Mặc Trạc

Chương 85: Lam á nam




“ Ý nghĩa trên mặt chữ, nghe không hiểu sao?” Duy Nhược Hề đứng trước mặt Mặc mẹ trừng cái tên tự đại cuồng kìa, cô hoàn toàn không biết mình cứ như vậy mà thừa nhận là vợ của Mặc Diễm.
Viêm Bân lạnh lùng nhìn người con gái trước mắt, vì cái gì cô lại có biến hóa nhiều như thế, cô gái nhỏ lúc trước đi theo sau hắn đã không thấy nữa. Có phải hay không thứ mất đi sẽ không còn tìm trở lại?
“Vì cái gì?” Viêm Bân không cam lòng.
“Vì cái gì mà một năm rưỡi này em tránh anh? Vì cái gì mà em.....thay đổi nhiều như vậy?” Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề trước mắt, rõ ràng hắn đã ăn nói khép nép như vậy vì sao cô còn không chịu tha thứ cho hắn.
Duy Nhược Hề cũng lạnh lùng nhìn lại Viêm Bân, hắn thế nhưng hoàn hảo ý tứ hỏi vì cái gì, thật sự là... Duy Nhược Hề thật muốn đánh hắn một cái cho hắn tỉnh ra, thật sự rất phiền.
“Viêm đại thiếu gia, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tránh anh một năm?” rõ ràng là cô bị cái con nhỏ điên kia thiếu chút nữa hại chết.
“Vậy hơn một năm nay em đi nơi nào?” Viêm Bân khó hiểu hỏi nguyên nhân.
Duy Nhược Hề nắm tay lại thành quyền, cô sợ không khống chế được sẽ đánh tên này mất, cô cắn răng không thèm nhìn anh ta nữa.
“Vì sao em lại ở một chỗ với Mặc Diễm.” Viêm Bân chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. Hắn nghĩ đến thời gian trước gặp Mặc Diễm đi cùng một cô gái trang điểm vô cùng đậm ở Phàm Nghĩa Đường, không phải người kia chính là Duy Nhược Hề đi?
“Lần trước ở Phàm Nghĩa Đường, người con gái kia chính là em sao?” Viêm Bân không đợi Duy Nhược Hề trả lời liền tiếp tục hỏi.
“Anh nếu đã biết, còn hỏi cái gì.”
Viêm Bân gắt gao cắn răng nanh, nắm chặt tay lại, tiến lên từng bước gắt gao bắt lấy bả vai của Duy Nhược Hề, không cam lòng gầm nhẹ nói:“Vì cái gì? Vì cái gì đối với anh như vậy? Khi đó vì cái gì mà làm bộ như không biết anh?”
Viêm Bân nhớ đến lúc ấy gặp qua mà không phát hiện đó là Duy Nhược Hề thậm chí còn ngu xuẩn nghĩ cô là người phụ nữ của Mặc Diễm, thật sự là buồn cười.
Duy Nhược Hề thật sự là không thể nhịn được nữa, cái tên này thật sự là... Làm cho Duy Nhược Hề thật muốn đánh hắn một chút, không đợi Duy Nhược Hề có thêm động tác liền nghe được Mặc mẹ nói, “Này họ Viêm, cậu buông con dâu tôi ra ngay.”
Sau đó Mặc mẹ liền giáng một cái tát lên mặt Viêm Bân sau đó nhanh bắt lấy tay của Duy Nhược Hề kéo cô ra. Đứng nghe một hồi bà rốt cuộc hiểu được tên Viêm Bân này muốn cướp đi con dâu nhà bà. Thật quá đáng.
“Đây là chuyện của tôi cùng cô ấy.” Viêm Bân nhíu mày giương nanh múa vuốt trước Mặc mẹ.
“Cái gì mà chuyện của cậu? Tôi chỉ biết Tiểu Hề chính là con dâu của Mặc gia tôi.” Mặc mẹ từng bước tiến về phía trước, hai tay chống nạnh ưỡn ngực trừng mắt với Viêm Bân.
Trong lòng bà lại âm thầm sốt ruột, tên Mặc Diễm chết tiệt, hôm nay bảo hắn đi theo mà không chịu đi cùng, hiện tại vợ của mình cũng sắp bị người ta đoạt đi rồi.
Ai, Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhìn tình hình trước mắt cảm thấy đau đầu cực, thật sự là, sớm biết thì cô liền ngốc ở nhà, mỗi lần ra cửa cơ hồ là lại có chuyện phát sinh. Quên đi, đoán chừng không nói rõ ràng với anh ta sẽ không được. Vẫn là đem Mặc mẹ khuyên can một chút, đợi lát nữa không cẩn thận bị Viêm Bân làm bị thương thì không xong.
“Dì ơi, dì qua bên kia ngồi đi, đợi con một chút. Con nói chuyện với anh ta rõ ràng xong thì chúng ta sẽ đi.” Đối đãi với Mặc mẹ Duy Nhược Hề vẫn mỉm cười, đối với Viêm Bân thì cô rất bực tức nhưng với Mặc mẹ thì cô muốn mỉm cười liền mỉm cười.
Mặc mẹ nhìn nhìn Duy Nhược Hề lại nhìn thoáng qua Viêm Bân, kéo kéo góc áo Duy Nhược Hề, dùng thanh âm rất nhỏ nói với Duy Nhược Hề:“Tiểu Hề, con thật sự có thể ứng phó sao? Tên kia có thể hay không khi dễ con? Nếu không dì gọi là Mặc Diễm lại đây?”
Duy Nhược Hề tiếp tục mỉm cười,“Không cần, dì à, con có thể ứng phó! Không cần kêu Mặc Diễm tới.” Duy Nhược Hề cũng không dám làm cho Mặc Diễm đến đây, vốn hai người cũng không hợp lắm, vạn nhất bắt anh ta đến đây như vậy thì nguy rồi! Nhớ đến Mặc Diễm kia với gương mặt lạnh như băng, Duy Nhược Hề liền sinh sôi đánh cái rùng mình.
Mặc mẹ cắn cắn môi dưới, phát hiện chính mình ở chỗ này cũng không có gì dùng, vẫn là đi qua gọi điện thoại cầu cứu Mặc Diễm thì tốt!
“Được, dì qua bên kia trước nếu cậu ta khi dễ con, Tiểu Hề liền kêu một tiếng dì sẽ đến liền.” Dứt lời Mặc mẹ lại trừng mắt nhìn Viêm Bân một cái rồi mới xách này nọ qua bên kia ngồi chuẩn bị cầu cứu con trai.
Duy Nhược Hề thấy Mặc mẹ đi xa thế này mới xoay người nhìn về phía Viêm Bân.
“Anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Tôi không phải đã nói với anh sao? Tôi không muốn nhìn thấy anh. Còn chuyện tại sao tôi mất tích một năm, không phải Viêm gia anh lợi hại lắm sao? Chẳng lẽ không tra ra?” Vì sao đã nói trắng ra mà người này còn không rõ. Chẳng lẽ ép cô phải nói ra Bạch Linh Nhi sao?
Duy Nhược Hề rất là phiền não nắm nắm tóc của mình.
“Nha, đây không phải là Viêm Bân sao? Thật sự là khó khăn lắm mới gặp được. Không đi tìm Duy Nhược Hề của cậu sao mà đứng chỗ này làm gì?” một giọng khàn khàn trầm thấp của con gái vang lên ở phía sau.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Duy Nhược Hề vẻ mặt mờ mịt, này ai a? Viêm Bân thì nhíu chặt mày, thực không nghĩ đến có thể nhìn thấy người kia ở đây.
Hướng hai người đi tới là một người con gái. Một người con gái nhưng lại rất tuấn tú, tóc cắt ngắn kiểu con trai nhuộm thành một màu vàng óng. Mày rậm mắt to, cái mũi rất thẳng, trên lỗ tai lộ ra hai khối lòe lòe tỏa sáng là kim cương. Trên thân là một kiện áo màu rám nắng, phía dưới là cái quần bó sát, quần áo cả người làm bằng da, phía dưới là một đôi giày màu đen cao gót. Cũng mang giày cao gót giống như Duy Nhược Hề nhưng cô ấy cao hơn Duy Nhược Hề cả nữa cái đầu.
Thật sự là soái nữ a! Duy Nhược Hề trong lòng cảm khái.
“Cậu lại đây làm cái gì? Lam Á Nam.” Viêm Bân nhíu mày nhìn soái nữ nhân đang đi đến, không kiên nhẫn nói.
Lam Á Nam? Đó là ai? Chẳng lẽ là người của Lam gia? Duy Nhược Hề chỉ biết là thế giới này bát đại gia trong tộc có cái Lam gia, hiện tại nhìn đến Viêm Bân cùng cô ấy nhận thức, phỏng chừng hẳn là người của Lam gia đi.
Lam Á Nam nhìn chằm chằm Viêm Bân một hồi mới nói:“Cậu không phải một năm rưỡi nay đều tìm Duy Nhược Hề sao? Hôm nay như thế nào rảnh ở trong này đi dạo? Ai, thật sự là khó gặp được, cậu thế nhưng sẽ thích cái người đi theo cậu 7 năm kia.” Lam Á Nam nói xong vẻ mặt đã đầy ý cười.
Duy Nhược Hề nhíu mày, như thế nào người này cũng biết việc kia?
“Lam Á Nam, cậu không có việc gì thì bước đi đi!” Viêm Bân trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Lam Á Nam chỉ cười không nói, quay đầu nhìn về phía Duy Nhược Hề, chính là trong nháy mắt Lam Á Nam cả người dường như ngây ngẩn.
Làm sao có khả năng? Lam Á Nam tựa hồ có chút không thể tin được hai mắt của mình, cô gái này là ai? Vì cái gì diện mạo lại có chỗ giống Duy Nhược Hề? Nhưng là làm sao khả năng? Người con gái trước mắt này so với Duy Nhược Hề cao hơn nhiều, bộ dáng so với Duy Nhược Hề cũng tốt hơn, làn da so với Duy Nhược Hề cũng vô cùng xinh đẹp, so với Duy Nhược Hề đẹp hơn không biết bao nhiêu lần! Nhưng là, vì cái gì lại nhìn diện mạo của cô ta lại thấy bóng dáng của Duy Nhược Hề!
“Duy Nhược Hề?” Lam Á Nam thử hỏi?
Duy Nhược Hề chớp mi, các cô biết nhau sao?“Chúng ta biết nhau sao?”
“Cô thật sự là Duy Nhược Hề?” Lam Á Nam vẻ mặt không thể tin nói.
Rất khoa trương đi? Này Duy Nhược Hề không phải mất tích đã hơn một năm sao? Không lẽ lại chạy đến chỗ nào chỉnh dung đi? Nhưng mà có chỗ nào chỉnh dung lại tự nhiên như vậy? Thật xinh đẹp nha. Nhưng mà nếu chỉnh dung thì làm sao thay đổi luôn cả ánh mắt. Tính cách dường như cũng cải biến. Lam Á Nam ngạc nhiên không thôi.
Ai, không lẽ người này biết Duy Nhược Hề trước kia sao? Duy Nhược Hề thở dài trong lòng.
“Cô ấy chính là Lam Á Nam, nhị tiểu thư Lam gia. Trước kia học cùng học viện với chúng ta.” Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề biết cô mất trí nhớ quên hết sự tình trước kia.
“Cô không biết tôi sao?” Lam Á Nam nhìn Duy Nhược Hề trước mắt hỏi.
“Chúng ta rất quen thuộc sao?” Duy Nhược Hề hỏi lại.
“Cũng không phải, trước kia chúng ta ở cùng một học viện có học chung vài chương trình học, tính ra cũng có vài lần chi duyên.” Lam Á Nam mở miệng cười nói, quả nhiên a, ngay cả tính cách đều trở nên thay đổi hoàn toàn như vậy. Dường như còn mất trí nhớ.
Thật sự là càng ngày càng thú vị a, Lam Á Nam vuốt cằm nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề đánh giá cẩn thận. Thời điểm cô biết Viêm Bân đang tìm Duy Nhược Hề thì cảm thấy thực giật mình, hiện tại nhìn đến thay đổi của cô ấy, thật sự là cảm thấy càng ngày càng thú vị.
“ Thay đổi làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần a!” Lam Á Nam nói nhỏ than thở một câu, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân đều không có nghe được.
Trước kia ở học viện, hai người cùng học chung môn tinh thần lực nhưng bởi vì Lam Á Nam thường xuyên vắng tiết nên hai người cũng chỉ gặp qua vài lần. Lam Á Nam không thích thậm chí là chán ghét Duy Nhược Hề trước kia bởi vì cô thấy Duy Nhược Hề khi đó thật sự quá yếu đuối. Lam Á Nam khi đó căn bản không có chú ý hoặc muốn tìm hiểu cô. Nhưng mà Duy Nhược Hề trước mắt đã mất trí nhớ, quên đi Viêm Bân thậm chí tính cách cùng dung nhan cũng thay đổi. Cái này làm cho Lam Á Nam thật sự có hứng thú với cô.
“Đi dạo phố sao? Tôi đi với cô.” Lam Á Nam không đầu không đuôi toát ra một câu. Sau đó thật tự nhiên khoát một cánh tay lên vai của Duy Nhược Hề.
“Không cần để ý đến tên Viêm Bân kia, mặc kệ hắn đi.” Lam Á Nam nói xong còn dùng con mắt chớp chớp với Viêm Bân, lộ ra gương mặt nhìn rất bỉ ổi.
“......” Duy Nhược Hề một đầu hắc tuyến, hiện tại rốt cuộc là cái gì tình huống gì a? Như vậy soái nữ nhân thế nhưng nói muốn bồi cô đi dạo phố. Chính yếu là, các cô rõ ràng cũng không có quen thuộc với nhau nha!
Viêm Bân vẻ mặt tức giận nhìn Lam Á Nam, cái người điên này rốt cuộc muốn làm cái gì a?
“Lam Á Nam, cô quậy đủ chưa?” thanh âm của Viêm Bân âm trầm đi xuống, tìm Duy Nhược Hề một năm rưỡi, hiện tại thật vất vả mới nhìn thấy cô, muốn cùng cô ấy nói rõ ràng, ai biết từ đâu đi ra một người râu ria. Viêm Bân khó khăn đè ép tính khí cuối cùng bị Lam Á Nam chọc cho điên lên.
Lam Á Nam đang chớp mắt với Viêm Bân lại mở miệng nói:” Tôi quậy cái gì? Tôi là bạn cùng lớp với Duy Nhược Hề. Gặp lại bạn bè cũ thì muốn tâm sự thiệt nhiều nha. Không giống như cậu, thật không biết xấu hổ, trước kia xua đuổi người ta. Hiện tại phát hiện ra yêu cô ấy thì cứ quấn quít không buông, da mặt thật dầy nha. Cho dù trước kia Duy Nhược Hề thích cậu nhưng cũng không có mặt dầy như cậu bây giờ.”
Viêm Bân hé ra khuôn mặt âm lãnh nhìn Lam Á Nam, khí thế vừa thu liễm trong nháy mắt lại phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.