đưa em vào.”
Tiết Ninh lắc đầu, lại cầm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh:“Không, Mạc Thần, là anh luôn trốn tránh. Anh thực sự hiểu rõ con đường nhân sinh sao? Cô ấy thật sự thích hợp với anh hơn em sao? Trong lòng anh khát vọng là một con đường khác. Đi cùng con đường với em đi. Anh có biết không, ngay cả cha em cũng rất tán thưởng anh, ông chỉ có một mình em, nếu chúng ta ở bên nhau, sau này Tiết thị đều có thể là hậu thuẫn của anh. Em cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh. Khi đó, người như Trương Diệc Phóng cũng không thể làm gì anh. Anh có tài hoa, lý tưởng như vậy, chỉ thiếu tài nguyên và cơ hội, chờ đến lúc đó, anh chỉ cần nhấc ngón tay, cũng có thể đẩy Trương Diệc Phóng vào chỗ chết. Nào phải giống như bây giờ, bị người dồn đến đường cùng như thế?”
Nước mắt của cô ta rơi xuống chỗ hai người nắm tay. Lâm Mạc Thần nhìn cô ta, đôi mắt sâu như biển, không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ có gân xanh từ từ nổi lên trán anh.
Lúc này Tiết Ninh vừa đau lòng vừa khó chịu, cảm giác say dồn lên đầu, cơ thể yếu đuối dựa vào lòng anh, trong ánh mắt của cô ta chỉ có ái mộ và tình ý thật sâu.
“Mạc Thần, em có thể cho anh mọi thứ anh muốn.” Cô ta khẽ nói,“Em cũng có thể cho anh tình yêu tốt nhất. Yêu cầu duy nhất của em là anh yêu em. Anh cứ thử yêu em trước, được không?”
Lâm Mạc Thần vẫn không nhúc nhích.
Tiết Ninh kiễng chân, ngẩng đầu, từ từ đến gần môi anh.
Mộc Hàn Hàn đợi ở đại sảnh khách sạn một lát rồi hỏi bồi bàn:“WC ở đâu?”
“Ở tầng hai.”
Tầng hai là nơi tổ chức tiệc, nhưng Mộc Hàn Hạ không tính đi quấy rầy bọn họ. Vào WC, sau đó cô thong thả bước ra, bên ngoài là một hành lang tĩnh mịch, không có một bóng người.
Nghĩ đến Lâm Mạc Thần sắp đảo ngược tình thế, cô không nhịn được mỉm cười.
Thật sự quá tốt rồi.
Góc hành lang mơ hồ có bóng người. Cô còn chưa đi qua, chợt nghe thấy giọng nói hơi quen tai:“...Anh cứ thử yêu em trước, được không?”
Mộc Hàn Hạ dừng bước.
Cô lặng lẽ đứng trong chốc lát, mới từ sau tường đi ra.
Ngọn đèn êm dịu yên tĩnh, anh đứng bên cửa sổ, một bàn tay chống trên cửa sổ, tay kia thì ôm thắt lưng cô ta. Gần như cả người cô ta đều dán vào ngực anh. Bọn họ hôn rất mãnh liệt, bên phía khuôn mặt anh tuấn của anh không có biểu tình gì, còn cô ta ngửa cả mặt lên, trong mắt có giọt nước mơ hồ, mặc anh tùy tiện hôn môi. Trong hành lang chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ của cô ta.
Mộc Hàn Hạ bất động đứng yên tại chỗ.
Bỗng nhiên vào lúc đó đầu cô trống rỗng, rõ ràng nhìn thấy hai người kia, nhưng lại bất động giống như đang xem phim. Cảm giác này vô cùng giống với một đêm trước khi thi vào đại học, cô nhận được tin tức tình trạng của mẹ nguy kịch.
Vào khoảnh khắc ấy cô chỉ muốn chết.
Tai cô bỗng nhiên như không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khô cạn của chính mình. Cô kinh ngạc nhìn bọn họ, cơ thể khó mà di chuyển được.
Như có chút cảm giác, Lâm Mạc Thần từ từ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô.
Ánh mắt anh chấn động.
Còn Tiết Ninh ở trong ngực anh không phát hiện ra điều gì, chỉ khẽ tựa vào người anh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong nháy mắt.
Mộc Hàn Hạ cúi đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mới đầu cô vẫn còn đi bình thường, dần dần cô chạy càng lúc càng nhanh, xuống cầu thang, ra khỏi đại sảnh, chạy ào vào trong mưa. Cô vẫn bước đi, trời tối mịt, trên đường xe cộ tấp nập. Trong thành phố phồn hoa này, khắp nơi đều là cao ốc, khắp nơi đều là người qua đường. Cô nhìn nước mưa chảy trên mặt đường, chảy dưới chân cô, không biết chảy vào trong cống ngầm nào.
Đột nhiên, mặt cô đầy nước mắt. Cô đã không còn nhìn rõ mưa nữa, không nhìn rõ thành phố quen thuộc mà xa lạ này. Cô không biết phải chạy đi đâu, cô tựa như người lạc đường đột nhiên mất đi tương lai, cô không bao giờ biết chạy về đâu nữa.
Cô đi theo con đường vắng vẻ, đi về phía trước, không biết đi bao lâu, mưa đã ngừng rơi, đèn đường mờ ảo. Cô đứng ở giữa phố xa sầm uất lại không biết đang ở nơi nào.
Đúng lúc này di động vang lên. Ban đầu cô không nhận, nhưng nó vẫn không ngừng vang lên. Cuối cùng cô định tắt máy, thì lại nhìn thấy một dãy số lạ.
Im lặng thật lâu, cô mới bắt máy:“A lô?”
Giọng nói của cô rất khó khăn.
Nhưng người bên đầu kia điện thoại không hề phát hiện ra. Giọng nói ngạo mạn và hài hước của Bert truyền tới:“Summer, hai giờ chiều ngày mai, đến quán cà phê lập nghiệp, vị trí cũ.”
“...Làm gì ạ?” Mộc Hàn Hạ chậm rãi hỏi.
Bert hơi không hài lòng với sự lạnh lùng của cô, nhưng vẫn hừ nhẹ nói:“Ai biết được? Có lẽ là buồn chán, có lẽ là có người hồi tâm chuyển ý, muốn cho cô một cơ hội cứu vãn tình yêu chăng?” Nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói của ông vẫn có ý cười.
“Vâng.” Mộc Hàn Hạ đáp.
Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời sâu bao la, đột nhiên nở nụ cười, khóc cười thành tiếng.
Rất lâu sau đó có người hỏi cô: Cô đã từng gặp được tình yêu chân chính chưa?
Cô nói: Từng gặp được.
Sau đó thì sao?
Sau đó, nó đã rời khỏi tôi.
Vào lúc tôi không hề phòng bị.
Anh ấy rời khỏi tôi mà đi.