Mân Côi

Chương 3:




Sau khi tỉnh ngủ, tác giả sẽ đi từ trên trời giáng xuống mở bàn tay vàng ngược tra năm tiện nữ, cứu vớt nữ chính yếu đuối ra khỏi dầu sôi lửa bỏng sao?
Đừng đùa, đó chắc chắn chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ đấy.
Lâm Mân Côi ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao. Giường lạnh, quả nhiên Phương Tử Quân cả đêm không về.
Tuy rằng đã biết sự thật này, nhưng trong lòng Lâm Mân Côi vẫn không khỏi dâng trào một chút thất vọng.
Kỳ thật con người đều như vậy, biết rõ mình đã sai, mà vẫn không biết hối cải.
Chẳng những không biết hối cải, còn một mực chắc chắn rằng mình không sai.
Đây là tiêu chuẩn của kẻ tiện nhân. Rõ ràng, đôi tiện nhân đó từ tam quan cho tới bất kì phương hướng nào đều phù hợp tiêu chuẩn này.
Không đếm xỉa tới việc tối qua Phương Tử Quân có tinh tẫn mà vong (chết vì miệt mài quá độ) trên giường Lâm Thanh Thiển hay không. Hiện giờ Lâm Mân Côi rất đói bụng liền chuẩn bị đứng dậy tìm đồ ăn.)
Từ ngày ở chung với Trương Ngọc, Trương Ngọc chả khác gì thái hậu nương nương của cô. Cho dù có bận rộn đi nữa, sáng trưa tối ba bữa đều do Lâm Mân Côi xuống tay. Chẳng những phải nấu những món có hương vị thơm ngon, dinh dưỡng phong phú, mà còn phải cung kính chuẩn bị bát cơm giơ tới đỉnh đầu cung thỉnh lão phật gia thánh an.
Đấy, tiện nhân đều có thói quen như thế.
Khi Trương Ngọc thấy Lâm Mân Côi đi ra, đã là 9 giờ sáng. Bà ta gõ cửa hồi lâu, Lâm Mân Côi cũng có để ý đến bà ta.
Trương Ngọc một bụng tức giận, lại không muốn tự tay làm bữa sáng. Sau khi ra ngoài mua một cái bánh bao lấp bụng liền trở về, quyết tân dạy dỗ thứ con dâu không hiểu chuyện này.
"Cô muốn bỏ đói tôi hả? Cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, 9 giờ rồi đấy. Nếu cô ở nông thôn, mặt trời đã bò qua sườn núi..."
Trương Ngọc quả nhiên nổi giận đùng đùng. Lâm Mân Côi nhìn bà ta một cái, đi thẳng vào phòng bếp lấy hộp sữa chua ra uống một ngụm. Sau đó mới lạnh lùng nói: "Hôm nay là cuối tuần."
"Cho dù cuối tuần thì sao? Người như cô ích kỉ vừa thôi. Không biết trong nhà có người già không chịu nổi cơn đói à?"
Lâm Mân Côi lấy bánh bao trong tủ lạnh ra cắn một miếng: "Nếu không chịu nổi cơn đói thì tự đi tìm cái gì ăn... Hơn nữa, chả phải mẹ đã ăn rồi sao?" Đừng tưởng rằng cô không thấy vụn bánh bao rơi trên áo bà ta.
"Mày...mày là một con điếm! Mày dùng giọng điệu gì đấy? Sao mày dám nói với tao như vậy?" Trương Ngọc hét lên một tiếng, nét mặt già nua đỏ bừng.
Lâm Mân Côi thảnh thơi khoát tay, "Con là con điếm, vậy con trai mẹ thì là kẻ tốt lành gì?"
Nghĩ đến Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi chẳng còn khẩu vị, vứt cái bánh bao vừa ăn một miếng đi, kiểu lãng phí này khiến Trương Ngọc nhức nhối một trận.
"Mày là con điếm chết tiệt, mày phá của vậy! Trời đánh chết mày tao không nỡ ăn chừa lại cho Tử Quân, mà mày chỉ ăn một miếng đã vứt bỏ. Cứ tiếp tục thế này, nhà của chúng tao sẽ bị mày phá hết..."
Trương Ngọc cằn nhằn không ngừng, vẻ mặt đau khổ.
Trong lòng Lâm Mân Côi sảng khoái vô cùng, cũng mặc kệ Trương Ngọc ở đằng sau mắng thế nào, lấy túi xách trực tiếp ra ngoài.
Cô nhất định phải ly hôn, có điều cô coi như khá bình tĩnh.
Hiện tại ly hôn, không phải vô cớ cho đôi gian phu dâm phụ kia được lời sao?
Cho dù ly hôn, căn phòng này cũng phải là của cô.
Lâm Mân Côi quyết định về nhà thăm dò ba mình- Lâm Kiến Quốc một chút. Dù sao chỗ dựa lớn nhất của con cái chính là ba mẹ mình mà.
Lúc đến Lâm gia, không ngờ là dì Lâm ra đón.
Thấy dì Lân, trong lòng Lâm Mân Côi lại dâng trào một ít khó chịu.
Không sai, dì Lâm là người nấu cơm cho nhà cô.
Mẹ Kim Phân Phương quanh năm ở công trường, lắm lúc cònđi nơi khác công tác rất ít khi về nhà. Trong khi đó, ba Lâm Kiến Quốc cũng làm việc bận rộn, nên từ rất sớm trước đây, Kim Phân Phương bèn giới thiệu bạn tốt của bà là Lâm Xảo đến nhà bà hỗ trợ nấu cơm.
Lần hỗ trợ này kéo dài tận mười mấy năm.
Lâm Xảo chính là dì Lâm, mẹ Lâm Thanh Thiển.
Nghĩ đến Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi không thể vui vẻ với dì lâm nổi, lạnh lùng gật đầu xem như chào hỏi.
Lâm Xảo không ngờ Lâm Mân Côi luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại lãnh đạm với bà ấy như thế, hơi sửng sốt, lập tức nhiệt tình tiến lên đón, "Mân Côi, sao sắc mặt con kém vậy? Có phải gần đây quá mệt mỏi không? Không sao, trong bếp dì có nấu món vịt hầm củ cải chua, bổ âm, rất tốt cho phụ nữ. Đợi lát nữa dì múc một bát cho con nhé... Đúng rồi, Tử Quân cũng đang ở đây đó, con đến tìm nó hả?"
Không ra tay đánh người tươi cười.
Lâm Mân Côi nuốt cơn giận này xuống, thầm nghĩ, dù Lâm Thanh Thiển có sai thế nào, nhưng dì Lâm thật sự rất tốt với cô.
Từ nhỏ, Kim Phân Phương thường xuyên không ở nhà, cô gần như do Lâm Xảo nuôi lớn. Người phụ nữ này chăm sóc hai cha con cô, luôn tốt với bọn cô, thậm chí còn tốt hơn đứa con gái ruột Lâm Thanh Thiển. Hơn nữa mấy năm trước, nghe nói chồng của Lâm Xảo cũng bởi vì bà ấy quá thân thiết với nhà họ Lâm mà lơ là người nhà mình nên ly hôn với bà ấy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Mân Côi hơi hòa hoãn, "Không có việc gì, dì Lâm, dì bận rộn mà, con đi tìm ba con một chút."
Cô đúng là không ngờ Phương Tử Quân lại ở nhà cô.
Đây là sao? Tối qua không chết trên giường Lâm Thanh Thiển, giờ đến đây chuẩn bị lừa gạt ba cô à?
Mang thoe sắc mặt không tốt, Lâm Mân Côi đi tới phòng sách trong phòng.
Có lẽ vì ở nhà, nên cửa phòng sách không đóng kín, chỉ khép hờ.
Lâm Mân Côi đang chuẩn bị đẩy cửa vào, bỗng nhiên nghe được giọng nói khó xử của ba mình-Lâm Kiến Quốc: "Tử Quân, con mới lên làm chủ nhiệm đấy, làm vậy có phải quá to gan không? Ba có thể hiểu ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi, nhưng hiện tại con cũng biết rồi, bí thư Quân rất coi trọng công trình lâm nghiệp, muốn kiếm một chút ở chỗ này, ba sợ..."
Lâm Mân Côi dừng bước, trực giác cho cô biết có cái gì đó không đúng.
Quả nhiên trong phòng, Phương Tử Quân thấy Lâm Kiến Quốc không chịu kí tên, trầm mặc một hồi liền nở nụ cười: "Ba, con biết suy nghĩ của ba, nhưng thị trưởng Hoàng đã lên tiếng rồi, cháu ông ta đang làm chuyện này. Hắn lại là quản lý bên phát triển công lâm nghiệp. nếu lần này làm phật lòng hắn, con sợ về sau chúng ta ở trong cơ quan rất khó sống..."
Lâm Kiến Quốc rõ ràng cũng chần chờ: "Tử Quân, quả nhiên ba không nhìn lầm con, suy nghĩ của con đúng là thấu đáo. Mới đến đây có một năm đã nhìn rõ cái nghành này. Chẳng qua..."
Lâm Kiến Quốc thở dài một tiếng, lại lên tiếng nhưng giọng nói đã nhỏ hẳn: "Nếu chúng ta bị điều tra, mất chức không nói, chỉ e còn có thể ngồi tù..."
"Thị trưởng Hoàng còn chưa sợ, chúng ta sợ cái gì." Phương Tử Quân mỉm cười đứng lên, đồng thời đưa một bức thư cho Lâm Kiến Quốc: "Ba, đây coi như quà con hiếu kính ba..."
"Tử Quân, chúng ta là người một nhà, không cần..." Lâm Kiến Quốc đẩy tay Phương Tử Quân ra, chuyện vẫn chưa thành đâu.
"Hai người làm gì vậy?" Mặc dù Lâm Mân Côi chỉ là tay mơ trong giới công chức, nhưng quan sát bộ dáng của họ, lắng nghe đối thoại của họ cũng dần dần hiểu.
Dung sức đẩy cửa ra, Lâm Mân Côi thất vọng nhìn ba mình.
"Ba...Ba đang làm gì vậy? Hai người... hai người tham ô sao..."
"Mân Côi Con đang nói gì thế!" Lâm Kiến Quốc bị phát hiện, gương mặt già nua đỏ bừng, "Con bé chết tiệt này, con nói bậy bạ gì đó!"
"Con không có nói bậy..." Lâm Mân Côi còn muốn tranh cãi, Phương Tử Quân đã bày vẻ mặt yêu thương tiến lại gần: "Mân Côi, sao em tới đây? Buổi sáng anh còn định gọi diện cho em, nhưng chợt nhớ em vất vả cả tuần, nhất định thèm ngủ, nên không đánh thức em dậy."
Đóng kịch giỏi thật. Trong lòng Lâm Mân Côi muốn vỗ tay khen ngợi hắn, trái tim càng ngày càng lạnh, lời nói ra cũng không nhiệt tình nữa.
Tại sao anh lại ở đây?"
"Mân Côi, em sao thế?" Thấy tâm tình Lâm Mân Côi hình như không tốt, Phương Tử Quân vô cùng sốt sắng, tiến lên sờ trán Lâm Mân Côi: "Sắc mặt kém vậy? Có phải anh không ở nhà, nên em không ngủ được không?"
"..." Lâm Mân Côi ngơ ngác nhìn Phương Tử Quân tới gần. Nhìn kỹ, quả nhiên dáng dấp Phương Tử Quân không tồi, có vốn liếng dụ dỗ phụ nữ. Da mỏng thịt mềm, đeo mắt kính không gọng trông nhã nhặn làm sao, ngẫu nhiên còn cười hơi hé răng. Dáng vẻ này chính là tổng tài phúc hắc điển hình trên ti vi, chứ đâu phải như hiện tai- một chủ nhiệm Cục lâm nghiệp nhỏ nhoi không thành công.
Trong nháy mắt như thế, Lâm Mân Côi cảm thấy một màn hôm qua chỉ do cô ảo tưởng ra, không có lạc lối, không có ngoại tình, cũng không có phản bội.
Cô vẫn là cô vợ ngoan hiền đợi ở nhà chờ Phương Tử Quân lâm hạnh.
Phương Tử Quân dựa vào rất gần, trên người mơ hồ toát ra mùi hương xa lạ đập vào mũi cô.
Lâm Mân Côi véo véo mũi. Mùi này chẳng phải là mùi nước hoa lần trước Lâm Thanh Thiển qua Pháp mua sao? Một bình nhỏ hơn mấy ngàn tệ, lúc đó, cô ta còn đắc ý ở trước mặt cô, nói rằng phụ nữ phải tốt với mình một chút, còn đối với những người phụ nữ khác và đàn ông thì phải hận một chút.
Ban đầu cô coi cô ta như chị em tốt, nhưng từ trước đến nay, người ta lại coi cô như kẻ địch.
Hiện tại xem ra, Phương Tử Quân và cô ta chắc đã sớm quấn lấy nhau rồi.
Lâm Mân Côi nhìn thấy dáng vẻ mình trong con ngươi đen như mực của Phương Tử Quân.
Khuôn mặt to béo tái nhợt, đôi mắt lờ mờ tối tăm, bờ môi không có chút huyết sắc, còn lôi thôi lếch thếch, tóc tai lộn xộn, bỗng nhiên cô tỉnh táo.
Một người phụ nữ như vậy, ngay cả chính cô còn muốn khinh bỉ huống chi Phương Tử Quân.
Phụ nữ luôn muốn đàn ông yêu cả con người và tâm hồn mình. Nhưng không ngờ đôi mắt đan ông luôn mọc bên dưới, thứ theo bản năng đập vào mắt hắn đầu tiên lúc nào cũng là vẻ ngoài của phụ nữ.
Về phần con người và tâm hồn, cũng phải do bộ phận sinh dục của hắn đủ dài đủ thô đủ điều kiện vào bên trong mới được!
Lâm Mân Côi rũ mắt xuống, trong lòng ngầm hạ quyết định.
Cho dù có thua, cô cũng không muốn thua trắng tay.
Đóng kịch thôi, lăn lộn trong cái ngành này, người nào không biết đóng kịch chứ?
Thấy Phương Tử Quân lo lắng tới gần, còn mập mờ phun ra một câu. Lâm Mân Côi cũng cười hì hì đón lấy.
"Đúng vậy, cơ mà anh đó, trên người có mùi gì thế, ý, hình như mùi nước hoa. Có phải mùi của con hồ ly tinh nào bên ngoài không?"
Lâm Mân Côi nửa thực nửa giả nói.
Cô thực sự không nhìn lầm, mặc dù rất nhanh nhưng trong con người Phương Tử Quân quả thật thoáng qua vẻ chột dạ. Bất quá, hắn che dấu rất giỏi, ôm chầm lấy thắt lưng mập mạp của cô, bày bộ dạng thâm tình, chân thành, "Có tiểu hồ ly nũng nịu như em rồi, anh còn để ý ai nữa..."
Tiểu hồ ly... Lâm Mân Côi có cảm giác hơi buồn nôn.
Hư tình giả ý. Nói giống như thật ấy.
Lâm Mân Côi bội phục trình độ đóng kịch của gã đàn ông này, trong lòng phỉ nhổ hắn đồng thời thật ra càng khinh bỉ mình hơn.
Có mắt như mù, mới coi trọng một gã tiểu nhân hai mặt, lá mặt lá trái như thế.
Chẳng những lừa gạt cô, bây giờ còn định kéo ba cô xuống nước sao?
Lâm Mân Côi thẹn thùng cười, chỉ chỉ ngoài cửa, "Dì Lâm ở bên ngoài có nấu canh, anh đi uống chút canh đi. Em và ba lâu ngày không gặp, muốn tâm sự tý."
Phương Tử Quân thấy thế, chợt nhớ ba vợ vẫn còn ở đây. Khuôn mặt điển trai hợp thời đỏ lên, dường như rất xấu hổ, ho khan một tiếng mới lui ra ngoài.
"Vậy, ba, chuyện con nói ba cứ cân nhắc đi, giờ con ra ngoài trước."
Hắn đỏ mặt, nhìn Lâm Mân Côi bằng sóng mắt lưu động, dạt dào tình cảm, quả thật sắm vai vợ chồng mới cưới giống y như đúc.
Trong Mân Côi khịt mũi khinh bỉ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô đi qua ôm lấy cánh tay ba: "Ba, hai người vừa nói gì vậy? Con nghe được Tử Quân muốn ba kí tên... Ký gì thế ạ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.