Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 37:




Lục Chương ngồi trong văn phòng, vắt chéo chân, nhận điện thoại của cha.
“Vâng...Hôm nay thành tích không tồi.” Cậu ta lười biếng nói, “Còn nữa cha cũng đừng vui qua, cẩn thận huyết áp tăng cao...Vâng, con miệng quạ đen không được sao? Biết rồi, con sẽ cảm ơn sư phụ của con, mời cô ấy đi ăn cơm. Khiêm tốn ư? Con không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào đâu. Ha, cha đừng tức giận, trêu cha thôi. Được rồi, con cúp máy đây, cha dắt chó đi dạo đi, con lập tức đi tôn sư trọng đạo.”
Cúp điện thoại, cả thể xác và tinh thần Lục Chương đều thư thái. Thành tích đạt đến mức này đã vượt qua dự đoán của cậu ta và Mộc Hàn Hạ, cũng như của mọi người. Từ chiều, cậu ta bắt đầu nhận được điện thoại hợp tác của người phụ trách từ các công ty lớn. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, cậu ta ít nhiều gì cũng cảm thấy lâng lâng.
Đúng lúc đó Phùng Nam và mấy quản lí đi tới, cười nói với cậu ta: “Lục tổng, hôm nay mọi người còn chưa ăn cơm đâu, có phải cậu nên mời chúng tôi ăn khuya, chúc mừng một chút không.”
Lục Chương đáp: “Đi đi, đợi một lát, tôi gọi điện thoại đã. Mọi người tìm chỗ trước đi, có thể gọi được bao nhiêu người thì gọi bấy nhiêu.”
Mọi người đều reo hò. Lục Chương đi sang bên cạnh, tựa vào cửa sổ, gọi điện cho Mộc Hàn Hạ. Điện thoại vang mấy tiếng cô mới nhận máy. Bên chỗ cô rất im lặng, giọng nói của cô cũng rất dịu dàng: “A lô, Lục Chương.”
Lục Chương nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn ánh đèn từ cửa kính: “Đi đâu vậy? Mọi người đang chờ cô đi ăn khuya đấy.”
Mộc Hàn Hạ dừng một chút nói: “Tôi không đi được rồi, đang đi với bạn. Để hôm khác tôi mời mọi người.”
Lục Chương nhìn cằm chằm vào đèn, nụ cười không thay đổi: “Vậy à, bạn bè gì mà lại hẹn vào nửa đêm thế này?”
Ở bên đầu kia điện thoại, Mộc Hàn Hạ đang đứng bên cạnh dòng sông đào bảo vệ thành. Tay vịn vào lan can cẩm thạch, trên đầu là bầu trời đêm sâu và đen. Bên cạnh là cỏ cây yên tĩnh, Lâm Mạc Thần đứng bên cạnh cô, dường như im lặng ngắm nhìn phía xa.
Cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với Lục Chương, định ậm ờ trả lời qua loa, lại nghe thấy Lục Chương thấp giọng nói: “Sư phụ, ngày như hôm nay mà cô cũng không đi chúc mừng với tôi?”
Mộc Hàn Hạ hơi đờ người, định lên tiếng tôi tới ngay, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên nghiêng đầu, dùng sức hôn cô. Môi anh nhiễm bóng đêm nên hơi lạnh, trong miệng cũng ẩm ướt. Lời Mộc Hàn Hạ chưa nói xong biến thành tiếng ấp úng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Lâm Mạc Thần chơi xấu, ôm lấy thắt lưng cô, hôn càng sâu hơn. Bóng đêm ánh trong mắt anh, không nhìn ra được anh đang cười hay không.
Sau đó anh cầm lấy điện thoại của cô, khẽ “A” một tiếng, trực tiếp tắt máy. Mộc Hàn Hạ dở khóc dở cười, muốn lấy về nhưng không được. Anh ném điện thoại vào túi quần mình, cúi đầu tiếp tục hôn cô. Lúc đầu Mộc Hàn Hạ còn đẩy anh, sau đó nghĩ thầm thôi quên đi, im lặng ôm anh bên bờ sông bảo vệ thành, hưởng thụ nụ hôn của anh.
Lục Chương đang chờ Mộc Hàn Hạ trả lời, đầu kia lại đột nhiên không có tiếng gì. Sau đó chỉ có tiếng vang khe khẽ, nhưng cậu ta nghe thấy rất rõ từ “a” của Lâm Mạc Thần.
Cậu ta lặng lẽ nghe thấy âm thanh mờ ám truyền từ di động. Lúc này có người ló đầu qua, thấy cậu ta đã nói chuyện điện thoại xong, cười hỏi: “Lục tổng, có thể đi ăn chưa?”
Lục Chương cười, hai tay đút trong túi quần bước đi. Sau đó nụ cười trên mặt cậu ta dần dần cứng lại, chờ khi đã đi đến chỗ đám người, lại có người hỏi cậu ta muốn ăn gì, thì Lục Chường đột nhiên trở mặt, gần như là hét lên: “Ăn cái mẹ nhà anh ấy!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Cậu ta cũng lạnh mặt, một mình bước nhanh xuống lầu.
Bóng đêm trong lành, Mộc Hàn Hạ tiếp tục thong thả bước bên con sông bảo vệ thành với Lâm Mạc Thần. Đêm nay khi anh đưa cô tới đây cô mới biết hóa ra trong thành Bắc Kinh còn có một nơi tĩnh mịch cổ xưa như vậy. Mộc Hàn Hạ nhớ tới vừa rồi anh không nói lời nào đã ngắt điện thoại của Lục Chương, hơi bất mãn nói: “Vừa rồi sao anh cúp điện thoại của em?”
Lâm Mạc Thần đáp: “Em nói xem?”
Mộc Hàn Hạ im lặng rồi hỏi: “Ghen à?”
Anh đáp: “Ừ.”
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng hai người phản chiếu dưới đèn đường nói: “Vậy anh cũng không thể cúp điện thoại của em.”
Anh nhìn cô không đáp lại. Vì thế Mộc Hàn Hạ biết anh làm sao chịu nghe lời cô nói. Cô im lặng một lát nở nụ cười: “Từ trước đến nay chưa từng thấy anh ghen bao giờ.”
Anh cũng cười: “Trước kia trong trái tim em chỉ có mình anh, làm gì có người nào khác.”
Giọng nói của anh hơi khàn trong bóng đêm, Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, sau đó nói: “Vị trí tình yêu trong lòng em, trừ anh ra, chưa từng có người khác.”
Anh ở phía sau cô không lên tiếng.
Đi thêm hai bước, anh đột nhiên ôm lấy cô.
“Đủ rồi.” Anh khẽ nói bên tai cô, “Có cái này là đủ rồi.” Mộc Hàn Hạ im lặng cúi đầu, trong giọng nói của anh rõ ràng có ý cười. Đêm khuya, bên sông đào bảo vệ thành cũng không có người khác. Anh kéo cô đến một vách tường, cúi đầu hôn, hỏi: “Summer, em thua rồi, phải gọi anh là gì nhỉ?” Mộc Hàn Hạ muốn lờ đi đẩy anh ra, nhưng anh lại càng hôn sâu hơn, đầu cũng vùi trong áo cô, thấp giọng dỗ dành: “Trước kia không gọi, hiện tại gọi đi, để cho lòng anh cũng được thỏa mãn một lần...”
Mộc Hàn Hạ bị anh chọc cười: “Anh đường đường là chủ tịch Phong Thần, sao có thể như vậy chứ. Buông em ra đi.”
Hai người cứ như vậy đứng ở trong bóng đêm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cười khẽ thì thầm. Sáu năm, nhưng lần đầu tiên Mộc Hàn Hạ mới cảm nhận được tình yêu ngọt ngào say đắm như vậy. Mái tóc đen mềm mại của anh hơi lạnh trong bóng đêm, trong mắt anh có bóng dáng mơ hồ của cô. Khoảnh khắc này giống y hệt ngày trước, trái tim hai người không có ngăn cách tới gần nhau.
Đêm đã rất khuya.
Trên đường Lâm Mạc Thần chở Mộc Hàn Hạ về nhà, hai má của cô vẫn còn đỏ ửng, còn Lâm Mạc Thần thắng được tiền đặt cược, trong mắt luôn có ý cười, trong ngực anh khẽ rung động.
Dần dần đã thấy được tòa nhà hai người ở.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Đêm nay đến nhà anh nhé?”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi hồi hộp, bởi vì sự thân mật vừa rồi nên cơ thể cô vẫn còn nóng lên. Cô cúi đầu đáp: “Không đi, ban đêm em còn có việc.” Đây là lời nói thật.
Lâm Mạc Thần im lặng một lát nở nụ cười: “Công việc gì mà vất vả như vậy?”
“Được người ủy thác.”
Một bàn tay Lâm Mạc Thần để trên cửa xe, ngón tay sờ cằm, qua một lúc hỏi: “Lần này em trở về rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Mộc Hàn Hạ hơi giật mình, im lặng một lát mới đáp: “Chờ đến lúc thích hợp em sẽ nói với anh.”
Cô quay đầu nhìn đã thấy vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ đáp: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.