Khi Mộc Hàn Hạ đến công ty cũng nghe thấy nhân viên nói đến sự sụt giảm của thị trường chứng khoán ngày hôm nay, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ tới Lâm Mạc Thần. Tuy nhiên cô không hiểu quá nhiều về đầu tư, đầu năm từng nghe bạn bè đề nghị đầu tư một chút tiền vào thị trường chứng khoán mua cổ phiếu blue chip, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm. Trong tầm hiểu biết của cô, thị trường chứng khoán sụt giảm là thường có chuyện, cũng sẽ không ảnh hưởng quá mạnh đến Phong Thần. Vì vậy, anh cũng không quá để trong lòng.
Đương nhiên vào hôm đó, phần lớn người Trung Quốc đều không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của lần sụp đổ thị trường chứng khoán này.
Mộc Hàn Hạ ngồi trong văn phòng không được bao lâu, Lục Chương lắc lư đi vào, vẻ mặt kì lạ nhìn cô: “Buổi sáng đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng tắt máy, còn không nói với tôi một tiếng, tôi còn tưởng cô bị bắt cóc đấy. Cô nói xem sao hiện tại cô làm việc không chịu dặn dò gì vậy? Cô cho rằng mình là tôi à?”
Mộc Hàn Hạ cảm thấy cậu ta có dáng vẻ của một bà quản gia, hơi đáng yêu, vẻ mặt không đổi sắc đáp: “Buổi sáng có việc gấp, không kịp báo, xin lỗi cậu.”
Lục Chương “hừ” một tiếng, nhưng lập tức kéo ghế ra ngồi: “Cô giao cho tôi đàm phán với các nhà cung ứng cũng xong rồi. Còn một tuần để nhập số liệu thương hiệu và chuẩn bị. Nhanh nhất là trong hai tuần nữa e-show có thể đăng nhập.”
Mộc Hàn Hạ nhìn đôi mắt đen có quầng thâm của cậu ta, biết mấy ngày nay cậu ta cũng mất ăn mất ngủ. So với cậu ta trước kia mà nói, tiểu thiếu gia hiện tại đúng là thay da đổi thịt. Cô cảm kích nói: “Cám ơn. Cậu vất vả rồi.”
“Cô cám ơn tôi làm gì chứ.” Lục Chương nở nụ cười, “Hiện tại cô chỉ là làm thuê cho tôi. Hạng mục này cũng chiếm một phần lớn của Phương Nghi.” Tay cậu ta tùy ý nghịch đồ trang trí trên bàn cô, “Nhưng cô vẫn còn chưa nói tại sao phải làm hạng mục này gấp như vậy, quả thực là quá liều lĩnh. Tại sao vậy?”
Mộc Hàn Hạ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, vẻ mặt cậu ta không hề có biểu tình túy ý có lệ.
“Chờ trang web đăng nhập, tôi mang cậu đi gặp anh ấy.” Mộc Hàn Hạ nói.
Lục Chương ngẩn ra.
Trong lòng Lục Chương tràn đầy tâm sự, Mộc Hàn Hạ tiếp tục xử lí chuyện trong tay. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy đêm hôm qua liều chết dây dưa, cũng mới ngủ được một chút, lúc này tuy cơ thể vẫn hơi đau nhức, nhưng cũng cảm thấy cả người khoan khoái. Vì để cho trang web nhanh chóng đăng nhập, cô đã quyết định mấy ngày tiếp theo sẽ ăn ngủ ở công ty, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến có lẽ Lâm Mạc Thần sẽ kín đáo phê bình chuyện này, sau đó tiếp tục cam chịu, thậm chí còn có tâm trí có thể bình tĩnh đùa giỡn, cô hơi bật cười. Nhưng có lẽ anh cũng bận chuyện của mình? Dù sao vào buổi trưa, anh cũng đã vội vã đi.
Bận cả buổi chiều, Mộc Hàn Hạ cảm thấy hình như mình sơ suất chuyện gì đó quan trọng có liên quan đến Lâm Mạc Thần. Nhưng là chuyện gì cơ chứ? Mọi việc quấn lấy thân, cô nhất thời không nghĩ ra. Tới chạng vạng, khi cô hẹn gặp mặt bên đối tác thương hiệu lớn, trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, cô mới bỗng nhiên có phản ứng.
Chuyện đã tiến triển đến nước này, có thể Lâm Mạc Thần đã biết rồi.
Không, bằng sức ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ lớn sau lưng Phong Thần, chắc chắn anh đã biết rồi.
Ngày cô hẹn gặp các nhà cung ứng trang phục lớn là cùng một nhóm người cung cấp cho các trung tâm của Phong Thần. Thời gian trước Phương Nghi chuẩn bị bên trong nên còn có thể chắc chắn giữ được tính bảo mật. Tuy các nhà cung cấp đã kí kết hợp đồng giữ bí mật, nhưng khó mà không tiết lộ tiếng gió với Phong Thần. Hơn nữa Tôn Chí còn là con cáo già vô cùng am hiểu đối nhân xử thế.
Cô hơi trầm tư một lát, nhắn tin cho Lâm Mạc Thần: “Có thời gian gặp mặt không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Giống như đa số các công ty đầu tư khác, khách hàng của Phong Thần cũng đầu tư mấy trăm triệu, đồng thời trong đó cũng có gần trăm triệu của Phong Thần. Bởi vì trước đó Lâm Mạc Thần đã quyết định sách lược “đầu tư ổn thỏa”, nên khi cổ phiếu rớt giá, tổn thất của Phong Thần cũng là ít nhất. Nhưng sự điên rồ của thị trường, không có giới hạn hợp lí cũng khiến Phong Thần không tránh khỏi khó khăn.
Trong cuộc họp vào buổi chiều, Lâm Mạc Thần đứng đầu nhóm cấp cao, luôn chú ý chặt chẽ đến sự bất ổn định của thị trường chứng khoán. Giống như mỗi lần gặp phải sóng gió lớn trước đó, đối với bước đi tiếp theo như thế nào, mọi người đều chia ra làm hai phe. Bên phe bảo thủ đề nghị Phong Thân chấp nhận tổn thất đã có, rút tài chính, đợi qua sóng gió rồi tùy thời bước vào, cũng chính là “cắt thịt” mà chúng ta thường nói. Bên phe cấp tiến cho rằng trong sự chấn động vẫn có cơ hội, không nên lập tức cắt thịt, mà là sau khi bù đắp tổn thất, quan sát tình hình rồi quyết định.
Cuối cùng Lâm Mạc Thần bác bỏ tất cả ý kiến, kiên trì “Cắt thịt“. Anh nói: “Chúng ta làm đầu tư đều phải chú ý câu nói này: sợ hãi khi người khác tham lam, tham lam khi người khác sợ hãi. Nếu bàn về tham lam...tôi nghĩ trong số mọi người không có ai tham lam bằng tôi. Nhưng tôi cũng không thể theo kịp thị trường chứng khoán đại lục. Mọi người còn muốn kiên trì ư? Mười triệu cũng được, hai mươi triệu cũng được, cắt đi.”
Lúc này những người ở đây không hề hay biết nhờ có quyết định này của Lâm Mạc Thần mà tài chính chủ lực của Phong Thần có thể giữ lại được, tiếp đó thị trường liên tục sụt giảm, tránh được một kiếp. Nhưng giao dịch buôn bán của Phong Thần lớn hơn những công ty đầu tư vừa và nhỏ, rút khỏi thị trường chứng khoán cũng cần thời gian, cho nên chắc chắn phải chấp nhận tổn thất. Nghiệp vụ đầu tư của tập đoàn năm nay đã thua lỗ không ít tiền. Bảng báo cáo thành tích cũng không mấy đẹp mắt.
Tôn Chí không chen chân vào đầu tư, khi bọn họ thảo luận, anh ta ở bên cạnh im lặng uống trà, đột nhiên Lâm Mạc Thần liếc anh ta: “Tôn Chí, đừng có giả chết. Nghiệp vụ đầu tư năm nay không kiếm được lợi nhuận. Thương mại điện tử phải nổi bật. Tập đoàn sẽ toàn lực duy trì nghiệp vụ mới này, cậu gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật cho tôi, phải tạo ra tăng trưởng lợi nhuận mới.”
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng những người ngồi đó ai không nghe ra được sức nặng trong đó. Tôn Chí lập tức cười nói: “Vâng. Vâng. Xin chủ tịch yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mọi người đều nở nụ cười. Tôn Chí nhìn khóe miệng Lâm Mạc Thần thản nhiên ý cười, người khác không nhìn ra, nhưng anh ta nhìn ra được. Hôm nay rõ ràng thua lỗ, nhưng Lâm Mạc Thần lại có vẻ hăng hái, miệng cũng trở nên độc địa. Không cần phải nói, chắc chắn là có liên quan đến Mộc Hàn Hạ. Aiz!
Sau khi tan họp, Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng một lát, định xuống lầu thì Tôn Chí gõ cửa bước vào, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lâm Mạc Thần: “Có chuyện gì?”
Tôn Chí: “Tôi vừa nhận được tin, gần đây có một đối thủ cạnh tranh mạnh cũng sẽ tiến vào lĩnh vực thương mại điện tử, hơn nữa cũng làm về trang phục cao cấp. Tuy phương hướng khác với trang web của chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ tấn công chiếm giữ thị trường của chúng ta.”
Lâm Mạc Thần từ từ cởi cà vạt, để trên bàn, liếc anh ta: “Ai?”
Vẻ mặt Tôn Chí điềm nhiên như không: “Phương Nghi. Người chịu trách nhiệm hạng mục là Mộc Hàn Hạ.”
Lâm Mạc Thần im lặng.
Tôn Chí cũng hiểu chuyện này đúng là phá hoại, năm nay Phong Thần chuyển đổi mô hình nghiệp vụ, thị trường chứng khoán còn thua lỗ. “Tư nhân đính chế” đã chuẩn bị hơn một năm, toàn bộ trên dưới công ty đều rất quan tâm, là tâm huyết trí óc của vô số người. Lấy địa vị và đầu tư ban đầu của Phong Thần, nếu làm thì phải đại sát tứ phương, chiếm vị trí số một, nhưng Mộc Hàn Hạ lại cố tình tiến vào lúc này. Không phải hai người đã làm hòa rồi sao? Chẳng lẽ trước đó không tiết lộ chút gió nào cho Lâm Mạc Thần? Vậy đúng là phí công khiến người ta phải cân nhắc, nhưng Tôn Chí đương nhiên sẽ không nói ra những lời này.
Điều Tôn Chí quan tâm hiện tại là dù thế nào Lâm Mạc Thần cũng là người của Phong Thần, từ trước đến nay thủ đoạn đều kiên cường xảo quyệt. Ngày xưa nếu hạng mục lớn gặp phải tảng đá chặn đường, đừng nói chờ hạng mục của đối phương login tham gia cạnh tranh, một khi phát hiện, trực tiếp đánh chết, tránh phải ngáng đường. Làm sao để cho người ta cơ hội tham gia giành miếng bánh ngọt chứ?
Hiện tại giai đoạn này, bằng thực lực hùng hậu của Phong Thần, không phải không làm gì được Mộc Hàn Hạ và Phương Nghi. Thông qua quan hệ ngành tạo áp lực đối với các nhà cung ứng, thậm chí hợp pháp hoặc dùng luật pháp phá hoại kế hoạch của bọn họ...đều hoàn toàn có thể. Tôn Chí dự đoán nếu đổi lại là một đối thủ cạnh tranh khác, Lâm Mạc Thần tất nhiên ngầm đồng ý cho anh ta mạnh tay đi làm. Nhưng hiện tại đối thủ lại là người trong lòng của Lâm Mạc Thần, anh sẽ làm như thế nào đây? Dù sao hiện tại không còn là một trung tâm mua sắm như trước kia nữa rồi, chủ tịch muốn thôi là thôi được. Thương mại điện tử liên quan đến việc phát triển tổng thể của Phong Thần.
Tôn Chí cũng hơi tò mò, người đàn ông như Lâm Mạc Thần sẽ có lựa chọn như thế nào đây.
“Chủ tịch, tiếp theo chúng ta làm như thế nào?”
Tôn Chí hỏi.
Lâm Mạc Thần ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt âm trầm khó đoán.