Hôm nay la cà ở công viên DisneyLand suốt cả ngày, Phong Mạn Mạn và Giang Hàn xem bắn pháo bông xong liền về khách
sạn nghỉ. Người đòi đi là Phong Mạn Mạn, Giang Hàn phụ trách đặt mua vé
qua mạng, họ mướn phòng ở 1 khách sạn gần đó.
Trong thang máy……
” Mệt chết được! Em phát hiện hình như mình già thật rồi, không biết sao bọn trẻ sung sức đến vậy chứ? Ai……” Phong Mạn Mạn lại ngáp, “Cứ như
mình già thật rồi hay sao ấy.”
Giang Hàn nắm tay Mạn Mạn nói: “Tại em cứ ở lì trong nhà không đi đâu đấy. Buồn ngủ không?”
” Vâng. Chơi cả ngày rồi, mệt chết, biết vậy sáng nay em không dậy sớm.” Phong Mạn Mạn nói.
Ra thang máy, họ đến trước cửa phòng. Đến lúc này Mạn Mạn mới nhận ra anh chỉ cầm chìa khóa 1 phòng.
” A? Đây là phòng em hả?” Cô hỏi.
Giang Hàn gật gật đầu. “Hô……” Phong Mạn Mạn vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói: “Đây là phòng chúng ta.”
” A?!” Mạn Mạn kinh ngạc rồi: “Chúng ta?”
” Đúng vậy, hôm trước anh chỉ mướn 1 phòng. Có gì không ổn hả?” Giọng
Giang Hàn nghe mới ngây thơ “vô số tội” làm sao! …Vẻ mặt anh thì “lộ tẩy bản chất” cả.
Cô sốt ruột hỏi lại: “1 phòng? Em với anh? Vậy sao được……”
” Chẳng lẽ mình phải ở riêng sao?” Anh đẩy nhẹ cô vào phòng, “Không phải em nói mệt rồi sao? Vào tắm nước ấm đi. Ngủ ngon nhé, mai mình còn
nhiệm vụ phải làm đó.”
Tắm?! Mạn Mạn bị từ này “giội nước lạnh” tỉnh hẳn- trong đầu cô chợt nhớ lại cảnh Giang Hàn vừa tắm xong mặc bộ áo ngủ xanh biển.
” Nhưng……” Phong Mạn Mạn lại bị anh đẩy nhẹ, cô giận dỗi đi hẳn vào tham quan phòng. Khi thấy có 2 giường thì cô quay sang nói “Là 1 phòng 2
giường?!” (Mạn Mạn “tà ác”)
” Nếu không thì mấy giường?” Anh cú đầu Mạn Mạn “Chẳng biết đầu em làm
sao mà cứ suy nghĩ lung tung!… Hay là… em không muốn 1 phòng 2 giường?
Vậy mình đổi thành 1 phòng 1 giường đi!” Giang Hàn nhấn mạnh 4 chữ “1
phòng 1 giường”.
” Không…… Không có.” Cô chối.
Giang Hàn đặt túi du lịch lên giường, “Mạn Mạn, em tắm trước đi.” Sau đó lại ngồi lên giường, lôi máy tính xách tay ra đánh đánh gõ gõ.
” A? Cả máy tính anh cũng đem?” Cô lấy bộ áo ngủ từ trong túi ra.
Cầm quần áo, cô nhìn sang máy anh, “Anh đang làm gì vậy? Login hả?”
Thấy Mạn Mạn nhìn sang, Giang Hàn lập tức chuyển sang màn hình nền, mặt
đỏ lên, cứ như đứa bé phạm lỗi bị phát hiện. ” Không, anh xử lý vài việc thôi.”
” Vậy hả, vậy em đi tắm đây.” Phong Mạn Mạn ôm quần áo vào phòng tắm.
Lúc này, anh mở lại chương trình đang đánh máy- là 1 văn bản có tên là: tháng x ngày y [chuyến du lịch 2 người ở Hồng Kông]……
Trong phòng tắm, Mạn Mạn vui vẻ mở vòi sen nước ấm chảy vào bồn tắm lớn, cô chậm rãi cởi quần áo- tuy trong phòng có máy sưởi nhưng cô vẫn nhanh chân phóng vào bồn. Do quá hấp tấp nên cô sơ ý làm rớt quần áo xuống
nước, cả quần áo dơ lẫn sạch đều ướt nhẹp.
Chết~ cô vội vàng vớt lên nhưng chẳng tích sự gì.
Mạn Mạn đắn đo suy nghĩ thật lâu không biết mặc gì ra ngoài đây?
Mà Giang Hàn chờ hoài không thấy cô ra, anh sợ cô có chuyện gì- đến gõ cửa phòng tắm, “Mạn Mạn?”
” A…… Làm sao vậy?” Cô có vẻ hốt hoảng, giọng nói cao hơn bình thường 1 chút.
” Không có gì. Mạn Mạn, gần nửa tiếng rồi em còn chưa tắm xong hả?” Giang Hàn hỏi.
Mạn Mạn ỉu xìu: “Chưa xong, anh đợi xíu nữa đi.”
Người nói không sao nhưng người nghe bắt đầu nghĩ ngợi, vừa rồi anh còn
cười Mạn Mạn nghĩ đâu đâu, giờ chính anh cũng bắt đầu mơ màng.
Khi Giang Hàn dừng “mơ màng” thì Mạn Mạn cũng quyết định xong- cô mặc áo ngủ đi ra.
Tóc hơi ướt- dù cô đã cố vắt ráo nhưng chỗ vạt áo vẫn nhễu nước- trên
vai cô còn vắt thêm chiếc khăn tắm màu trắng, để chân trần bước ra.
” Cái kia… em lỡ để đồ rớt vô bồn tắm.” Cô ngại nhắc áo a quần a khăn a… với anh- người ta mắc cỡ lắm.
Giang Hàn cũng hơi đờ đẫn: đã 1 nam 1 nữ ngủ cùng phòng và hoàn cảnh còn “đen tối” thế kia mà nữ lại là cô bạn gái mình thích suốt mười mấy năm
nay- đối với anh mà nói thì quả thật là 1 thử thách gay go.
” Em không có đồ khác để thay sao? Cứ mặc vầy không được đâu, trời lạnh
thế này- em sẽ bị cảm đấy.” Giang Hàn cố nói thật bình tĩnh nhưng nhiệt
độ cả người anh đang tăng vụt lên.
Nghe anh nói, Mạn Mạn run lên 1 chút- đúng là trời lạnh thật- cô nói:
“Không có, em chỉ còn bộ quần áo ngày mai mặc đi chơi thôi.” Làm sao cô
biết sẽ thế này mà đem thêm áo ngủ chứ- bọn họ chỉ đến Hồng Kông chơi 2
ngày thôi mà.
Giang Hàn lấy 1 bộ quần áo dài tay từ trong túi ra “Đây, em cầm áo thay nhanh đi.”
Cô nhận đồ rồi chạy vào phòng tắm thay- đây là lần thứ 2 cô mặc áo của
Giang Hàn, bộ đồ thể dục lần trước cô còn quên chưa trả nữa. Khi thay đồ xong, cô ngửi thấy 1 hương thơm quen thuộc- như khi Giang Hàn ôm lấy cô vậy. Không phải cô chưa mặc quần áo anh bao giờ- có thể là vì không
khí, cũng có khi là vì quần áo hay vì cảm giác người anh hàng xóm thật
sự biến thành bạn trai mình- việc mặc quần áo anh làm cô vừa ngọt ngào
vừa thẹn thùng.
Cứ thế, cô mặc áo của Giang Hàn, khăn tắm quấn ngang hông. Giang Hàn
cũng cầm quần áo bước vào phòng tắm, “Mạn Mạn, anh đi tắm đây. Máy tính
có thể nối mạng, nếu em thấy chán thì cứ logout acc anh lên acc em cũng
được.” Anh đã hỏi thử nhân viên khách sạn nên biết ở đây có wifi.
” Ừm……” Mạn Mạn ngồi lên giường anh, cầm máy tính, nhìn màn hình……
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu thanh mai và tiểu trúc mã rất làm người ta hâm mộ
Tên Tây Lai này lại muốn chọc ghẹo họ chuyện gì đây? Phong Mạn Mạn tò mò xem lại nội dung nói chuyện phiếm……
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Hàn đại thần, sao cả ngày nay cậu không
lên vậy, bang mình đang chém giết bang Nho Nhã Lễ Độ ở ngoài thủ đô kìa.
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mấy ngày nay mình với phu nhân
đều sẽ không login. Đánh cẩn thận 1 chút, đừng để rớt cấp.
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Đương nhiên, bang mình cứ kéo nhau ra
ngoài thủ đô chờ bọn nó thôi- dùng viên thuốc quá phí tiền lại càng phí
kinh nghiệm.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Hàn đại thần, anh với Mạn Mạn đang du lịch hả?
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừ, đi thử tuần trăng mật lấy kinh nghiệm.
Nhìn đến đây, mặt cô đỏ lên, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi- đi thử tuần
trăng mật sao- cô nhìn cửa phòng tắm, có chút háo hức mong chờ xem anh
và cô sẽ như thế nào.
Lát sau, cô lại nhìn màn hình.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Nôn…… Tiểu trúc mã thật đúng là “sến chảy nhớt”.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Đại thần ra tay chưa? “Nấu nướng” gì chưa? (nấu- > ăn)
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Đúng vậy, đã trễ thế này còn tại lên đây làm gì, tranh thủ thời gian đi chứ…
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mọi người nghĩ xa quá. Không nói nữa, mình đi tắm đây.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu trúc mã, rất ít khi thấy cậu thẹn thùng ~ khó được có lần này, phải để mọi người phân tích mổ xẻ 1 chút
chứ.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Tắm hay lắm, tắm xong thì~ ha ha ha ha, tắm tốt lắm.
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Tắm cặp hôn? Hàn đại thần, cậu ra tay thiệt rồi sao?
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Làm tốt lắm, tốt nhất là “ăn sạch sẽ”~ ha ha ha ha.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu thanh mai và tiểu trúc mã rất làm người ta hâm mộ
Đáng lẽ không nên xem… Phong Mạn Mạn mày đừng nghĩ lung tung được không? Sao càng lúc càng nghĩ đâu đâu vậy? Cô đập đầu vào gối, buông máy tính, lôi trà sữa ra uống- cô muốn bình tĩnh 1 chút nên không xem nữa, chính
vì vậy, Phong Mạn Mạn không thấy đoạn này:
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Thương nhân sốt sắng đi làm thơ, kì này bật mí chuyện nhà Hàn, đêm nay thật là ngày quá tốt, chờ mong đại thần sẽ ra
tay.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Khuya khoắt rồi Thương nhân còn bà 8 hả? Tui đang chuẩn bị đi ngủ đây…
[ loa] Phong Tử (người điên): MK! Đường Thi muốn chém nữa hả mày? Hôm nay còn chưa đánh đủ sao?
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Người điên a, hiểu lầm ý ca rồi- có điều nếu muốn đấu võ thì ca cũng chiều.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Thương nhân ca, nói nhanh lên a, sắp đi ngủ rồi.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Thủy em vui lòng chờ 1 chút, thương nhân ca phải lựa lời hay.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy:…… Thương nhân ca đừng ngâm thơ nữa, nói thẳng, nói thẳng đi
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Đại thần, phu nhân đi trăng mật, đêm nay chắc
chắn rất nhiệt tình, 1 nam 1 nữ cảnh hữu tình, củi khô lửa bốc đến bình
minh.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Hưởng tuần trăng mật?! Thật hả? Bọn họ cưới rồi?
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Oh my god, thương nhân lộ liễu quá đấy, ở đây nhiều em nhỏ lắm, lộ thế dạy hư mấy em hết.
……
……
Càng về đêm càng phấn khích, càng bàn tán lại càng dữ dội!
Đột nhiên có người chạy tới chém giết Bắc Phong Giang Thượng Hàn, máy
tính phát âm thanh cảnh báo làm Mạn Mạn vội vàng buông trà sữa. Cô thấy
không kịp cầm máy lên nên trực tiếp nằm xuống giường nhìn, phát hiện Nho Nhã Lễ Độ đang ở cạnh Bắc Phong Giang Thượng Hàn, không đợi cô phản ứng kịp, hắn đã xông vào chém giết Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Phong Mạn Mạn vừa ấn dùng thuốc vừa gõ bàn phím.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: ??? Điên hả?
Nho Nhã Lễ Độ vẫn công kích Bắc Phong Giang Thượng Hàn. Phong Mạn Mạn
điều khiển acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn rất không quen, chỉ biết dùng
“ám vách” cho đỡ mất máu.
Cô nhìn máu Bắc Phong Giang Thượng Hàn giảm vùn vụt, biết Nho Nhã Lễ Độ
với Giang Hàn đánh ngang tay, Mạn Mạn vội vàng hét lên: “Ê ê, anh tắm
xong chưa? Mau ra đây cứu mạng!”
Vừa lúc Giang Hàn cũng ra khỏi phòng tắm “Mạn Mạn, anh giặt áo giúp em……” Anh chưa kịp nói xong đã bị Phong Mạn Mạn ngắt lời.
” Sắp chết rồi, anh không mau lại đây thì rớt cấp ráng chịu.” Cô cố tránh công kích của Nho Nhã Lễ Độ.
” Chuyện gì?” Giang Hàn đi nhanh đến cạnh cô- cũng như Mạn Mạn- anh nằm hẳn lên giường.
Phong Mạn Mạn nói: “Tên Nho Nhã Lễ Độ kia phát điên hay sao ấy, không ừ hử gì mà cứ xông vào chém anh.”
Giang Hàn cầm chuột bấm cho nhân vật chạy ra xa rồi nhanh chóng nâng máy tính lên, ngồi xếp bằng trên giường, tay nhấn các phím dùng kỹ năng.
Thế là Bắc Phong Giang Thượng Hàn đang chạy đi lại đột nhiên xoay người
dùng kỹ năng đánh trả- thấy thuốc trên người bị Mạn Mạn dùng sắp hết
rồi, vậy nên anh phải xử tên Nho Nhã Lễ Độ này thật nhanh.
Thật ra thì anh cũng không biết tại sao Nho Nhã Lễ Độ cứ chỉa mũi dùi vào mình? Không lẽ vì anh đứng thứ 1 trong bảng xếp hạng?
Phong Mạn Mạn cũng ngồi dậy, ngả đầu lên vai anh nhìn 2 nhân vật đánh
nhau, thỉnh thoảng cô còn la lên: “Hết máu rồi”, “coi chừng”… nhắc anh.
Rõ ràng Nho Nhã Lễ Độ vẫn kém hơn Giang Hàn 1 chút. Bắc Phong Giang
Thượng Hàn tấn công tới tấp. Đáng lẽ Nho Nhã Lễ Độ nên “coi chừng”, thế
mà anh chàng lại cứ liều để chết, vậy nên khi Bắc Phong Giang Thượng Hàn tung Bạo Phong Tuyết xong thì rốt cục hắn “hết máu rồi”. (ý là MM cứ hô hào sai người í í)
Nho Nhã Lễ Độ ngã xuống rồi còn quăng 1 câu mới trở về điểm sống lại.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Bắc Phong Giang Thượng Hàn, chẳng qua mày chỉ
“nhặt giày cũ” của tao mà thôi. (#.* ý hắn là second-hand í, mà NNLD là
ai mọi người biết chưa ha?)
Giang Hàn khó hiểu quay sang hỏi Mạn Mạn: “Mạn Mạn, em quen Nho Nhã Lễ Độ hả?”
” Không hẳn là quen, lúc em vừa trọng sinh có đi chung nhóm với hắn.” Cô nói.
” Nó nói anh cướp bạn gái nó mà… anh chỉ có 1 bạn gái là em thôi.”
” Gì chứ? Em không biết hắn thật mà.” Mạn Mạn bực mình- không biết tên Nho Nhã Lễ Độ này là ai vậy trời?
Giang Hàn nhẹ nhàng đặt máy tính xuống, 2 tay anh cầm lấy tay cô.
Mạn Mạn thấy anh không nói gì nên lặp lại, “Em không biết hắn là ai hết.”
” Không sao cả, anh tin bạn gái mình mà.” Anh cố ý nhấn mạnh 3 chữ “bạn gái mình”.
Sau đó, Giang Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, tay phải ôm lấy eo Mạn Mạn mà Mạn Mạn thì ôm lấy cổ anh.
Ánh mắt anh dần nóng cháy lên, giọng trầm thấp đầy dụ dỗ: “Mạn Mạn, còn nhớ em còn nợ anh cái gì không?”
” Cái gì?” Phong Mạn Mạn khó hiểu.
” Lần em “mướn” anh luyện cấp giùm ấy? Nửa giờ 1 nụ hôn… nhớ chưa? Anh
nhớ hình như luyện 4 giờ đấy. Khi nào em trả đây?” Giang Hàn nói.
Mạn Mạn hiểu rồi! Tay cô hơi đẩy anh ra, “Gì chứ, em có nhận lời đâu.”
Giang Hàn không hỏi ý cô nữa. Tay trái anh vuốt tóc cô rồi chuyển sang
ấn nhẹ lên gáy cô, ép cô về phía mình. 1 giây trước khi hôn, anh rất
nghiêm túc đếm: “Nụ hôn thứ nhất.” Anh cố ý nhấn mạnh từng tiếng.
Anh hôn thật sâu, rất nhiệt liệt. Tư thế này làm Mạn Mạn không thoải mái lắm, sức nặng cả người cô dồn hết vào hông (vì GH nghiêng người tới, MM nghiêng ra sau mà), mặc dù anh có vòng tay ôm lấy cô nhưng vẫn mỏi chết được, thế là cô thôi đẩy anh ra, rất “ngoan ngoãn” ôm lấy cổ anh, rút
ngắn khoảng cách giữa 2 người.
Thấy vậy, Giang Hàn hơi nhíu mày, anh dịu dàng đặt cô nằm xuống, không cẩn thận đạp trúng khăn tắm của cô.
Phong Mạn Mạn thấy lưng hơi lạnh (áo mỏng mừ), gió thổi vào đùi làm cô
tỉnh hẳn. Cô muốn quấn lại khăn nhưng đâu có dễ! Vì tay anh không cẩn
thận (sao “không cẩn thận” nhiều dzạ??) quẹt trúng đùi cô, thế là… cô đờ đẫn……
Đang lúc Phong Mạn Mạn sắp bị cởi sạch thì……
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào…… Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”
Giang Hàn ngừng tay lại, anh lấy di động đưa cho cô.
Phong Mạn Mạn còn đang thẫn thờ, “Alô……”
“Mạn Mạn, đi chơi vui không con?”
” Vâng……”
” Sao giọng con lạ vậy? Bị mẹ đánh thức hả?”
” Vâng…… Đúng vậy……”
” Vậy thôi, mẹ cúp máy… mà nè, nhớ lời mẹ nói nghen- giữ mình- thế,
bye.” Giọng bà Phong rất lớn, lớn đến mức cả Giang Hàn ngồi cạnh cũng
nghe rõ, lớn đến nỗi làm Mạn Mạn tỉnh ra.
Phong Mạn Mạn cúp máy- chuyện gì đã xảy ra? Xém nữa cô với Giang Hàn…… Cô cúi đầu lúng túng.
” Cái kia……” Phong Mạn Mạn vẫn cúi đầu.
Giang Hàn đành giúp Mạn Mạn mặc lại áo, đắp chăn cho cả 2, ôm cô nằm xuống.
Phong Mạn Mạn đẩy nhẹ anh ra, “Cái kia…… mẹ em nói……”
” Anh nghe rồi, ngủ đi.” Giọng anh có chút bất đắc dĩ.
” Nhưng là……”
Giang Hàn hôn nhẹ lên trán cô, “Hay em muốn tiếp tục?”
” Không…… Không có.” Phong Mạn Mạn vội vàng nhắm mắt lại, “Kia…… Em ngủ.”
Giang Hàn tắt đèn, ôm Mạn Mạn, nhắm mắt.
Anh biết thật ra đêm nay anh cũng không định “ăn” cô nhưng không phải
chuyện gì anh cũng tỉnh táo kiềm chế được. May mà dì Phong gọi đến- anh
không hối hận, nhưng muốn càng quý trọng cô thôi. (nấu cơm lúc này thì
đêm tân hôn không trọn vẹn lắm hỉ?)
Ai, anh thở dài, biết vậy không cố ý đặt 1 phòng rồi. Dần dần, anh tỉnh táo lại, ôm Mạn Mạn ngủ thiếp đi.
…Nhưng hiển nhiên, cô bé nằm trong lòng anh tuy đã nhắm tịt mắt giả bộ ngủ nhưng vẫn còn suy nghĩ miên man.
2 người cùng ngủ 1 giường, thật ấm áp nhỉ và đáng hâm mộ nhỉ? Suỵt…… Chúc mọi người ngủ ngon.