Trời đã sáng Mộc Hàn Hạ mở to mắt, xuyên qua rèm cửa được kéo kín, nhìn thấy ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Ánh sáng cũng chiếu lên mặt Lâm Mạc Thần. Anh vẫn đang ngủ say, tay ôm chặt eo cô. Tóc ngắn hơi lộn xộn, khuôn mặt luôn bướng bỉnh lúc này lại có vẻ vô cùng dịu dàng. Khuôn mặt trong lúc ngủ hơi mang theo chút mỉm cười.
Mộc Hàn Hạ vươn tay chạm chóp mũi và xương gò má của anh.
Cho dù là tỉnh lại bên cạnh anh lần thứ bao nhiêu, cô cũng vẫn cảm thấy vừa chân thực lại vừa như mơ.
Cảm giác của con người có lẽ là thứ bất hợp lí nhất. Mỗi khi cô ngắm anh đều cảm nhận được sự rung động chua xót mà ngọt ngào. Cô vẫn cảm giác anh là một người đàn ông không thể nhìn thấu và nắm được trong tay như cũ, nhưng lại khiến cô say mê không dứt bỏ được.
Tay cô khẽ men theo lông mày, hai má, cổ. Anh ngủ thực sự say, hoàn toàn không phát hiện ra. Xem ra anh vẫn là người đàn ông tham ngủ giống như năm đó. Mộc Hàn Hạ nghĩ vậy nở nụ cười, buông tay ra, không quấy rầy anh nữa. Cô cũng không xuống giường, sợ đánh thức anh. Cô cầm lấy di động, nhìn email, lướt quanh một vòng bạn bè, xem tin tức...im lặng ở bên cạnh anh, dành chút thời gian rảnh rỗi buổi sáng nhìn di động.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Không bao lâu sau, tiếng đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, Lâm Mạc Thần giật mình, không mở mắt, nhíu mày, giọng nói khàn khàn nói với cô: “Tắt đi.”
Mộc Hàn Hạ tắt đồng hồ báo thức đi, đẩy anh: “Này, nên dậy rồi.” Khuôn mặt anh bất động, ôm cô vào lòng. Mộc Hàn Hạ nở nụ cười: “Anh là trẻ con à.”
Lâm Mạc Thần cúi đầu, vùi mặt vào trong cổ áo ngủ của cô, hôn dọc theo xương quai xanh và ngực cô, tay cũng bắt đầu làm chuyện xấu.
Giày vò cô một lúc, anh mới khoan khoái buông cô ra, nhưng vẫn ôm cô, hai người nằm trên giường không cử động. Cả người Mộc Hàn Hạ đều mất sức, nhất thời không muốn rời giường.
Con người đều lưu luyến sự dịu dàng. Hiện tại mỗi ngày trong thời gian ngắn ngủi hai người ở chung dường như càng ngày càng trở nên lưu luyến lẫn nhau, tụa như trúng độc. Mộc Hàn Hạ không muốn nghĩ sâu, cô cảm nhận được sự tin tưởng dành cho anh rất rõ ràng, hơn nữa dung túng cho tình cảm kia nảy sinh.
“Vừa rồi em xem tin tức và dạo một vòng bạn bè, gần đây thị trường chứng khoán càng ngày càng sụt giảm.” Mộc Hàn Hạ hỏi: “Hiện tại Phong Thần thế nào? Không có việc gì chứ?”
“Sao anh để cho Phong Thần có việc gì chứ?” Lâm Mạc Thần đáp, “Yên tâm, bọn anh đã sớm rút lui rồi, không có tổn thất lớn.”
“Vậy là tốt rồi.” Mộc Hàn Hạ yên lòng, nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy lúc này nếu có người tiến vào chứng khoán có phải là vô cùng ngốc? Chắc chắn là bị thiệt hại.”
Lâm Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nháy mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Anh đáp: “Đúng vậy, vô cùng ngốc. Chẳng khác nào đứa trẻ tay trói gà không chặt, chính mình đi vào lò mổ. Nếu em muốn đầu tư, thì đưa tiền cho anh. Có một ông xã như anh không dùng, thì còn chờ gì nữa?
Mộc Hàn Hạ: “Không cần, em chỉ hỏi một chút mà thôi.”
Anh lại nói: “Anh tình nguyện đem tất cả tài sản cho em tùy ý sử dụng.”
Mộc Hàn Hạ bắt đầu nói “Không cần”, sau đó bị anh hôn mấy cái, không nhịn được nở nụ cười.
Thực ra Mộc Hàn Hạ hỏi Lâm Mạc Thần vấn đề “có nên gia nhập thị trường chứng khoán hay không” là có nguyên nhân bởi vì sáng sớm, cô không ngừng lướt đến tin tức “Vì nước hỗ trợ“.
Đối với lần sụt giảm cổ phiếu này, khắp nơi đều suy đoán, thậm chí âm thầm căn cứ xác thực, cũng ngày càng rõ hơn. Nghe nói là có thế lực không rõ bí mật thao túng thị trường chứng khoán đại lục, mục đích đoạt lấy thành quả xây dựng kinh tế mấy năm gần đây của Trung Quốc.
Mộc Hàn Hạ cũng xem qua tài liệu cuộc chiến bảo vệ tài chính Hong Kong năm 1997, lúc ấy cũng thấy nhiệt huyết bắt đầu dâng trào. Không nghĩ tới chuyện này cũng xảy ra ở đại lục. Thảm họa xảy ra trên toàn quốc này cách rất xa người bình thường. Lúc này dường như có quan hệ mật thiết với mỗi người, xảy ra trong cuộc sống.
“Vì nước hỗ trợ”, chủ đề này đúng là ngốc nghếch. Hiện tại thị trường chứng khoán đã rơi vào bộ dạng này, mọi người đều đang tìm cách thoát thân, thì còn có thể hỗ trợ gì chứ. Có lẽ giống như lời Lâm Mạc Thần nói,“ Giống như đứa trẻ tay trói gà không chặt đi vào lò mổ.” Vật hi sinh đầu tiên chắc chắn là những công ty nhỏ lẻ.
Nhưng Mộc Hàn Hạ tiếp xúc với loại tin tức này càng ngày càng nhiều, bên cạnh cũng càng ngày càng có nhiều bạn bè gia nhập thị trường chứng khoán, cô lại cảm nhận được nhiệt huyết đã lâu xuất hiện. Có một số việc thoạt nhìn là ngốc nghếch, nhưng chẳng lẽ bởi vì ngốc nghếch mà không đi làm chuyện đúng đắn sao? Cô nhìn nhóm du học sinh bàn tán trên weixin, hiện tại mỗi ngày nhìn thấy mọi người, nhất là nhóm đàn ông thảo luận gia nhập thị trường cổ phiếu, cùng chống lại kẻ thù bên ngoài. Tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện, không màng lưu danh cũng không cầu lợi. Ngày nào đó nếu thị trường chứng khoán sụt giảm nặng nề, sẽ nhìn thấy mọi người ở trên diễn đàn than ngắn thở dài: “Hôm nay lại cúng một chiếc xe Alto cho quốc gia.” “Shit, cậu quyên góp Alto, tôi quyên góp Audi này.” Nhưng không ai oán hận câu nào.
Không riêng gì người dân, một số công ty đầu tư có nhà nước chống lưng cũng bị yêu cầu đầu tư phần lớn tài chính vào thị trường chứng khoán. Mà mỗi khi tin tức “Công ty XX đầu tư xx triệu tài chính” truyền ra, câu chữ đơn giản lại khiến lòng người phấn chấn.
Nhưng Lâm Mạc Thần không phải là chàng thanh niên nhiệt huyết mà là nhà tư bản bình tĩnh. Anh nói như vậy là vô cùng ngốc. Có lẽ cô thực sự là đồ ngốc rồi.
Vì thế buổi sáng hôm nay, sau khi bàn chuyện với Lục Chương, bỗng nhiên xúc động hỏi cậu ta: “Gần đây cậu có đầu tư vào thị trường chứng khoán không?”
Lục Chương đáp: “Vốn không. Hôm trước đã mất ba triệu vào thị trường chứng khoán rồi.”
“Tại sao?”
“Vì nước hỗ trợ mà. Thiếu gia tôi chính là xương sắt loong coong, có tiền tùy hứng.”
Mộc Hàn Hạ bị chọc nở nụ cười, hiếm khi cũng buồn nôn nói: “Đúng là đồ đệ giống tôi. Cậu mua cổ phiếu nào?”
Lục Chương nói mấy tên cổ phiếu với cô, sau đó nói: “Tôi đã hỏi qua người bạn làm đầu tư, mua mấy loại này cũng đáng tin cậy. Thế nào sư phụ cô cũng muốn đầu tư cổ phiếu sao?”
Mộc Hàn Hạ gật đầu. Không bao lâu sau, cô ném bảy tám trăm nghìn mình tích góp vào thị trường chứng khoán. Trời sinh tính cách cô rộng rãi, nếu đã quyết định mua sẽ không quan tâm, cũng không theo dõi. Nhưng Lục Chương tự xưng “xương sắt loong coong” cứ rảnh rỗi lại lướt di động, sau đó sâu xa nói: “Lại cúng trăm nghìn vì nước.” “Sư phụ, tôi lại cúng năm trăm nghìn.” khiến cho Mộc Hàn Hạ buồn cười.
Còn trang web” e-show” trong thời gian này vẫn phát triển rất thuận lợi, duy trì ổn định, doanh số không ngừng đi lên. Điều này khiến Lục Chương cũng ngẩng cao đầu khi bước đi ở tập đoàn Phương Nghi. Tâm trạng Mộc Hàn Hạ cũng rất tốt, trang web phát triển còn tốt hơn so với mong muốn của cô. Nhưng cô biết bước ngoặt mấu chốt thực sự còn chưa đến, hạng mục “Tư nhân đính chế” Của Phong Thần gần đây sẽ chính thức đưa ra thị trường.
Chạng vạng hôm nay, Mộc Hàn Hạ đến bệnh viện thăm Trương Tử. Anh ấy là người lạc quan, tuy suy yếu vì bệnh tật, sắc mặt không quá tốt, nhưng vẫn nằm trên giường xem tin tức trên TV, nhìn thấy Mộc Hàn Hạ đến, trong mắt anh ấy hiện lên ý cười.
Mộc Hàn Hạ hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Anh nói, “Anh nhìn thấy trang web mới, e-show vô cùng thành công. Em quá tuyệt vời.”
Mộc Hàn Hạ mỉm cười, không giấu sự sắc sảo ở trước mặt Trương Tử, khẽ nói: “Thành công lớn còn ở phía sau.”
Trương Tử chỉ dịu dàng cười.
Hoàng hôn kéo dài mà êm dịu, thành Bắc Kinh ngoài cửa sổ giống như một bức họa cuộn tròn yên lặng mà phồn hoa. Mộc Hàn Hạ ngồi bên cạnh giường, lấy thìa đút nước cho anh ấy uống.
Trong TV truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình tin tức: “Năm giờ chiều hôm nay, người phát ngôn tập đoàn Phong Thần tuyên bố, 12 giờ đêm nay, trang web “Tư nhân đính chế” chính thức login. Đây là chuyện khiến người ta chú ý nhất trong lĩnh vực thương mại điện tử, khi mà cả Phong Thần và Phương Nghi đều nhắm vào ngành sản xuất trang phục, trang web của hai bên tương lai sẽ tiến hành tranh giành thị trường kịch liệt hay không khiến mọi người vô cùng chú ý...”
Trương Tử ngẩn ra, anh ấy cũng chỉ biết đại khái kế hoạch của Mộc Hàn Hạ. Anh ấy hỏi: “Lâm Mạc Thần cũng muốn tiến vào thị trường này? Vậy hai người...”
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Hiện tại em cũng đang chờ...anh ấy tiến vào.”