Ai là chị em tốt với con nhỏ không biết xấu hổ kia chứ? Trong lòng Lâm Mân Côi phun một ngụm máu rất to nhất là khi thấy Lâm Kiến Quốc tự cho là đúng, cộng thêm dáng vẻ che chở Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi không tài nào hiểu nổi, cực kỳ phẫn nộ.
Nếu Lâm Kiến Quốc che chở cho Lâm Tử Quân là vì hắn nắm được nhược điểm của người đàn ông này, vậy Lâm Thanh Thiển thì sao? Do ngày thường cô ta biết làm người, cho ông ta chút ơn huệ nhỏ? Hay vì Lâm Xảo chăm sóc ông ta hơn mười năm, ông ta không đành lòng?
Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi thấy chuyện này hơi kỳ quái, song cô không suy nghĩ sâu thêm.
Chẳng phải làm chị em tốt với ả lẳng lơ đó hả? Lâm Mân Côi có thua chỉ thua bởi quá chân thành trong mấy năm nay, không trở thành kẻ đóng kịch đạt yêu cầu, bất quá, may mà từ giờ trở đi hoàn toàn có thể.
Lúc Lâm Thanh Thiển đến có biếu cho Lâm Kiến Quốc một chai rượu ngon. Mặc dù Lâm Kiến Quốc chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, nhưng nhìn ra được Lâm Kiến Quốc đã sớm tha thứ cho con hồ ly tinh đi quyến rũ chính con rể mình rồi.
Lâm Mân Côi hận đến nghiến răng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao quý.
Hừ một tiếng rõ to: bày tỏ sự khinh thường của cô.
Lâm Tanh Thiển đi tới, nhẹ nhàng treo tay áo Lâm Mân Côi, "Mân Côi, chị còn giận à?"
Lâm Mân Côi giận dữ cười, "Lẽ nào không nên giận? Hay cô thấy chuyện cô quyến rũ Phương Tử Quân là lẽ đương nhiên?"
"Mân Côi..." Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Thiển rưng rưng, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Mân Côi, "Em bị ép buộc... lần đó em uống say... bị anh ta cưỡng bức..."
"..."
Lâm Mân Côi còn lâu mới tin lời Lâm Thanh Thiển nói. Người phụ nữ này đúng là cặp trời sinh với Phương Tử Quân, toàn dân đóng kịch, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Lâm Mân Côi đang định vả chết ả đê tiện này nhưng không muốn ra tay đơn giản thế, chẳng phải cô ta thích đóng kịch ư? Cô sẽ cho cô ta không còn đất diễn.
Lúc rời Lâm gia, Lâm Mân Côi gửi tin nhắn cho Phương Nhược Cuồng, chốc lát sau Phương Nhược Cuồng đến góc đón Lâm Mân Côi.
"Sao vậy? Phồng má rồi, ai chọc giận em? "
Phương Nhược Cuồng còn cố tình chọc chọc quai hàm phồng như sóc của Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi tức không chịu được, kể lại chuyện Lâm Thanh Thiển cho Phương Nhược Cuồng nghe, đồng thời nghĩ đến người bạn háo sắc kia của Phương Nhược Cuồng, "Đúng rồi, gã Ace kia gặp cô ta chưa?"
Phương Nhược Cuồng mỉm cười, trong lòng đã có dự tính, "Yên tâm, tất cả đều có trong dự liệu. Ace cảm thấy cô gái này rất hợp khẩu vị hắn."
Vừa nói xong, Lâm Mân Côi thoáng không vui.
"Không phải chứ... chẳng lẽ để nó trèo cao hơn?"
Phương Nhược Cuồng cười, "Sao có thể... Ace đã kết hôn rồi, hơn nữa Marty là một con cọp mẹ có tiếng, anh thấy cô bạn thân của em không phải đối thủ của cô ấy đâu..."
Nghe Phương Nhược Cuồng nói vậy, Lâm Mân Côi mới yên lòng.
Sao có thể để ả đê tiện đó sống tốt chứ.
"Anh còn chưa ăn cơm đấy, đi với anh..."
Lâm Mân Côi vốn định đến trung tâm thể dục, nhưng đi được phân nửa bỗng nhiên phát hiện xe vòng ra đường lớn. Lâm Mân Côi thấy anh quen cửa quen nẻo rẽ vào tiệm lão Nha, không nhịn được hỏi: "Đã muộn thế này anh còn chưa ăn cơm à?"
"Hôm nay hơi bận." Phương Nhược Cuồng lơ đễnh, nắm vô lăng hình như nghĩ đến điều gì, ngừng một lát nói: "Có lẽ vì không có em bên cạnh, nên anh không có khẩu vị."
"... Anh lại nói ngon nói ngọt... Em... em còn lâu mới tin..."
"Anh biết em không tin lời nói ngon nói ngọt của anh..." Khi đến nơi, Phương Nhược Cuồng cởi dây an toàn cho Lâm Mân Côi, thuận thế hôn lên đôi môi đỏ thắm một cái, "Nhưng lời anh nói đều là thật... Câu nào cũng là thật...""
Mượn cơ hội ăn cơm, Phương Nhược Cuồng nói muốn giới thiệu một người bạn cho Lâm Mân Côi gặp.
Lâm Mân Côi hơi bồn chồn trong lòng, dù sao cô còn chưa chính thức ly hôn với Phương Tử Quân, làm thế có phải hơi huênh hoang không.
Dù lấy danh nghĩa là tình yêu đích thực, hay tên đê tiện kia ngoại tình, phản bội cô trước nhưng người thứ ba vẫn là người thứ ba, mặc kệ dung lý do gì cũng đều là người thứ ba.
Lâm Mân Côi không thích cảm giác này, đanh định từ chối, lòng bàn tay chợt mềm mại, Phương Nhược Cuồng đã kéo cô vào cửa.
"Hì, cậu đến rồi..."
Giọng nói quen thuộc khiến Lâm Mân Côi ngẩng đầu, người đàn ông có đôi mắt đào hoa đối diện kia không phải Đườnng Tiêu thì là ai, lại nhìn cô gái Đường Tiêu đang nắm tay, chẳng phải cô bạn thân Thẩm Tường của cô sao.
Thẩm Tường trông thấy Lâm Mân Côi cũng hơi bất ngờ, lại thấy Phương Nhược Cuồng nắm chặt tay Lâm Mân Côi, lập tức hiểu ngay.
Cô ấy bước lên, nháy mắt ra hiệu, "Mình còn định giới thiệu cho cậu một anh cao phú soái đấy... Hóa ra hai người đã sớm dụ dỗ nhau rồi. Hì, kể mình nghe đi, Đường Tiêu bảo người đàn ông này không dễ có được, cậu làm cách nào thu vào tay vậy..."
"Khụ khụ..." Lâm Mân Côi đi theo Phương Nhược Cuồng lâu rồi, mưa dầm thấm đất gặp lúc lung túng cũng sẽ ho khan vài tiếng.
"Chuyện này... Tường Vi, chúng ta vào trước đi."
Lấy cá tính nóng nảy của Thẩm Tường, Lâm Mân Côi sợ cô ấy sẽ nói những lời kinh người trên bàn ăn, đang định chủ động thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Thẩm Tường đã tuôn ra lời kinh người.
"Hì, Phương tổng, ngưỡng mộ đã lâu... Sớm nghe Đường Tiêu nhắc tới uy danh của anh... Tôi là bạn gái Đường Tiêu..."
"Phương Nhược Cuồng." Trái lại Phương Nhược Cuồng rất nhã nhặn và kiên nhẫn với bạn bè chân chính của Lâm Mân Côi, anh gật đầu, tự giới thiệu đơn giản.
Mặt mày Thẩm Tường cong cong, đón lời nói tiếp: "Thực sự ngưỡng mộ đã lâu đó... Bất quá, cô béo ngồi cạnh anh là bạn thân của tôi. Xin hỏi, ban thân của tôi, hai người dụ... ở bên nhau từ lúc nào thế?"
Lời này Tường Vi nói đúng là rất trực tiếp...
Mặt Lâm Mân Côi hơi nóng, nhưng Phương Nhược Cuồng đã báo trước với cô, nói với Đường Tiêu và anh đều dẫn người nhà theo, vừa nghĩ vậy, cô trừng Thẩm Tường một cái. "Tường Vi..."
"Nói đi... Cậu nói đi... Thẩm Tường nâng má, dáng vẻ đầy hứng thú.
"Chuyện này..." Thấy mặt Lâm Mân Côi đỏ như rỉ máu, trong khi cô gái của mình còn hùng hổ bức người ta, Đường Tiêu thầm thở dài, chủ động kéo Thẩm Tường vào lòng. "Được rồi được rồi, chỉ có em tò mò nhất, đó là chuyện nhà của lão Đại, một câu thôi, thích thì nhích."
"..."
Lời này của Đường Tiêu bề ngoài như khuyên bảo nhưng thực tế là trêu chọc, Lâm Mân Côi mặt đỏ tận mang tai, làm sao cũng không hết. Đang lúc xấu hổ vô cùng, lòng bàn tay chợt ấm áp. Phương Nhược Cuồng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, yên lặng trấn an cô.
Lâm Mân Côi giống như được uống một viên thuốc an thần, nỗi xấu hổ và băn khoăn trước đó chẳng biết biến mất từ lúc nào.
Cô nhấc ly trà xanh trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm mới nói, "Thì giống các cậu thấy đó, anh ấy để ý mình, sau đó mình cũng để ý anh ấy, rồi ở bên nhau."
Vừa nói vậy, Phương Nhược Cuồng không kéo tay cô dưới gầm bàn nữa, mà ôm cô vào lòng, thân mật che chở, vừa nhướng mày nhìn Đường Tiêu. "Đáp án như thế, cậu vẫn chưa hài lòng?"
Đường Tiêu và Thẩm Tường đều sửng sốt một giây, kế đó cười rộ lên.
"Hai người đúng là... đẹp đôi mà!"
Vì bốn người đều khá quen thuộc nhau, nên cùng trò chuyện trên trời dưới đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Phương Nhược Cuồng và Đường Tiêu ra ngoài hút thuốc, trong lúc rảnh rỗi Lâm Mân Côi và Thẩm Tường lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Với tính tình tùy tiện, thực ra Thẩm Tường cũng có một trái tim nhạy cảm. "Đúng rồi, lần này cậu nghiêm túc chứ?"
Lâm Mân Côi uống một hớp nước, bôi trơn cổ họng khô khốc mới gật đầu nói: "Mình không biết có được tính là quen nhau không, nhưng mình muốn thử xem. Có thể sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng dù sao cũng còn hơn ngây ngốc tại chỗ ai oán, để rồi bỏ lỡ mới hối hận, mình không thích..."
"Rất tốt." Thẩm Tường gật đầu, thoáng nhìn ra cửa, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, cậu định tính sao với tên đê tiện Phương Tử Quân kia?"
Phương Tử Quân? Không nhắc tới người này trái lại đã quên mất.
Lâm Mân Côi kể chuyện ly hôn cho Thẩm Tường nghe, nhận sự tán thành của Thẩm Tường.
"Cũng tốt, tránh để bị hắn nắm nhược điểm, cậu đang làm ở cơ quan chính phủ, nếu thực sự ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, cũng chẳng tốt cho cậu."
Hình như nghĩ đến điều gì, Thẩm Tường nói thêm, "Phải rồi, gần đây mình nghe nói Phương Tử Quân đã trèo lên một cành cây cao... Là một gái già..."
Nhớ đến bản thân chứng kiến mọ màn kia tại khách sạn, Thẩm Tường ghê tởm muốn nôn. Cô vốn đi tìm Đường Tiêu ăn cơm, không ngờ trông thấy Phương Tử Quân kéo một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc nghiêm túc chững chạc.
Đáng lẽ dựa theo cách ăn mặc và dáng dấp người phụ nữ đó, Thẩm Tường sẽ không liên tưởng đến việc Phương Tử Quân và cô ta có gì đó, nhưng bọn họ mới đi không bao lâu, dây giày của cô ta bị lỏng, Phương Tử Quân lại có thể ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho cô ta.
Bình thường giữa cấp trên và cấp dưới hoặc bạn bè sẽ làm thế sao?
Lúc đó Thẩm Thường như ăn phải một đống phân chó, cô kể chuyện này cho Đường Tiêu nghe, Đường Tiêu nói cô biết lai lịch của người phụ nữ ấy, Thẩm Tường mới hả giận.
"Nghe nói cô ta là dân chơi. Mình thấy Phương Tử Quân không phải đối thủ của cô ta đâu... Yên tâm đi, cậu không hành hạ được hắn thì sẽ có người giúp cậu..."
Hiện tại, nhắc tới Phương Tử Quân, ngoại trừ chán ghét ra, trong lòng Lâm Mân Côi không có cảm xúc tí nào.
Có điều nghĩ lại, chẳng phải hắn nói hắn thích Lâm Thanh Thiển xinh đẹp à? Không ngờ xoay người một cái, lại dụ dỗ một người phụ nữ vừa xấu vừa già hơn Lâm Thanh Thiển, có lẽ, tình yêu của hắn chẳng có giá trị gì.
Lại nghĩ tới Phương Tử Quân đã dính mùi người phụ nữ khác còn muốn quay về nhà cô, Lâm Mân Côi hơi khó chịu.
Cô quyết tâm tối nay trở về giục Phương Tử Quân ly hôn.
Cuộc sống như vậy, thực sự không thể tiếp tục nổi.
Cùng lúc đó, Phương Tử Quân và Hoàng Oanh đang điên long đảo phượng trên giường. Không thể không nói, kỹ thuật của Hoàng Oanh, càng ngày càng ác liệt, có một lần cô ta lấy roi da và nến ra quất hắn, tuy sau đó Phương Tử Quân rất thoải mái, nhưng nghĩ đến bản thân như một nam nô, bị Hoàng Oanh nô dịch, hắn lại cực kỳ khó chịu.
Nói thật, cho dù phụ nữ có tốt đến mấy, nhưng không yêu thích gì, cũng sẽ nhanh chóng chán ghét.
Phương Tử Quân quả thực hơi mệt mỏi, nhưng nghĩ tới lệnh điều động của mình còn chưa đưa xuống. trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đè nén sự không vui trong lòng, hắn cười dịu dàng nghênh đón gương mặt nghiêm túc của người phụ nữ, nhắm mắt hôn lên.