Mân Côi

Chương 65:




Gần đây Lâm Mân Côi rất bực bội, nhất là sau buổi nói chuyện tối đó với Phương Nhược Cuồng. Lâm Mân Côi cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Thực ra cô vẫn biết tính cách mình và Phương Nhược Cuồng hơi khác biệt, nhưng cô nghĩ nếu có tình yêu, thì những thứ khác đều có thể dung hòa.
Tuy nhiên cô không ngờ là tối đó Phương Nhược Cuồng lại nói thế với cô.
Phản ứng trực tiếp của Lâm Mân Côi là khiếp sợ, thậm chí cô nghĩ nếu về sau vì một vài nguyên nhân cô không thể ở bên Phương Nhược Cuồng nữa, thì nhất định sẽ không giống như nguyện vọng chia tay trong vui vẻ của cô, mà sẽ trở mặt thành thù như Phương Tử Quân vậy.
Song không ngờ cái người này căn bản không nghĩ thế.
Anh vốn chẳng muốn chia lìa.
Áp lực của Lâm Mân Côi hơi lớn rồi.
Có điều Phương Nhược Cuồng giống như chưa từng cảm thấy gì.
Sau khi Kim Phân Phương dỗi mặc kệ Lâm Mân Côi luôn, ngày ngày anh đều tới đón cô đi làm, bày dáng vẻ như em là người phụ nữ của anh đương nhiên phải anh đưa đón.
Một số người trong kiến ủy biết Phương Nhược Cuồng, thấy anh công khai ra vào có đôi với Lâm Mân Côi, cũng có chút ý kiến.
Nhất là nghĩ đến những chuyện trước đây họ nhìn thấy, cộng thêm scandal ngoại tình lan truyền khi Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân ly hôn, tất cả mọi người đều hơi có ý kiến với Lâm Mân Côi.
Đáng lẽ chuyện trông bình thường nhất, hóa ra là một chuyện không bình thường nhất.
Lâm Mân Côi vốn hạ quyết tâm qua năm mới sẽ từ chức, song vì chuyện ly hôn giữa Kim Phân Phương và Lâm Kiến Quốc mà kéo đến tận bây giờ.
Hiện tại cô cố lấy dũng kí muốn từ chức, thì không ngờ lại xảy ra chuyện Phương Nhược Cuồng.
Làm công việc này quá vô vị.
Lâm Mân Côi vuốt máy vi tính, nghĩ đơn xin từ chức nên viết thế nào.
Đúng lúc đó bảo vệ cổng đột nhiên gọi điện đến nói có người muốn gặp Lâm Mân Côi.
Ban đầu Lâm Mân Côi tưởng chuyển phát nhanh, không thèm nghĩ ngợi gì liền xuống ngay. Cho đến khi xuống mới biết là Trương Ngọc đã lâu không gặp.
Giờ Trương Ngọc gầy đến mức không còn hình dạng. Hai mắt đục ngầu. người co rút thành một khối. Nhưng người đàn bà như thế lại tới kiến ủy tìm bạn, còn rõ ràng biết bản thân tìm Lâm Mân Côi.
"Bà..."
Nghe được giọng Lâm Mân Côi, bỗng nhiên Trương Ngọc ngẩng đầu lên, nở nụ cười u ám với cô.
Lâm Mân Côi sợ hết hồn, nổi hết cả da gà.
"Bà tìm tôi có chuyện gì?"
"Mày lừa Tử Quân nhà tao." Trương "Ngọc vừa mở miệng đã nói một câu như vầy.
Lâm Mân Côi sững sờ, lập tức ngkĩ tới cái bà này lén trốn khỏi bệnh viện rồi, có lẽ đưa bà ta về bệnh viện là được.
"Được rồi, được rồi... Tử Quân nhà bà không ở đây, tôi đưa bà về bệnh viện nhé..."
Lâm Mân Côi vừa đến gần Trương Ngọc, vừa nghĩ có cần đề xuất đưa Trương Ngọc về bệnh viện tâm thần không.
Nhưng mới tới gần Trương Ngọc, bà ta giống như bị điên vậy chợt đẩy Lâm Mân Côi ra, còn gào thét nói: "Lâm Mân Côi! Mày tưởng tao già hồ đồ rồi hả? Con khốn! Mày đền Tử Quân cho tao..."
Lâm Mân Côi bị mắng một trận.
Ở chỗ người qua kẻ lại, không ít người chứng kiến màn này tập tức ném ánh mắt ngờ vực.
Lâm Mân Côi nói không rõ, chỉ có thể lui về sau, "Xin lỗi, tôi đang làm việc, tôi rất bận."
Đối đãi với kẻ điên kiểu này, căn bản không cần quan tâm.
Lâm Mân Côi xoay người trở về phòng làm việc, Trương Ngọc ở sau lưng chẳng biết nghĩ tới điều gì lại cười hề hề.
"Mày hủy diệt cả nhà bọn tao, tao sẽ không để mày sống tốt... chắc chắn sẽ không... sẽ không để mày sống tốt..."
Lâm Mân Côi thoáng không nói nên lời, sao gia đình này đều giống nhhau nhỉ.
Phương Tử Quân như thế, Phương Tử Dao cũng chạy tới uy hiếp cô một trận, cuối cùng ngay cả mẹ bọn họ cũng chạy tới rống lung tung.
Lâm Mân Côi trực tiếp mặc kệ, cuối cùng khi ở trên bậc thang, cô còn quay đầu lại nhìn người đàn bà kia đang đứng ngay cửa.
Gầy khô như que củi, khuôn mặt chỉ còn một lớp da, nhưng đôi mắt đó lại ác độc nhìn chằm chằm cô, một mạch đi về phía trước.
Thậm chí bà ta còn cười haha.
Nụ cười ấy khiến da đầu, Lâm Mân Côi tê rần, lập tức quyết định, nhanh chóng trở về phòng làm việc.
Không thể không nói, Trương Ngọc ảnh hưởng
tâm trạng Lâm Mân Côi.
Đến buổi chiều, Lâm Mân Côi vẫn thấp thỏm không yên.
Vốn đánh đơn xin từ chức mấy lần, nhưng làm sao cô đều cảm thấy không đúng.
Dù gì đầu năm phòng làm việc thong thả, nên Lâm Mân Côi cân nhắc xin nghỉ về nhà.
Cô và Phương Nhược Cuồng đã nói với nhau, hôm nay Phương Nhược Cuồng hơi bận, khi điện thoại cũng nghe được tiếng lật giấy sột soạt ở bên kia.
Đáng lẽ anh nói muốn đi đón Lâm Mân Côi, nhưng Lâm Mân Côi nghĩ anh bận rộn vậy, cô cần gì phải giở tính công chúa ra chứ.
Lâm Mân Côi suy xét đi tìm Phương Nhược Cuồng nên chào bí thư một tiếng, dù sao chỉ còn một tiếng đồng hồ, không bằng tan tầm sớm tí.
Nhưng khiến Lâm Mân Côi không ngờ là, cô còn chưa ra khỏi cửa, thậm chí chỉ mới xuống bậc thang cuối cùng, chợt nghe một tiếng bịch vang lên trước mặt.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với nụ cười âm trầm của Trương Ngọc.
Vô số máu tràn ra khỏi miệng bà ta, đầu bà ta vì rơi từ trên cao xuống nên lệch đi, nhưng bà ta lại xoay đầu còn cười hề hề, với Lâm Mân Côi.
Dường như bà ta muốn nói tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày phá hủy cả nhà tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày.
Bên tai có tiếng hét sợ hãi, tiếng điện thoại, tiếng bước chân, tiếng huyên náo ầm ĩ...
Rất nhiều rất nhiều âm thanh, song Lâm Mân Côi không nghe được.
Cô chỉ nhìn người đàn bà trên mặt đất kia.
Từ trước đến nay cô không ngờ Trương Ngọc sẽ dùng cách quyết tuyệt thế hung hăng, đâm một dao vào lòng cô.
Thậm chí cô không ngờ, chia tay trong vui vẻ lại khó khăn vậy.
Trương Ngọc nhảy từ tầng tám xuống, giãy giụa chưa tới mấy phút liền chết.
Khi chết, trên tay còn nắm chặt một tờ giấy. Trên đó viết: Lâm Mân Côi hại chết tôi!
Xe cứu thương tới.
Cảnh sát cũng tới.
Lâm Mân Côi bị mời đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Khi Phương Nhược Cuồng nhận được thông báo tới đồn cảnh sát, Lâm Mân Côi đã kết thúc đợt ghi chép đầu tiên.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài ở cục cảnh sát, thấy anh tới lập tức mỉm cười.
Phương Nhược Cuồng sững sờ, tức khắc ôm cô gái vào lòng, khẽ trấn an cô: "Ngoan, đừng sợ... đừng sợ..."
Lâm Mân Côi ở trong lòng Phương Nhược Cuồng lắc đầu, "Em không sợ... chẳng biết tại sao... em lại không sợ chút nào..."
Phương Nhược Cuồng càng ôm chặt cô hơn.
Ngoại trừ ôm chặt cô vào lòng, lúc này anh nghĩ không ra nên làm việc gì khác.
Kim Phân Phương cũng nhanh chóng chạy tới. Thấy cô con gái nhà mình bị thằng nhóc nhà họ Phương kia ôm, bà nhất thời không vui.
Song thấy con gái bình tĩnh ở trong lòng anh, ngay cả nước mắt cũng không có. Kim Phân Phương cũng yên lòng.
Vừa yên lòng vừa nhịn không được mắng chửi người nhà họ Phương hãm hại kia.
Làm cái gì vậy trời! Muốn chết thì chết đi, sao nhất định phải chết ngay đơn vị của con gái, còn chết ngay trước mặt con gái.
"Bé ngoan đừng sợ... Mẹ sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương con..."
Lâm Mân Côi từ trong lòng Phương Nhược Cuồng ngẩng đầu lên, nghe bà nói thế bèn mỉm cười, nắm tay bà từ từ nói một câu.
"Mẹ, con muốn từ chức."
Kim Phân Phương không ngờ Lâm Mân Côi sẽ nói một câu như vậy, không khóc không làm khó quả thực bình tĩnh đến đáng sợ.
Kim Phân Phương thoáng giật mình, bây giờ con gái nói gì chính là cái đó.
"Được được được... con nói gì chính là cái đó, mẹ đồng ý với con hết... Ôi trời ạ... bé ngoan... con đừng như thế... dọa ngoài quá..."
Bởi lúc xảy ra chuyện, Lâm Mân Côi có bảo vệ làm nhân chứng tận mắt nhìn thấy, nên cảnh sát nhanh chóng loại bỏ khả năng bà ta bị sát hại.
Về phần tờ giấy khó hiểu trong tay Trương Ngọc, Trương Ngọc bị bệnh viện phán định có bệnh tâm thần. Khi Lâm Mân Côi đi thăm Trương Ngọc, bà ta đều tấn công cô.
Những đều này ai cũng tận mắt chứng kiến hơn nữa con trai bà ta vào tù, con gái chẳng thèm quan tâm bà ta, nên rất có thể tinh thần bà ta suy sụp, nhịn không được trở nên cực đoan.
Lâm Mân Côi ký tên xong bèn Kim Phân Phương về nhà.
Dọc đường đi cô cũng nắm tay Phương Nhược Cuồng. Tuy Kim Phân Phương không thích người con rễ lớn tuổi này, song thấy con gái nắm chặt không buông, thôi
Cùng lắm về sau lúc có vấn đề, bà không tin không đối phó nổi thằng nhóc khốn kiếp ấy.
Thành thật mà nói, Phương Nhược Cuồng cũng hơi lo lắng.
Nói thật ra Lâm Mân Côi chính là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính. Lần trước anh làm Phương Tử Quân vào tù, cô còn áy náy rất lâu.
Rõ ràng không phải cô sai, nhưng lại ôm hết sai lầm lên người.
Người như thế, nói dễ nghe là hiền lành, nói khó nghe là mềm yếu.
Cho nên càng cần có người che chở thật tốt.
Song hôm nay sau khi gặp chuyện không may, một màn máu tanh kia đàn ông nhìn thấy còn suy sụp tinh thần, chứ đừng nói tới kiểu phụ nữ mềm yếu như Lâm Mân Côi...
Có điều Lâm Mân Côi rất bình tĩnh, bình tĩnh về nhà, bình tĩnh nói chuyện với anh, thậm chí còn bình tĩnh ăn hết một chén cơm.
"Hoa nhỏ... em nói chuyện với anh đi... Chuyện của Trương Ngọc không liên quan tới em... em đừng suy nghĩ lung tung..."
"Suy nghĩ lung tung?" Lâm Mân Côi ngẩng đầu lên, lắc đầu, "Em đâu suy nghĩ lung tung."
Cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
"Em chỉ biết một việc. Cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa.
Một màn đó của Trương Ngọc đúng là rất kinh hoàng.
Bất quá cô cũng hiểu nguyên nhân Trương Ngọc làm vậy, hòng trút căm phẫn, có lẽ còn có mục đích khiến cả đời này của cô không thể quên nổi.
Ban đầu Lâm Mân Côi bị dọa đấy.
Nhưng khi trông thấy nụ cười kia của Trương Ngọc, đột nhiên cô cảm thấy rất chói mắt.
Rõ ràng cô đâu có sai, tại sao phải sợ người đàn bà này chứ?
Tại sao...
Trước đây khi kết hôn, Lâm Mân Côi lễ phép có thừa với bà ta.
Sau khi ly hôn, tuy hai người ầm ĩ không thoải mái, song Trương Ngọc lưu lạc đầu đường xó chợ cô khống thấy chết không cứu, thậm chí còn đưa bà ta đến bệnh viện.
Cô tự nhận mình không thẹn với lương tâm, tất cả đều do bà ta gieo gió gặt bão.
Nếu lúc đó nhà bọn họ không bám víu người quyền thế, thì sao có thể đi tới mức tan nhà nát cửa chứ.
Lâm Mân Côi cảm thấy trái tim mình đã trở nên cứng rắn. Nắm tay Phương Nhược Cuồng, cô mỉm cười.
"Em rất đáng tiếc chuyện Trương Ngọc, nhưng em sẽ không để gian kế của bà ta thực hiện được. Dựa vào cái gì mà một người sai phạm phải xuất hiện suốt cả đời em... Đừng hòng mơ tưởng... Bà ta muốn làm em sợ... em chắc chắn sẽ không sợ... Không chỉ thế, em còn phải vui vẻ sống... Để Phương Tử Quân, phương Tử Dao bà ta luôn nhớ đến chống mắt lên xem... Lâm Mân Côi em sống tốt thế nào... sẽ không vì chỗ bẩn của bọ họ mà hủy diệt mình cả đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.