Lâm Mân Côi quyết định cách xa người đàn ông tên Phương Nhược Cuồng này một chút. Có người nói phụ nữ xinh đẹp là thuốc phiện, có thể làm người ta nghiện. Vậy đàn ông điển trai như thế không phải à?
Vừa hôn xong, Lâm Mân Côi đỏ hết cả mặt đẩy bàn tay to của người đàn ông đang lưu luyến không rời bên dưới T shirt cô ra.
"Anh..."
Mặt cô đỏ lên, trừng người đàn ông trước mặt, sau khi nhìn thấy ánh mắt si mê của anh, lời trách móc làm sao cũng không thốt ra được.
Phương Nhược Cuồng nhanh chóng phản ứng kịp, người đàn ông bình thường cơ trí, chín chắn lúc này giống như một đứa trẻ làm sai, nắm lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... em... em thật sự... thật sự rất tốt... Tôi... tôi có chút..."
Phương Nhược Cuồng nói xong, hình như muốn che dấu thứ gì đó, ho khan hai tiếng.
Thành thật mà nói, nếu anh không ho khan một cách kỳ quái, thì có lẽ Lâm Mân Côi chẳng biết gì.
Thấy anh hơi xấu hổ điều chỉnh tư thế ngồi một chút, ánh mắt Lâm Mân Côi nhìn xuống, lúc phát hiện giữa hai chân người đàn ông gồ lên rõ rệt, sắc đỏ trên mặt cô còn chưa thối lui lại càng đậm thêm một tầng.
"Anh... muốn... muốn uống gì không?"
Lâm Mân Côi luống cuống tay chân lấy đồ uống ra, vặn nắp đưa cho Phương Nhược Cuồng.
Nhìn thấy Lâm Mân Côi xấu hổ vậy, Phương Nhược Cuồng dần bình tĩnh trở lại. Sau khi tiếp nhận nước cô đưa, anh nhẹ nhàng uống một ngụm mới cười như không cười nói: "Cảm ơn."
Đối diện với đôi mắt trắng trợn kia, Lâm Mân Côi nói không ra câu "không cần cảm ơn" đó. Cô chỉ có thể chậm rãi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt bức người này.
Phòng tập rõ ràng trống trải thế, nhưng đối với Lâm Mân Côi, toàn bộ căn phòng lại khiến cô có loại cảm giác nghẹn thở.
Mà trong cảm giác nghẹn thở này, cô phải thừa nhận có một chút ngọt ngào.
Quái lạ, chả nhẽ cô là một người phụ nữ lẳng lơ sao? Rõ ràng, một tháng trước cô còn yêu Phương Tử Quân đến chết đi sống lại mà, nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô lại tìm được cảm giác tim đập rộn ràng trên người một người đàn ông khác.
Tại Phương Tử Quân khiến cô như vậy, hay vốn dĩ bản tính cô đã thế?
Lâm Mân Côi không biết, cô chỉ cảm thấy mình không thể tiếp tục ở đây nữa, bèn thu dọn đồ đạc của mình, cũng chẳng đoái hoài ăn uống gì, vội vàng muốn rời khỏi.
Phương Nhược Cuồng thấy cô vội vội vàng vàng, cũng biết hôm nay mình hơi càn rỡ. Anh không phải người không có tính nhẫn nại vậy. Nhìn lại cuộc sống hơn 30 năm qua, anh luôn là một người im lặng trầm tĩnh, một thợ săn kinh nghiệm, luôn luôn có thể chịu đựng mưa dập gió vùi và sự mê hoặc của những con mồi nhỏ khác.
Đúng vậy, anh vẫn cảm thấy mình có thể kiểm soát.
Nhưng cứ đụng tới Lâm Mân Côi, rõ ràng là một cô gái mới bước vào đời, lại tác động đến tâm trí anh.
Không được, cảm giác không thể kiểm soát kiểu này cũng không tốt.
Phương Nhược Cuồng sờ mũi, tiếp tục mỉm cười.
Song cảm giác này, kỳ thật không tồi.
"Cửa... cửa sao không mở được?"
Dù là cô gái đã hơn hai mươi tuổi đời như Lâm Mân Côi, nhưng gặp phải tình huống cửa lớn bị khóa, cũng bối rối.
Phương Nhược Cuồng đi theo, bàn tay ấm áp xoa nhẹ tay Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi cả kinh, đang chuẩn bị rút tay về, đã thấy người đàn ông nhanh chóng buông tay, giống như chỉ muốn kéo tay cô ra, để dễ dàng mở cửa thôi. "Khóa mất rồi."
Lâm Mân Côi miên man suy nghĩ, Phương Nhược Cuồng lại thản nhiên mở miệng.
"Làm sao bây giờ?"
Lâm Mân Côi thoáng lo lắng, chẳng nhẽ bọn họ phải ở lại phòng tập một đêm? Hơn nữa nếu bọn họ qua đêm ở đây, thì mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, cũng sẽ không thể làm người nữa.
Lâm Mân Côi lúc này, trong lòng vẫn là cô gái đàng hoàng.
Phương Nhược Cuồng cũng biết.
Chẳng qua, anh không gọi được cho Phương Hân Hỉ, nghĩ đến tính tình tùy tiện của bà chị mình, hiện tại chẳng biết chị ấy đang vụng trộm trốn ở chỗ nào cười trộm đây. Có lẽ, chị ấy ngại vẫn chưa ăn đủ tiệc coi mắt.
Phương Nhược Cuồng nhếch môi, kéo Lâm Mân Côi lại.
"Thời gian không còn sớm, tôi đưa em về."
"..."
Đại gia à, anh thật sự là người bình thường hả? Bây giờ, bọn họ đang bị nhốt trong phòng tập đó, nhưng anh lại bày dáng vẻ như bọn họ ăn uống xong chuẩn bị tay trong tay về nhà vậy.
Lâm Mân Côi ôm đầu, rất muốn phát điên.
Nhưng ——
Ầm ——
Một tiếng nổ rất to vang lên, Phương Nhược Cuồng đi tới nắm tay cô. Vượt qua một đống hỗn độn, anh mỉm cười giống như cái người hung tàn đá văng cửa trước đó chẳng phải anh.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
"Cánh cửa...?"
Lâm Mân Côi nhìn thi thể của cánh cửa kia, mặc niệm ba giây.
"Chị Hân Hỉ sẽ không...?"
"Không sao đâu. Dù gì chất lượng cánh cửa này không tốt lắm."
Phương Nhược Cuồng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng, trước sau như một, "Đi thôi! Thời gian không còn sớm, tôi đưa em về."
"..."
Lâm Mân Côi yên lặng muốn khóc. Vì sao người đàn ông này luôn có cảm giác thản nhiên vượt quá người bình thường nhỉ.
Cả đêm nay, hình như mật ngọt trước đó đủ thỏa mãn rồi, nên Phương Nhược Cuồng không làm chuyện gì vượt quá tình bạn với cô nữa.
Chẳng qua trước khi Lâm Mân Côi xuống xe, tay cô bị giữ lại.
"Cô bé, chuyện lúc trước tôi nói với em, em suy nghĩ kỹ càng đi, tôi thật lòng với em đấy..."
"Tôi... tôi..."
Mặt Lâm Mân Côi lại bắt đẩu đỏ, làm sao cũng không thốt ra được câu "tôi đã biết" kia, cuối cùng cô chỉ có thể chật vật dùng sức hất tay người đàn ông ra, chạy vội tới thang máy.
Về đến nhà, Trương Ngọc vẫn chưa ngủ, bà ta nhìn thấy mặt cô đỏ ửng, liền sửng sốt một giây rồi lạnh lùng nói: "Cô đã làm chuyện gì đuối lý hả? Mặt đỏ thành dáng vẻ đó?"
Trong chớp mắt, từ thiên đường bay thẳng xuống địa ngục, có lẽ chính là cảm giác này.
Một giây trước, cô còn cảm thấy mặt đỏ tim đập không thôi, mà một giây này, một câu nói của Trương Ngọc đã hoàn toàn đánh cô trở về hiện thực.
Hiện tại, cô cực kỳ ghét Trương Ngọc và Phương Tử Quân.
Nếu không có bọn họ, nếu không gặp gỡ bọn họ, nếu gặp Phương Nhược Cuồng trước, có phải hết thảy đều sẽ tốt hơn nhiều không?
Trong thâm tâm Lâm Mân Côi bỗng chốc dâng trào sự không cam lòng và phẫn nộ vô cùng, ý niệm trả thù quanh quẩn trong đầu cô, làm sao cũng không biến mất nổi.
Phương Tử Quân có thể ở bên ngoài làm bừa, tại sao cô còn túm lấy tam quan của mình, đau khổ giãy dụa chứ.
Rõ ràng ——
Cô thích, không phải sao?
"Cô gặp quỷ hả? Nhìn bản mặt cô đi..."
Trương Ngọc nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Mân Côi, vốn định nói thêm mấy câu, nhưng nghĩ đến những lời dặn dò của Phương Tử Quân, liền nhịn xuống, đi dép lê chuẩn bị về phòng. Bất quá, lúc đi tới cửa, không biết nghĩ tới điều gì, bà ta chợt ngừng lại.
"Đúng rồi, tôi không có tiền, đưa tôi hai ngàn đây." Trương Ngọc chẳng thấy xấu hổ chút nào, chìa tay về phía Lâm Mân Côi.
Lúc còn yêu Phương Tử Quân, cô cũng đưa Trương Ngọc không ít tiền. Mặc dù cô biết bà ta cầm tiền của cô, phần lớn là mua quần áo cho Phương Tử Quân, đương nhiên còn đưa cho con gái bà ta - Phương Tử Dao làm sinh hoạt phí.
Trước kia, Lâm Mân Côi nhẫn nhịn chịu khó, cộng thêm Kim Phân Phương thấy tiền lương một tháng của cô ít, nên lắm lúc còn trợ cấp thêm một chút, do đó, trên người Lâm Mân Côi vẫn dư nhiều tiền.
Nhưng đó là trước kia.
Hiện tại Lâm Mân Côi không ngốc nữa, cười cười, nói: "Mẹ... tháng này con chưa có lương, bằng không mẹ tìm Tử Quân lấy một ít trước...".
Khuya rồi, Lâm Mân Côi không muốn cãi nhau với Trương Ngọc. Nhưng Trương Ngọc vừa nghe vậy, cảm thấy lời này có vấn đề.
Hình như đây là lần đầu tiên Lâm Mân Côi nghịch lại ý bà ta, không cho bà ta tiền.
"Con điếm đáng chết này! Tao là mẹ chồng mày! Ngay cả mẹ chồng mày, mày cũng bất hiếu... nhà mày giáo dục thế nào hả?"
Lâm Mân Côi ghét điểm này nhất của Trương Ngọc, rõ ràng là nhà quê ở nông thôn, còn tự cho mình là dòng dõi thư hương, luôn chướng mắt Kim Phân Phương lăn lộn ở công trường, mở miệng ngậm miệng đều không quên mắng người nhà Lâm Mân Côi.
Trước đây, Lâm Mân Côi nhịn, nhưng giờ, Lâm Mân Côi không nhịn nổi.
"Không thể nói vậy... con không bất hiếu, con và Tử Quân kết hôn rồi, tiền của anh ấy là tiền của con, mà tiền của con tức là tiền của con. Hiện tại con chỉ bảo mẹ tìm anh ấy lấy một ít trước, điều này vốn hợp lý... Với lại, tuần trước Tử Quân mới đưa mẹ hai ngàn, sao nhanh hết thế?".
Thấy Trương Ngọc định ầm ĩ một trận, Lâm Mân Côi cũng không chần chừ, lấy điện thoại ra làm bộ muốn gọi cho Phương Tử Quân.
"Mẹ, nếu mẹ cần tiền, con hỏi Phương Tử Quân xem, tiền lương một tháng của anh ấy nhiều hơn con, để con hỏi anh ấy một chút..."
Trương Ngọc vốn muốn nắm giữ tiền bạc của Lâm Mân Côi, chứ đâu muốn ví tiền của con trai mình. Thoáng nghĩ ngợi, nhất thời nhịn xuống, đè tay Lâm Mân Côi lại.
"Tôi nhớ ra rồi... Trước khi đi Tử Quân có đưa tôi hai ngàn... Xem trí nhớ của tôi này... thiếu chút nữa quên mất..."
Lâm Mân Côi để di động xuống, cười như không cười nhìn Trương Ngọc: "Mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, tuyệt đối đừng mắc bệnh đãng trí của người già nhé..."
Trương Ngọc tức giận, nhưng hố bà ta đào lại tự mình nhảy xuống, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng, nhìn Lâm Mân Côi vào phòng ngủ. Trong lòng bà ta thầm quyết định, đợi Phương Tử Quân trở về, nhất định phải hung hăng tố cáo con điếm này.
Cả đêm không về nhà, còn bất hiếu với bà ta.
Lâm Mân Côi không biết Trương Ngọc đã chuẩn bị một đống lý do định tố cáo cô trước mặt Phương Tử Quân.
Bất quá, lúc này cô cũng chả quan tâm.
Trở lại phòng ngủ, cô vuốt môi mình, nơi đó tê dại, dường như cảm giác người đàn ông mang tới cho cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Lúc xoay đầu, thoáng nhìn chiếc giường 2m3 trống trải, trong lòng Lâm Mân Côi khó nén nổi vài phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Cả người nóng bừng, nhưng địch không lại một chậu nước lạnh của thực tế.
Có điều, lúc này Lâm Mân Côi vẫn rất nhát gan, cũng là một cô gái đàng hoàng tiêu chuẩn, nên trong khoảng thời gian ngắn, chuyện trả thù đàn ông và ngoại tình lâu dài, cô chỉ mới nghĩ thôi.
Tạm thời không có cách nào làm được.
Chẳng qua, Lâm Mân Côi không ngờ là, giờ phút này cô đang cô đơn khổ sở, thì ông chồng tốt Phương Tử Quân đã nhanh chóng vụng trộm với Lâm Thanh Thiển.
"Bảo bối, sao em lại tới đây?" Mở cửa phòng khách sạn ra, Phương Tử Quân không kìm nổi sự sung sướng trong lòng: "Bảo bối, không phải em nói không rảnh à?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Thiển hiện vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh cô ta vùi đầu vào lòng Phương Tử Quân, làm nũng: "Còn không phải vì anh sao, anh có Lâm Mân Côi kia rồi liền vắng vẻ em, đương nhiên em tức giận."
"Bảo bối, đừng tức giận, tối nay anh sẽ cẩn thận bồi thường cho em..."
Phương Tử Quân mặt mày hớn hở, đã huấn luyện nửa tháng, thân thể hắn cũng trống trải vô cùng.
Đêm nay, chính là thời điểm hắn đưa tay làm tan mây để ngắm trăng.
Vừa vặn, cũng có thể kiếm chứng xem hắn ta có thật không được không.
Lôi kéo Lâm Thanh Thiển, Phương Tử Quân vội vàng đóng cửa lại.
Giờ phút này, hắn dục hỏa công tâm, trái lại không nhìn thấy bên cạnh khúc cua có một cô gái nhỏ đang nắm chặt quả đấm, đôi mắt to phun ra lửa giận không có cách nào khinh thường.
"Mẹ nó, hai đứa đê tiện này! Chẳng biết xấu hổ! Ghê tởm hết sức!" Vừa mắng, Thẩm Tường vừa quay đầu đá Đường Tiêu đứng phía sau một cái.
"Đàn ông các anh đều không có kẻ nào tốt cả!"
Cái gọi là cá mè một lứa chính là ý này, Đường Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, nhoẻn miệng cười như không cười.