Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 27:




Đồng hồ sinh học có tác dụng vô cùng mạnh mẽ. Sáng sớm hôm sau Mộc Hàn Hạ đã tỉnh dậy từ sớm như bình thường. Nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp thêm một lát, nhưng không thể ngủ được, đành phải tỉnh dậy.
Tiếng động quấy rầy đến Hà Tĩnh, cô ấy mơ màng hỏi: “Mấy giờ mà cậu đã dậy rồi?”
Mộc Hàn Hạ mỉm cười đáp: “Quen rồi, không dậy sẽ không cảm thấy thoải mái. Tớ đi chạy mấy vòng đây.”
Hà Tĩnh: “Ừ.” Một lát sau cười nói: “Cậu xem đấy, tớ không có nghị lực như cậu, không dậy được.”
Mộc Hàn Hạ xoa đầu cô ấy, bày tỏ sự vỗ về.
Đi xuống lầu, ngày mới đã lên, người đi đường rất ít. Mộc Hàn Hạ chuẩn bị băng qua đường cái, ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe Cayenne màu đen đỗ bên dưới lầu. Theo thói quen cô nhìn biển số xe, cảm thấy mình hoa mắt, nhưng tập trung nhìn, thì thực sự xác định.
Mộc Hàn Hạ sửng sốt tại chỗ.
Nghĩ lại tối hôm qua sau khi uống say rượu, cô loáng thoáng nhớ được gì đó. Hiện tại cũng đoán được tại sao anh có thể tìm được đến nơi này.
Trong lòng không thể diễn tả được cảm xúc. Phiền muộn, rung động, áy náy...Cô từ từ đi đến bên cạnh xe, vào lúc này tim đập rất nhanh.
Nhưng toàn bộ cửa xe đều được đóng kín, xe cũng đã tắt máy. Sau tấm kính thủy tinh, anh ghé vào trên tay lái, gối lên hai tay, không nhúc nhích. Trong áo khoác màu đen chỉ lộ ra cổ áo len. Người đàn ông cao lớn hơn ba mươi tuổi lại ngủ gục trong xe như vậy.
Mộc Hàn Hạ đứng bên ngoài xe, im lặng nhìn anh. Một lát sau cô ngẩng đầu, nhìn xung quanh im lặng, ngã tư đường và ánh mặt trời ấm áp. Cô dường như trở nên ngẩn người, sau đó cúi đầu, tìm một chỗ trống ven đường sạch sẽ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chiếc xe.
Cứ ngồi như vậy không quan tâm đến ánh mắt của người đi đường. Cô ngẩng đầu, nhìn thành phố dần dần thức tỉnh, ánh mặt trời chiếu trên người cô càng ngày càng ấm áp.
Không biết qua bao lâu truyền đến tiếng mở cửa xe. Cô không quay đầu lại, cũng không biết tại sao lại muốn cười.
Người nọ đi đến phía sau cô.
“Chạy được bao nhiêu rồi?” Anh hỏi. Giọng nói vô cùng tự nhiên như thể anh bôn ba không phải gần nghìn km trong một đêm đến gặp cô, dường như nơi này vẫn là dưới lầu nhà cô.
Mộc Hàn Hạ mặt không đổi sắc đáp: “Mới chạy xong, trở về thì thấy xe của anh.” Quay đầu liếc nhìn áo khoác giày da của anh: “Anh mặc như thế này thì chạy làm sao được?”
Chân mày khóe mắt cô mơ hồ có ý cười, nhưng Lâm Mạc Thần vẫn nhanh chóng bắt được. Khuôn mặt thông minh ý cười linh động như vậy giống y hệt trong trí nhớ của anh. Cho dù trí nhớ vì lặp lại nhiều lần đã trở nên mơ hồ, nhưng vào lúc này trong nháy mắt nhìn thấy lúm đồng tiền, anh cảm nhận được sự ngọt ngào và đau đớn trong trái tim. Người trầm ổn như anh, nhưng lúc này cũng phải cố gắng kiềm chế lắm mới không ôm cô vào lòng.
Cuối cùng anh cười nói: “Nếu không chạy bộ thì đi ăn sáng nhé?” Dừng một chút: “Anh đói bụng.”
Mộc Hàn Hạ đứng lên: “Em đưa anh đi. Trước kia anh cũng không ở lâu tại thành phố Giang, sớm đã không còn quen với nơi này rồi.”
Lâm Mạc Thần đáp: “Ừ.”
Người đi đường đã dần nhiều lên, hai người sóng vai nhau đi. Mộc Hàn Hạ biết buổi sáng anh không thích ăn những thứ khẩu vị nặng như mì thị bò gì đấy, nên mang anh đến một hẻm nhỏ, tìm một cửa hàng có đậu hũ và súp, rồi đi vào.
Lâm Mạc Thần vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Từ sau khi cô trở về anh phần lớn nhìn thấy là bộ dạng lạnh lùng của cô, nói trong lòng không đau đớn là giả. Nhưng lúc này cô mặc một bộ quần áo bình thường, hai tay đút trong túi quần, bước chân nhẹ nhàng, nhìn ngã tư hai bên đường tìm kiếm, ánh mắt thỉnh thoảng có ý cười. Cô giống như một cô gái độc hành mà thoải mái. Có lẽ đây mới là bộ dáng thực sự của cô mấy năm nay chăng?
Cô đứng ở trước quầy dặn dò chủ cửa hàng làm súp cho anh như thế nào. Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh buông xuống bên người. Lâm Mạc Thần bỏ tay từ trong túi quần ra muốn nắm tay cô, nhưng cô lại nâng tay lên đi lấy đũa, khuôn mặt nghiêng vô cùng bình tĩnh, nhất thời Lâm Mạc Thần không nhìn ra cô có ý hay là vô tình tránh né.
Hai người ngồi xuống bàn, đồ ăn đã được đem lên. Khi ăn hai người cũng không nói nhiều, nhanh chóng ăn xong. Mộc Hàn Hạ: “Buổi sáng em còn muốn đi một nơi nữa.”
Lâm Mạc Thần đáp: “Được, đi thôi.”
Mộc Hàn Hạ không nói gì, cũng không từ chối anh đi cùng. Hai người cùng ra khỏi cửa hàng, lên xe anh. Không bao lâu sau lại chạy đến công viên Mộc Hàn Hạ mới tới hôm qua.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh mặt trời sáng rực, bọn họ đi dọc theo con đường trong công viên, không nhanh không chậm, tới một bãi cỏ trống trải, Mộc Hàn Hạ đoán vị trí nơi này đúng là nhà của cô.
Cô dừng bước, cúi đầu, khẽ thở dài, nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, bắt đầu cầu nguyện.
Cha, mẹ.
Hi vọng hai người ở trên thiên đường mạnh khỏe.
Mong những người con thương yêu suôn sẻ bình an.
Xung quanh yên tĩnh, khi nhắm mắt lại, toàn bộ chỉ có bóng tối và ánh sáng mơ hồ.
Trong nháy mắt cả thế giới trở nên ngừng lại, có một đôi tay từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô có thể cảm nhận được độ ấm trong ngực anh, giọng nói của anh vang lên ngay bên tai cô: “Summer, chỉ là một cái ôm bạn bè thôi.”
Mộc Hàn Hạ không cử động, mở mắt ra: “Vâng.”
Hai người lặng lẽ đứng ôm nhau, lần thứ hai anh lên tiếng: “Thực ra mảnh đất này...” Mộc Hàn Hạ nghiêng đầu nhìn anh. Anh từ từ nở nụ cười: “Anh từng nghĩ tới việc mua, và còn giữ nguyên vẹn, nhưng thực sự là không mua được, bởi vì liên quan đến quy hoạch tổng thể, anh không thể ngăn cản sự phát triển của thành phố.”
Mộc Hàn Hạ cũng cười, quay mặt sang một bên: “Cám ơn anh.”
Anh không nói gì, hai tay vẫn ôm cô, từ từ ôm chặt, để cho cả cơ thể cô sát vào trong ngực anh. Sau đó anh cúi đầu, khẽ cọ lên mặt cô. Đã lâu rồi Mộc Hàn Hạ mới cảm thấy tim đập nhanh như vậy, mặt cũng nóng lên. Lúc này phía trước có mấy du khách, vì thế Mộc Hàn Hạ đẩy anh ra.
Trên bãi cỏ có mấy chiếc ghế dài, hai người ngồi xuống, ánh mặt trời yên tĩnh chiếu vào hai người, xung quanh đều sáng rực nhờ khúc xạ từ mặt trời. Mấy người kia dừng lại một lát rồi bước đi. Nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộc Hàn Hạ ngồi thẳng, nhìn về phía trước. Lâm Mạc Thần cũng ngồi thẳng, một cánh tay khoác lên tay vịn phía sau cô, một bàn tay đặt trên đùi.
“Anh lái xe tới.” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Mệt không?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cũng nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười: “Rất mệt, đã lâu rồi không lái cả đêm.”
Anh là chủ tịch Phong Thần, dù là chuyện lớn anh cũng sẽ không vất vả thức đêm xử lý. Mộc Hàn Hạ mỉm cười: “Anh nên chú ý làm việc và nghỉ ngơi, tăng cường rèn luyện.”
Anh khẽ đáp: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.