Phương Tử Dao đúng là người nhà của Phương Tử Quân. Vào lúc bình minh, Phương Tử Quân quả nhiên chạy tới.
Vừa vặn, Lâm Mân Côi cầm kết quả kiểm tra đợi ngay cửa bệnh viện.
Phương Tử Quân đầu đầy mồ hôi, quầng mắt thâm đen do ngủ không ngon giấc, bất quá, Lâm Mân Côi cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tự làm tự chịu.
Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy.
"Bác sĩ ở bên trong, anh vào hỏi cụ thể đi."
Nhìn sắc mặt Lâm Mân Côi, Phương Tử Quân dường như cũng hiểu, nét mặt thoáng bi thương, cuối cùng tiến vào phòng làm việc của bác sĩ.
Phương Tử Dao chần chờ nhìn Lâm Mân Côi, sau cùng cũng chẳng nói gì đi theo.
Lâm Mân Côi nghĩ cuộc sống này thật sự khiến người ta thổn thức không ngớt. Một giây trước, Trương Ngọc còn mạnh mẽ mười phần, không ngờ giờ xét nghiệm ra ung thư dạ dày giai đoạn giữa.
Kết quả này không tính là xấu, nhưng chắc chắn không phải tốt đẹp.
Bởi thông thường, tỉ lệ trị khỏi ung thư tương đối nhỏ. Bà ngoại Lâm Mân Côi cũng từ giai đoạn giữa kéo tới giai đoạn cuối, cuối cùng thật sự chịu không nổi mới nhắm mắt xuôi tay.
Huống chi, hóa trị cực kỳ tốn tiền.
Rất nhiều gia đình vì hóa trị mà táng gia bại sản.
Có điều, những điều này không liên quan đến Lâm Mân Côi.
Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo. Nếu lúc ấy Trương Ngọc tốt với cô một chút, nếu Phương Tử Quân không ngoại tình, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ không có sự dối trá, vậy bây giờ cô sẽ đứng về phía bọn họ, chống đỡ với chồng và gia đình chồng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng rất đáng tiếc, bọn họ chưa bao giờ là người nhà.
Ba người trong kia mới là người nhà.
Lâm Mân Côi mệt mỏi cả đêm, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Song, còn chưa đi bao xa, chợt nghe bên trong Phương Tử Quân và Phương Tử Dao cãi vã.
Cô không có hứng thú lắm, đang định rời đi thì thấy bác sĩ trước đó có vẻ mặt ôn hòa, giờ bước ra với vẻ mặt tức giận rõ rệt.
Còn vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Lần đầu tiên tôi thấy cái gia đình như các người, mới xét nghiệm ra bệnh của mẹ lập tức chối bỏ trách nhiệm... Thật không biết những người này rốt cuộc đang nghĩ gì..."
Lâm Mân Côi vừa nghe, trong lòng khẽ động.
Quả nhiên, một phút sau, Phương Tử Quân bước ra. Lúc thấy Lâm Mân Côi hắn hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.
Phương Tử Dao cũng mau chóng đi ra, trẻ tuổi dù sao cũng trẻ tuổi, giày vò cả đêm, khuôn mặt ngập nước, cô ta túm tay Phương Tử Quân, giọng nói tràn ngập cầu xin. "Anh, anh điên rồi sao? Mẹ đang ở giai đoạn giữa... có thể cứu mà... Anh không thể từ bỏ như thế..."
Xem ra, Phương Tử Quân không muốn cứu Trương Ngọc.
Ngay cả Lâm Mân Côi từng vô số lần khinh bỉ nhân phẩm của Phương Tử Quân, nhưng giờ khắc này, cô mới sâu sắc nhận ra, con người này kỳ thực cô chưa từng hiểu nổi.
"Cứu... lấy cái gì cứu..." Phương Tử Quân cực kỳ oan ức. Nếu Hoàng Oanh không cuỗm mất tiền của hắn, nếu Trương Ngọc không ngu xuẩn đánh mất căn nhà của mình, thì sao hắn có thể bất hiếu vậy!
Do đó, cho dù Phương Tử Quân muốn cứu người, nhưng hắn không có tiền cứ.
"Tử Dao, anh thật sự hết cách. Anh hết tiền rồi... Em có biết hóa trị đắt cỡ nào không? Chúng ta cẵn bản không gánh nổi..."
Phương Tử Dao rõ ràng không thể tiếp nhận. Quả nhiên, con gái là áo bông tri kỷ của mẹ, cô ta túm tay Phương Tử Quân cầu xin: "Nhưng, anh ơi, nếu mẹ không vì chăm sóc anh, cũng sẽ chẳng lao lực thế... Anh không thể bỏ mặc mẹ như vậy được..."
Phương Tử Quân vốn đang ôn tồn giải thích với Phương Tử Dao, lúc này cũng tức giận.
Hất tay Phương Tử Dao ra, vẻ mặt giận dữ. "Mày thì biết cái gì... Cái gì mà bà ấy chăm sóc tao... Tao phi! Là tao chăm sóc bà ấy thì có! Tao còn cho bà ấy đứng tên căn nhà... Kết quả bà ấy để người ta lừa mất... giờ còn biến thành bộ dạng này..."
Phương Tử Dao bị Phương Tử Quân rống như thế, lập tức rơi nước mắt, cực kỳ uất ức, lại nói không nên lời.
Lâm Mân Côi không biết căn nhà mà Phương Tử Quân đề cập bị người khác lừa là có ý gì, nhưng rõ ràng đây là việc nhà của bọn họ. Cô quản không được.
Điều cô có thể làm, cô làm rồi.
Lâm Mân Côi xoay người rời đi.
Nhưng Phương Tử Dao khóc một hồi, không biết là đột nhiên thông suốt, hay bị sao nữa, lập tức nghĩ tới Lâm Mân Côi.
Cô ta tiến lên vài bước ngăn cản Lâm Mân Côi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Mân Côi! Cô là vợ anh tôi! Nhà cô có tiền thế! Lấy tiền ra đây..."
Lúc này cuối cùng Lâm Mân Côi đã biết cái gì gọi là rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Đương nhiên, coi như cô cũng đã biết mặt dày chân chính hay không biết xấu hổ.
Cười lạnh một tiếng, "Phương Tử Dao, chẳng lẽ cô cần tôi nhắc nhở cô một câu à, tôi và Phương Tử Quân ở riêng rồi... Còn nữa... mẹ của hai người... là tôi đưa đến bệnh viện... Phí xét nghiệm, viện phí đều do tôi ra... Cô đã nói thế, tôi cũng chợt nhớ... hóa đơn đây... làm ơn trả lại hết cho tôi."
Phương Tử Dao vừa thấy Lâm Mân Côi móc hóa đơn ra, hình như rất tuyệt vọng. .
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Lui về sau vài bước, liên tục lắc đầu, hai mắt đẫm lệ.
"Tui không ngờ cô lại là người như vậy... Tôi chỉ tưởng cô xấu thôi... đâu ngờ, lòng dạ cũng thối nát thế... Lúc chúng tôi khó khăn nhất, cô không chỉ không giúp đỡ, còn bỏ đá xuống giếng... Không ngờ đấy... thật sự không ngờ đấy... Anh... hạng đàn bà này... may mà anh đã bỏ cô ta..."
Nghe Phương Tử Dao nói linh tinh vậy, Lâm Mân Côi cũng không tức giận.
Hóa đơn cũng không cần, cười lạnh một tiếng. "Xin lỗi, tôi rất mệt, tôi phải về."
Phương Tử Quân vốn không đánh chủ ý lên người Lâm Mân Côi, nhưng nhờ Phương Tử Dao nhắc nhở, bỗng dưng hắn nghĩ tới.
Hắn và Lâm Mân Côi đang ở riêng, chứ chưa ly hôn.
"Không được... Mân Côi, em không thể đi..."
Phương Tử Quân cũng ngăn Lâm Mân Côi lại, dù sao hắn ăn cơm còn nhiều hơn Phương Tử Dao mấy năm, khôn khéo đưa đẩy rất nhiều.
"Mân Côi, anh biết trước kia là anh không đúng, nhưng chuyện đã là quá khứ, anh cũng biết sai rồi... Em tha thứ cho anh đi..."
Trong lòng Lâm Mân Côi rét run từng trận, từng đợt muốn rít gào.
Lúc này, Phương Tử Quân còn trợn mắt nói dối.
Lười dây dưa với gã đàn ông này, Lâm Mân Côi xoay người muốn rời khỏi.
Hiện tại, Phương Tử Quân phát hiện tỏ ra yếu thế không thể đả động đến Lâm Mân Côi. Phụ nữ tuyệt tình có thể khiến người ta líu lưỡi.
Hết cách rồi, không thể yếu kém thì chỉ có thể cứng rắn.
"Lâm Mân Côi... cô đừng quên... chúng ta còn chưa ly hôn... Chúng ta chỉ mới ở riêng... giờ cô vẫn là vợ tôi..."
Lâm Mân Côi thật sự bị mài mòn hết lòng kiên nhẫn.
Siết chặt nắm tay, cô cắn răng, hít sâu một hơi mới chậm rãi thở ra.
"Phương Tử Quân, anh chờ lệnh triệu tập của tòa án đi! Tôi thề tôi sẽ kiện cho anh kêu cha gọi mẹ, đời này không thể ngốc đầu lên nổi, cả đời đều căm hận sự vô sỉ của mình."
Đúng là chưa từng thấy ai vô sỉ thế!
Lâm Mân Côi hận đến mức hàm răng ngứa ngáy, gần như muốn tát cho tên khốn này một bạt tay, nhưng ngại nơi này là bệnh viện, cãi nhau ở chỗ công cộng cũng không tốt. Nếu ẩu đả, lẽ nào muốn lên trang đầu báo xã hội?
Lần này Lâm Mân Côi không chút chần chờ.
Quả nhiên cô không nên làm người tốt.
Nhất là nhân nhượng với hạng người đê tiện.
Day day mi tâm đau đớn, Lâm Mân Côi đang tính bắt xe về nhà.
Nhưng ngay cửa bệnh viện, nơi dễ bắt xe thế, Lâm Mân Côi lại đợi hết 10 phút, không còn kiên nhẫn nữa. Khi cô bất đắc dĩ nghĩ phải ngồi xe buýt, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kèn xe.
Xoay đầu lại, Phương Nhược Cuồng hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với cô một cái. "Lên nào, Hoa nhỏ."
Tâm trạng Lâm Mân Côi không được tốt.
Vừa lên xe, bèn kể cho Phương Nhược Cuồng chuyện gia đình cực phẩm kia. Cuối cùng, Lâm Mân Côi còn nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Có phải anh thấy em rất vô dụng không? Lại có thể tử tế với loại người như vậy?"
Phương Nhược Cuồng cười, từ ghế sau lấy một bình giữ nhiệt đưa cho Lâm Mân Côi: "Anh có nấu chút cháo cho em, bo bo nấu hạt sen đấy, em mệt mỏi cả đêm, nghỉ ngơi một chút cho khỏe, những chuyện khác em không cần để ý."
Nhưng Lâm Mân Côi vẫn rầu rĩ không vui.
"Sớm biết thế em đã không xen vào chuyện người khác." Cô lầm bầm.
Cũng may nhờ Phương Nhược Cuồng, vừa lái xe, vừa xoa xoa đầu cho Lâm Mân Côi, bàn tay to ấm áp giống như an ủi một đứa trẻ thất lạc.
Tuy Lâm Mân Côi cảm thấy cách dỗ trẻ con kiểu này vô ích với cô, song lúc bàn tay ấm áp rơi trên đầu cô, Lâm Mân Côi vẫn nhịn không được hốc mắt nóng lên.
Có lẽ do dì cả sắp tới, tâm trạng cô khá bực bội, cũng tương đối kích động.
Nước mắt vèo cái rớt xuống.
Phương Nhược Cuồng thấy vậy, thở dài một cái.
Chiếc xe quen cửa quen nẻo rẽ vào bãi đỗ xe cách đó không xa. Dừng xe xong, anh mới ôm Lâm Mân Côi lên đầu gối.
Lau nước mắt của cô, nhưng cô bé dường như cảm thấy uất ức cực kỳ, nước mắt ràn rụa càng lau càng nhiều. Phương Nhược Cuồng bất đắc dĩ cười cười, "Em đó... y như đứa bé ấy..."
Cái này mà là an ủi à.
Nước mắt Lâm Mân Côi càng rơi mãnh liệt.
"Được rồi được rồi... Ngoan..." Phương Nhược Cuồng hết cách, chỉ có thể ôm Lâm Mân Côi vào lòng, "Khóc đi... thấy uất ức cứ khóc đi... Tuy anh không thấy cách làm của em sai. Ngược lại, anh nghĩ em đã làm rất tốt. Em không hề thấy chết không cứu, thậm chí còn khoan dung cho bọn họ. Có lẽ trong lòng em không cam lòng nhưng đây là tính mâu thuẫn của con người mà. Vừa vui vẻ, vừa bi thương, thế mới là cuộc sống. Cô bé, em nói xem có đúng không..."
Lâm Mân Côi khóc một hồi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô níu cổ áo Phương Nhược Cuồng, giọng nói vẫn hơi yếu ớt.
"Nhưng, em nghĩ em cần gì phải..."
"Ha ha..." Phương Nhược Cuồng hà hơi vào cái mũi nhỏ đỏ hồng vì khóc, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
"Anh nghĩ thế này, nếu hôm nay em không cứu bà ta, bà ta mà chết, có phải cả đời em đều bị ám ảnh, không quên được không..."
Lâm Mân Côi chẳng nói lời nào.
Phương Nhược Cuồng còn nói thêm: "Cho nên, chuyện mình đã làm không nên hối hận. Tuy bọn họ không phải người tốt, nhưng ít nhất cũng có chỗ đáng khen, đúng không... cùng lắm miệng bọn họ hơi tiện, hơi ích kỷ tí thôi... Có điều những khuyết điểm này hình như rất nhiều người đều có... Em không thể vì vậy mà phán bọn họ tử hình..."
Lâm Mân Côi bĩu môi, trong lòng kỳ thật cũng nghĩ thoáng rồi.
Dù sao, mặc kệ đám người Phương Tử Quân nghĩ thế nào, mình không thẹn với lương tâm là được.
Nhưng Lâm Mân Côi vẫn nhịn không được khinh bỉ một chút.
"Anh nói đến mức em giống như thần chết ấy, quản lý sự sống chết của người khác."
Thấy giọng nói của cô bé đã khôi phục bình thường, Phương Nhược Cuồng trấn an vỗ vỗ vai cô,vừa cười nói một câu.
"Ở mức độ nào đó mà nói, em phải mà."
"Em quản lý sự sống chết của anh."