Mặc Trạc

Chương 4: Nẩy mầm




“Chị, ngày hôm qua em đưa cho chị hạt giống cùng Dịch đào tạo đâu?” Duy Hạo lay lay Duy Nhược Hề còn đang ngủ, chị hắn hiện tại còn đang trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, hắn thực sợ nàng không đem hạt giống xử lý liền trực tiếp bỏ vào đào tạo dịch đi, cho nên sáng sớm hắn đi đến xem một chút.
“Ngô, viện trưởng cho con ngủ thêm một chút đi”
Duy Hạo đầu đầy hắc tuyến đứng ở nơi đó, chị hắn nói vớ nói vẩn cái gì mà viện trưởng?
“Chị, mau dậy thôi,” Lại lắc lắc lại đẩy đẩy cũng không có chút tác dụng nào.
Tiếp tục kêu, vẫn là không có tác dụng.
“Chị” Hét lớn một tiếng.
“A...” Duy Nhược Hề mạnh mẽ đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Duy Hạo “Tiểu Hạo? Lúc em kêu chị dậy không thể nhỏ tiếng một chút được sao? Nếu chị bị em dọa cho ngu luôn thì sao bây giờ?”
“Em đã đẩy chị 10 cái rồi mà cũng không có chút tác dụng nào”
“Nga,” Duy Nhược Hề gãi gãi tóc,“Tiểu Hạo, em kêu chị dậy sớm làm cái gì?”
“Đúng rồi, ngày hôm qua em đưa cho chị hạt giống cùng dịch đào tạo giờ đâu rồi?” Bị chị của hắn xoay vòng vòng, thiếu chút nữa đem chính sự quên mất.
“Dịch Đào tạo?” Nhớ rõ đêm qua sau khi đem nước từ trong không gian ra ngoài thấy hạt giống cùng Dịch Đào Tạo ở trên bàn liền bỏ hạt giống vào Dịch Đào Tạo rồi đổ nước trong không gian vào sao đó đem toàn bộ nhét dưới gầm giường.
“Ở... Dưới gầm giường.” Duy Nhược Hề chỉ chỉ phía dưới giường của mình.
“Cái gì? Dưới gầm giường?” Thanh âm đề cao 8 độ.
Duy Nhược Hề đào đào lỗ tai “Đúng vậy , ngày hôm qua chị đem bao hạt giống mở ra bỏ vào dịch sau đó để dưới giường ”
“Chị, chị ... chị ... chị như thế nào có thể bắt nó nhét vào dưới gầm giường đi?”
“Vì cái gì không thể? Em lúc đó không có nói không thể a.” Duy Nhược Hề vẻ mặt ngây thơ vô số tội,“Mà cũng không nhất định có thể nẩy mầm, không phải ngày hôm qua em nói sao, chỉ 1% nảy mầm nha.”
Duy Hạo tranh cãi nói:“Cũng không nhất định, vạn nhất nẩy mầm thì làm sao bây giờ.”
Duy Nhược Hề nói:“Đúng nha, Em nhanh lấy ra xem, nói không chừng thực nẩy mầm .”
“Cũng không có nhanh như vậy nha, nhanh nhất cũng là mấy tháng sau mới nẩy mầm.” Duy Hạo nói xong liền đi đến giường đem dịch đào tạo lấy ra. Nhưng là, là hắn nhìn lầm rồi sao? Hiện ra trước mắt là một ít màu xanh lục nhạc nằm trong chất lỏng trong suốt không biết là cái gì kia.
“Này, Tiểu Hạo, làm sao vậy? Dưới sàng giường có cái gì sao?” Duy Nhược Hề vỗ vỗ Duy Hạo đang nhìn dưới gầm giường cả phút đồng hồ.
“Chị, dưới gầm giường chỉ có Dịch Đào Tạo và hạt giống ngày hôm qua em đưa thôi phải không?” Duy Hạo thanh âm có chút run run.
“Đúng thế, làm sao vậy?” Nàng nhớ rõ dưới sàng cũng chỉ có Dịch đào tạo nàng nhét vào a, nàng nhớ rất rõ là không có cái gì ở dưới nha?
Duy Hạo chậm rãi từ dưới sàng đứng lên, sau đó trên tay ôm một cốc nước lớn trong suốt, trong nước có một gốc đang bén rễ nảy mầm có chút xanh nhạt.
Xanh nhạt! Duy Nhược Hề mạnh mẽ mở to hai mắt kêu lên:“Tiểu Hạo, nó. Nó nẩy mầm ?”
Duy Hạo dùng sức gật gật đầu.
Duy Nhược Hề hỏi:“Vì cái gì nẩy mầm nhanh vậy ?”
Duy Hạo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề ”Chị , cái này phải hỏi chị mới đúng, nó như thế nào nẩy mầm , hơn nữa vì cái gì Dịch đào tạo lại biến thành trong suốt.”
“Chị. chị cũng không biết vì cái gì.” Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua đem ít giọt nước trong không gian bỏ vào?
“Quên đi, em phải ôm nó đến trường hỏi giáo sư Trần mới biết được.”
“Đúng đúng, em nhanh đi, chị đi ngủ tiếp đây.”
Duy Hạo trừng mắt nhìn chị liếc một cái, nói:“Không được, chị phải đi cùng em dù sao cái này là do chị tạo ra.”
A, này căn bản cũng không liên quan đến mình, mình chỉ cho vài giọt nước trong không gian vào a, vì cái gì cũng muốn mình đi tới trường học, mình nghĩ muốn ngủ a, Duy Nhược Hề trong lòng kêu rên nói.
Duy Nhược Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn xe bay tới bay lui giữa không trung cùng các tòa nhà vô cùng cao lớn. Bởi vì xuyên qua lúc thân thể bị thương tích nên nàng vẫn ở trong nhà không ra ngoài, nay nhìn thế giới bên ngoài thật sự mới lạ và ngạc nhiên. Một ngàn năm sau địa cầu có khoa học kỹ thuật phát triển thật kinh ngạc. Nhưng mà trên đường đi một chút hoa cỏ cây cối cũng đều không thấy, nàng cảm thấy không khí thật loãng, cảm giác cứ khó chịu sao á, không được tự nhiên. Vẫn là địa cầu 1000 năm trước đáng yêu, xinh đẹp hơn không giống hiện tại toàn bộ đều là các tòa nhà cao vĩ đại cùng xe lướt đi như bay.
“Chị đang nhìn cái gì vậy?” Hắn nhìn chị hắn từ sao khi rời khỏi nhà vẫn nhìn chầm chầm khắp nơi.
“ Tiểu Hạo, cái xe này là sao?” Duy Nhược Hề chỉ một toa xe hỏi.
“Cái này là toa xe, mấy trăm năm trước đã nghiên cứu ra, hơn nữa toàn bộ đều do trí năng khống chế, chị mất trí nhớ thế nào mà ngay cả những chuyện này cũng quên?” Duy Hạo hỏi.
“ Đúng vậy nha, từ lúc chị bị thương tỉnh lại đầu óc hoàn toán trống rỗng, đến bây giờ có khi vẫn còn đau nha.” Nhược Hề lấy tay bóp trán có chút khiêm tốn nói.
Duy Hạo nhìn chị mình liếc mắt một cái, nói:“Chị, đợi lát nữa đến trường học, giáo sư Trần nếu hỏi vấn đề gì, chị cố gắn đừng trả lời sai.” Hắn thực sợ chị hắn nói bậy nha.
“Chị biết gì thì trả lời thế thôi.” Duy Nhược Hề vuốt cái mũi nói nhỏ.
Đi đến điểm chờ xe, vài giây sao từ không trung hạ xuống một toa xe dừng trước mặt bọn họ, chờ Duy Hạo và Duy Nhược Hề ngồi vào ghế chợt nghe một giọng nữ thật dịu dàng: ”Hoan nghênh quý khách ngồi vào toa xe 138, xe trí năng 138 hân hạnh phục vụ quý khách, xin hỏi cần xuất phát đến nơi nào ạ?”
“Viêm học viện.” Tiểu Hạo nói. Viêm học viện là học viện liên minh lớn nhất địa cầu, được xây dựng tại Văn Minh Khu, khu vực phồn hoa nhất. Do Viêm gia xây dựng từ 300 năm trước. Bởi vì miễn học phí cho nên mặc kệ kẻ có tiền hay không có tiền đều có thể vào học và đọc sách.
Vì thế, Duy Nhược Hề lại một lần trợn mắt há hốc mồm , toàn bộ đều do trí năng điều khiển, “ Tiểu Hạo, toàn bộ đều điều khiển bằng trí năng không biết có thể xảy ra sai sót gì không?” Nàng thật tò mò nha.
“Rất hiếm, bởi vì mỗi ngày đều có kiểm tra, cho nên trường hợp điều khiển gây tai nạn rất rất ít.” Duy Hạo mặt không biến sắc nói.
Duy Nhược Hề:“......”
Vài phút sao liền đến Viêm học viện, Duy Nhược Hề không thể không cảm khái, nếu một ngàn năm trước là một giờ đi xe hiện tại chỉ có vài phút.
Tòa nhà to lớn trước mắt nhìn không đến đỉnh Duy Nhược Hề nghĩ thầm không biết sao mà đem xây cái nhà cao kinh khủng đến vậy.
Duy Hạo đứng gần đó không biết chị mình đang suy nghĩ cái gì lại gọi Nhược Hề:” Chị mau vào trong, đứng đó ngẩn người làm gì.” Dù sao đang ôm trong tay một ly chất lỏng trong suốt không biết là chất gì cùng một mầm cây xanh tươi đứng ngay cửa học viện thực thu hút ánh mắt mọi người nha.
“Tiểu Hạo, em nói xem học viện không có việc gì sao lại xây cao như vậy làm cái gì?” Duy Nhược Hề vẻ trưng ra mặt đau đầu hỏi, nàng sợ nhất loại nhà cao tầng này , bởi vì nàng không chỉ sợ độ cao còn sợ đi thang máy nha, bước vào thang máy nàng liền choáng váng.
“Ai mà biết được.” Cũng không phải hắn thiết kế.
“Tiểu Hạo, chúng ta thương lượng một chút được không?”
“Cái gì?”
“Cái kia, chị không lên đâu em một mình đi lên được không, chị ở dưới chờ là được rồi” Duy Nhược Hề cười hì hì nói.
“Không được!” giọng điệu không thương lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.