Anh nói:“Hàn Hạ, trở về bên cạnh anh...”
Trong mắt Mộc Hàn Hạ từ từ rơm rớm nước. Trong bóng đêm hai cơ thể dán vào nhau, giọng nói của cô cũng rất bình tĩnh:“Lâm Mạc Thần, anh có biết ngày đó em khó chịu thế nào không?”
Anh im lặng.
Sau đó anh ép cơ thể cô đặt lên tường. Anh cúi đầu nhìn cô, mặt hai người thực sự cách rất gần nhau.
Tới gần như vậy khiến Mộc Hàn Hạ khó xử. Cô nghiêng đầu tránh đi khẽ nói:“Em khó chịu, nhưng sau đó nghĩ lại thì không thể oán giận anh. Phong Thần sắp đổ, chúng ta không có cách nào xoay chuyển được. Phá sản, ngồi tù... những điều này anh đều phải một mình gánh chịu, cũng không nói với em. Phần tiền kia mẹ anh cũng là người có trách nhiệm liên quan, nếu làm không tốt bà cũng phải ngồi tù. Hai ngày nay, em cũng đã tự hỏi chính mình, nếu đổi lại là em, em sẽ lựa chọn thế nào? Chẳng lẽ chờ cho mình và mẹ cũng ngồi tù...” Nói tới đây, cô bỗng nhiên bi thương không nói được nữa.
Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm cô. Trong bóng tối, cô nhìn thấy ánh sáng nhạt trong mắt anh, không biết nước mắt hay là màu mắt của anh nữa.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Trong nháy mắt, Mộc Hàn Hạ òa khóc.
Anh cúi mặt xuống.
Nụ hôn vô cùng dịu dàng, môi dường như mút từng chút một. Tay anh cũng khẽ vuốt mái tóc dài của cô. Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ hoàn toàn mê man.
Trong căn phòng tối tăm vắng lặng, vòng ôm và đôi tay ấm áp của anh khiến cô không còn cảm thấy cô độc bất lực, tựa như giống như trước, tựa như anh chưa từng bao giờ rời đi.
Một ý nghĩ tiến vào trong đầu Mộc Hàn Hạ: nếu người đàn ông này sẵn lòng, anh thật sự có thể dịu dàng hơn bắt cứ người đàn ông nào trên đời này.
Dịu dàng đến tận xương tủy.
Nghĩ vậy, trong lòng Mộc Hàn Hạ lại đau đớn, dường như lập tức bừng tỉnh trong sự dịu dàng này. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, anh lùi hai bước, ngừng lại.
“Lâm Mạc Thần, chúng ta coi như kết thúc rồi.”
Anh im lặng.
Sự im lặng thản nhiên này khiến Mộc Hàn Hạ hơi bất an, nhưng cô vẫn nói:“Sự nghiệp của anh đã thuận buồm xuôi gió, em chúc anh sau này sẽ triển khai nhiều kế hoạch lớn. Em cũng sẽ có nơi khác để đi. Chúng ta coi như...chưa từng bắt đầu.” Nói xong lời này, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại.
“Quên đi cái gì?” Anh lên tiếng,“Quên đi như thế nào?”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ đau đớn, cảm thấy không thể nán lại thêm giây nào ở phòng này nữa, xoay người bước đi. Ai ngờ anh duỗi tay kéo cô lại vào lòng, ôm lấy cô lần nữa. Cô làm thế nào cũng không tránh được, đành bất động.
Anh nói:“Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh.”
Nước mắt Mộc Hàn Hạ lập tức rơi xuống, rơi cả xuống áo sơ mi anh, cô hét lên:“Lâm Mạc Thần, anh là ai chứ? Anh muốn thì được, không muốn cũng được sao? Muốn quay lại thì quay lại sao? Anh muốn tôi không rời đi thì tôi sẽ không rời đi sao? Anh là gì của tôi chứ? Bạn trai? Hay là bạn trai cũ? Nhưng tôi thà rằng trước nay chưa từng có gì với anh còn hơn! Anh để cho tôi nhìn thấy chuyện như vậy. Đời này tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Chúng ta còn có thể ở bên nhau sao? Lâm Mạc Thần coi như chúng ta có duyên vô phận đi, anh đi đi, đừng quay lại, đi đi!”
Nhưng lời này giống như sương lạnh đâm vào tim Lâm Mạc Thần, nhưng anh càng ôm cô chặt hơn, dường như muốn cả người cô tiến vào trong cơ thể mình.
Anh mạnh mẽ, dứt khoát như thế, Mộc Hàn Hạ không có cách nào, đành phải ở trong ngực anh khóc nói:“Lâm Mạc Thần, tôi hận anh chết đi được, hận anh chết đi được.”
Anh không nhúc nhích tí nào, Mộc Hàn Hạ hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh, nhưng chờ sau khi cảm xúc của cô từ từ hồi phục, anh lại nắm tay cô nói:“Hận anh cũng được, yêu anh cũng được. Từ từ tha thứ cho anh. Về sau anh sẽ chứng minh tất cả cho em thấy, nhưng em không thể rời đi.”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động. Anh nói về sau sẽ chứng mình cho cô thấy ư?
Cô ngẩng đầu, trong ánh sáng u ám muốn tìm kiếm ánh mắt của anh, nhưng khi ý chí dao động trong nháy mắt đã bị anh nhanh chóng phát hiện, mặt sát gần nhau, dính vào một chỗ.
“Anh yêu em.” Anh khẽ nói.
Mặt Mộc Hàn Hạ đầy nước mắt.
Anh cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô.
Chưa bao giờ có nụ hôn đau đớn, mãnh liệt, hỗn loạn như vậy, tay anh như xiềng xích trong lao khóa chặt cô trong lòng. Mộc Hàn Hạ thật sự không có sức đẩy anh ra, cô kháng cự rồi lại sa vào. Người đàn ông này, hơi thở của anh, mọi thứ của anh đều giống như thuốc độc ngọt ngào, khiến cô đau như say, khiến cô trở nên ngu ngốc.
Có lẽ là tâm trạng quá áp lực mà mãnh liệt khiến hơi thở của hai người dần dần trở nên hỗn loạn. Mộc Hàn Hạ hoang mang, dục vọng của Lâm Mạc Thần lại vô cùng rõ ràng. Đời này chưa bao giờ anh khát vọng có được một người phụ nữ vào giờ phút này như thế. Khát vọng dùng sự thân mật nhất, cách thức nguyên thủy nhất, xâm nhập cô, giữ lấy cô, nắm cô trong tay, khiến cho cô không thể rời đi.
Mộc Hàn Hạ bị anh đặt trên giường.
“Không...Đừng!” Cổ họng cô khàn khàn, nhưng trong nháy mắt, miệng đã bị anh che lại. Cô không có sức lực, ở trong lòng anh, cô thực sự không có sức lực. Tay anh giữ chặt tay cô, hôn dọc một đường theo mặt đi xuống, đầu tiên cởi áo của cô, tùy ý chiếm đoạt. Mỗi nơi môi anh đi qua đều châm lên lửa âm ỉ, điên cuồng không tiếng động dày vò cô.
Trong đầu cô hoàn toàn mê loạn, nhưng ở sâu trong cơ thể lại giống như có một loại xúc động tùy ý, mãnh liệt khác. Cô cũng muốn anh, muốn chấm dứt tất cả dây dưa với anh cho đến chết, muốn trút hết ra, vì lần không thể kháng cự này khiến cho cô không thể trở lại con đường của mình nữa.
Cô mở hai tay ra ôm chặt lấy anh. Lâm Mạc Thần hơi giật mình, ánh mắt u ám khó phân biệt. Anh đã cởi quần của cô, còn anh cũng đã cởi áo khoác, chỉ còn áo sơ mi nhàu nhĩ. Anh bắt đầu hôn dọc theo thắt lưng của cô. Cả người Mộc Hàn Hạ hơi run rẩy, vừa muốn anh vừa muốn trốn tránh, hai tay nắm chặt.
Cho đến khi đầu anh hoàn toàn cúi xuống một chỗ, cảm giác dữ dội chưa từng có nháy mắt đánh trúng Mộc Hàn Hạ. Kích thích này thật sự quá lớn, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ sẽ được anh đối đãi thân mặt và thẹn thùng thế này. Cô hơi giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô đang làm gì vậy?
Nếu đã quyết định đi, tại sao lại rơi vào lưới này của anh?
Mộc Hàn Hạ, cô đúng là đồ ngốc.
Cô vẫn...luyến tiếc anh sao?
Sự bi thương từ từ toát ra trong lòng cô, cơ thể của cô dường như cũng trở nên lạnh lẽo, nhìn cơ thể quấn quýt của hai người lại dường như thấy được tương lai bọn họ nhất định chia lìa.
“Lâm Mạc Thần, dừng lại.” cô nói,“Dừng ở đây đi, tôi bỏ cuộc.”
Động tác của Lâm Mạc Thần dừng lại, cuối cùng anh cũng phát hỏa, giữ chặt cánh tay cô, lạnh lùng đem lời cô nói trả lại cho cô:“Em nói dừng thì dừng sao? Em muốn buông tay, anh cũng phải buông tay?”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ phiền muộn.
Lâm Mạc Thần im lặng một lát, cúi đầu khẽ hôn mặt cô. Nụ hôn vô cùng dịu dàng nhưng Mộc Hàn Hạ không hề cử động. Còn lúc này Lâm Mạc Thần cũng thực sự đang chịu sự dày vò của dục vọng, là đàn ông vào lúc này, anh không muốn, cũng không thể dừng lại. Anh nhẫn nại, tay lại đụng vào chỗ kia của cô, ngón tay thon dài, từ từ vuốt vè dò đường đi vào, muốn lại khiến cô trầm luân.
Cả người Mộc Hàn Hạ run lên, gầm nhẹ nói:“Đừng!”
Tay cô đã nâng lên, vừa lúc Lâm Mạc Thần dừng lại ngẩng đầu lên, tay cô “bốp” một phát, cái tát vang dội trên mặt anh.
Lâm Mạc Thần không cử động.
Cô cũng giật mình.
Theo bản năng muốn giải thích không phải cô muốn tát anh, nhưng môi giật giật, cuối cùng chỉ im lặng.
Anh từ từ đứng dậy, hai tay chống đỡ trên giường cũng rời đi.
“Là anh miễn cưỡng.” Anh nói.
Mộc Hàn Hạ vẫn không cử động, nhưng lại cảm thấy tất cả mọi chuyện hai người nói với nhau đêm nay cũng không đau đớn bằng câu nói bình tĩnh lúc này của anh, khiến lòng cô như bị dao xẹt qua.
Anh xuống giường, cầm áo khoác, xoay người rời đi, đóng cửa lại. Mộc Hàn Hạ lấy tay che mặt mình, sau đó kéo chăn bọc kín mình.
Trong bóng đêm yên tĩnh âm u, cô bật đèn ở đầu giường, sau đó nước mắt từ từ thấm vào gối.
Lâm Mạc Thần. Cô ở trong lòng nói, Lâm Mạc Thần, em yêu anh.
Em thật sự vô cùng yêu anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mười, cũng có lẽ chỉ có hai phút, cô nghe được tiếng động ở cửa, từ từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy cửa bị đẩy ra, nhìn thấy anh lại lần nữa trở lại phòng.
Trong ánh sang êm dịu, anh nhìn cô, đôi mắt âm u khó nhìn thấu.
Sau đó anh vứt áo khoác trong tay, đi từng bước đến gần cô. Mộc Hàn Hạ nhìn thấy anh tuấn tú mà im lặng, trong lòng đột nhiên như bị nước hồ dội lên đau nhức đầu.
Cả đời này, cô sẽ không bao giờ yêu được một người đàn ông như vậy nữa.
Sự tài hoa của anh, dã tâm của anh, sự liều lĩnh của anh, sự sắc sảo của anh. Không ai có thể sánh bằng anh, không ai có thể chạm vào anh.
Không bao giờ có người như vậy nữa.
Đời này kiếp này, chỉ trong một thời gian ngắn mà thành trọn đời, anh chiếm giữ tất cả tình yêu của cô, cô không thể chứa thêm một ai khác, cô xong rồi.
Cả đời này của cô sau khi từ bỏ anh, sẽ không bao giờ có hạnh phúc lưỡng tình tương duyệt nữa.
Nước mắt của cô không tiếng động chảy xuống, không biết cô có nhìn nhầm hay không trong mắt anh dường như cũng mơ hồ có nước chợt lóe rồi biến mất. Anh lên giường, ôm láy cô, Mộc Hàn Hạ cũng ôm chặt lấy anh. Sau đó cô không còn chống cự, mặc anh từ từ tới gần, từng bước giữ lấy. Anh lại cởi quần áo của cô, ôm cô ở dưới đèn, hôn từ moi đến bờ vai mềm mại của cô, nơi tròn trịa của cô, vòng eo nhỏ của cô, nơi tốt đẹp chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào. Anh hôn từng chỗ một, hôn khắp cơ thể cô, khiến cô cam tâm tình nguyện ở trong ngực anh mềm mại như một vũng nước. Mưa bên ngoài cửa sổ lại rơi xuống, từng giọt tí tách dừng lại trên cửa sổ cách bọn họ rất gần, ánh sáng buổi đêm thường xoẹt qua.
Trong buổi đêm mưa vắng lặng như vậy, anh từ từ vuốt ve nơi mềm mại nhất của cô, sau đó cuối cùng từ từ tiến vào cơ thể cô.
Trong tiếng mưa rơi, anh nghe được tiếng thở dốc của cô. Hai mắt cô khép hờ, hai má đỏ ửng, như mê như tỉnh. Anh vẫn luôn nhìn cô, cuối cùng anh cũng khẽ thở dốc, hai tay của anh không ngừng chạm vào cơ thể mềm mại của cô, khiến cô hơi đau đớn. Mồ hôi của hai người đều tuôn cùng một chỗ, anh mạnh mẽ mà dịu dàng như vậy, từng chút từng chút một khiến cô cuối cùng hoàn toàn không thể khống chế được. Mà anh cho đến một khắc cuối cùng, sau khi đã khiến cô tơi bời mới rút khỏi cơ thể cô. Sau đó mặt anh dán vào trong mái tóc dài của cô, tiếng hít thở của hai người quấn quanh một chỗ.
Mộc Hàn Hạ vươn tay, vuốt ve khuôn mặt anh. Anh ngước mắt nhìn cô, để cô sờ một lát.
Sau đó anh nở nụ cười, khuôn mặt khoan khoái. Sau đó anh lại giữ lấy tay cô, từng chút một lại bắt đầu hôn chiếc cổ mảnh khảnh của cô, xương quai xanh xinh đẹp của cô. Anh hôn rất dịu dàng, lại còn biết trêu đùa, khiến cả người Mộc Hàn Hạ lại run nhè nhẹ, muốn đẩy anh ra để dừng lại, ngay cả tay cô cũng bị anh kẹp chặt khiến cô không trốn được. Anh gợi cảm như vậy, lại làm càn, khiến cô cả đêm đều ở trong lòng bàn tay anh.
Khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại thì người cô vẫn còn ghé vào trên người anh. Dường như anh ngủ rất say, nhưng tay vẫn ôm thắt cô. Mộc Hàn Hạ lặng lẽ nhìn anh một lát, nhớ tới chuyện làm càn dây dưa đêm hôm qua, cảm thấy nhưu bị lửa thiêu đốt, trăm vị tạp trần. Cô lấy điện thoại xem giờ, lại nhìn thấy số điện thoại bên Mĩ vừa gọi tới.
Cô ngây người một lát, muốn đứng dậy, ai ngờ Lâm Mạc Thần bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy cô, sau đó lại ôm cô vào trong lòng:“Muốn đi đâu?”
“...Em đi WC.”
Anh không buông tay, chỉ nhìn cô, từ từ nở nụ cười, là nụ cười thật sự vui sướng, lộ ra từ sâu trong ánh mắt, thấy vậy trong lòng Mộc Hàn Hạ đau đớn.
“Còn đau không?” Anh hỏi.
“...Còn.”
Anh cúi đầu hôn mặt cô một cái, khẽ nói:“Sau này sẽ không còn đau nữa, sẽ còn sung sướng nhiều hơn.”
Lời nói thân mật như vậy khiến lòng Mộc Hàn Hạ rung động, nhưng...sau này ư?
Anh nói sau này.
Lúc này anh mới thả cô ra. Mộc Hàn Hạ đờ đẫn mặc quần áo đứng dậy, đi WC tắm rửa, chờ khi cô khẽ đẩy cửa ra đã thấy đèn trong phòng tắt rồi, mấy ngày nay Lâm Mạc Thần cũng vô cùng mệt mỏi, đang ngủ say.
Cô mặc thêm quần áo, đi ra hành lang, nhìn lại dãy số bọn họ vừa gọi đến.
“Xin chào, Mộc Hàn Hạ.” Đối phương nói,“Chúc mừng cô đã vượt qua cuộc thi nhập học của đại học New York, hơn nữa còn đạt được học bổng. Email trúng tuyển đã gửi đến hòm thư của cô. Những tài liệu khác hôm nay cũng sẽ được gửi đến. Tôi nghĩ nếu cô đồng ý thì phải nhanh chóng làm xong visa.”
Mộc Hàn Hạ:“Cám ơn chị.”
Đối phương lại hỏi:“Vậy có thể nói cho tôi biết tháng mấy cô sẽ tới không?”
Mộc Hàn Hạ im lặng không nói.
“Hello, cô Mộc? Cô còn nghe không? Hello?”
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, bóng đêm u ám ngoài của sổ, mưa to che đi tất cả âm thanh trên đời này.