Man Hoang Hành

Chương 56: Mất tích (hạ)




Dịch giả: Tiểu Hắc
Đạo Huyền ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Trịnh Thông sư thúc một chút. Mặc kệ có hữu dụng hay không, nhưng Điền Bất Dịch đúng là đã theo đám người Vạn sư đệ vào sinh ra tử giữa chốn Man Hoang. Điều này hoàn toàn là vì Thanh Vân Môn cùng muôn dân trăm họ, bất luận thế nào cũng không thể chối cãi điểm này. Đạo Huyền thấy chỉ bằng đó đã đủ cho bản thân vì Điền sư đệ mà nói giúp mấy câu rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đạo Huyền cảm giác trong lòng nhẹ nhõm thêm vài phần, có lẽ đã giải quyết được một mối lo trong người, vì thế mà hắn lại nhẹ bước đi tới Ngọc Thanh Điện. Chỉ là đang đi hắn đột nhiên cảm giác có cái gì đó bản thân không để ý đến, một điều nào đó dường như không đúng...
Là điều gì đây?
Đạo Huyền dừng bước, ngẩng đầu nhìn phương xa, nơi Ngọc Thanh Điện đứng sừng sững trên đỉnh Thông Thiên Phong. So với nó, con người tựa hồ chỉ nhỏ bé như sâu kiến.
Đạo Huyền nhìn chằm chằm tòa cung điện này, vắt óc suy nghĩ trong lòng mình như có ai muốn nói gì đó, có một nơi bản thân dường như đã bỏ qua.
Hắn tỉ mỉ nhớ lại hành trình cả ngày hôm nay của mình, nghĩ xem cảm giác bất an này là từ đâu mà tới? Cho đến cuối cùng, hai mắt hắn lóe sáng, giống như một đạo thiểm điện xẹt qua đầu hắn, khai thông tia nghi vấn cuối cùng còn tồn tại.
Bạch Thạch đâu?
Đạo đồng Bạch Thạch đã đi đâu?
Tô Như hỏi thăm Bạch Thạch về Đạo Huyền, sau đó Bạch Thạch mới đưa Tô Như đi tới Tổ Sư Từ Đường sau núi, mà Đạo Huyền đã đưa về Tô Như. Nhưng trong lúc này thì Bạch Thạch đã đi nơi nào?
Không lẽ hắn đột nhiên biến mất như vậy...
***
Man Hoang, Ma Giáo Thánh Điện.
Trong đại điện, bầu không khí vẫn là giương cung bạt kiếm vô cùng khẩn trương. Tất cả nhân vật trọng yếu của mười mấy môn phái lớn nhỏ trong Ma Giáo đều tụ tập ở chỗ này, ngày ngày đều tranh cãi không ngớt.
Một ngày nọ, nhiều người cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, kẻ nóng tính còn liên tục phun ra mấy câu ô ngôn uế ngữ, hỏi thăm tổ tông nhà người ta cũng là chuyện thường. Thậm chí, một lời không hợp hoặc là nói lý không lại người thì cũng thẹn quá hóa giận muốn đánh đập một trận. May mà nơi đây là thánh địa của Ma Giáo, cao thủ trong giáo rất nhiều, cho nên mới đè ép tình thế đó xuống.
Tranh cãi ầm ĩ nhất là đầu lĩnh của mấy môn phái nhỏ yếu, mà mấy môn phái có thực lực mạnh nhất cùng mấy người đạo hạnh cao nhất vẫn luôn bảo trì bình tĩnh. Trừ Quỷ Vương Tông do ngoài ý muốn nên không có đến Man Hoang Thánh Điện, còn lại Vạn Độc Môn, Trường Sinh Đường cùng Hợp Hoan phái đều tề tụ ở đây cả.
Trong ba đại môn phái này, môn chủ Vạn Độc Môn đương nhiên vẫn là Độc Thần. Còn Trường Sinh Đường và Hợp Hoan phái cũng đã thay đổi môn chủ, bất quá cũng không ngoài dự liệu của mọi người, Trường Sinh Đường do Ngọc Dương Tử tiếp quản còn Hợp Hoan Phái thì là Tam Diệu Tiên Tử.
Mọi người tụ họp trong Ma Giáo Thánh Điện, cãi lộn om sòm dưới hai bức tượng Thánh Mẫu cùng Minh Vương. Kỳ thực sau khi giáo chủ tiền nhiệm Cừu Vong Ngữ qua đời, kết quả chính là mọi người lần nữa chia cắt các thế lực Ma Giáo. Tuy nhìn qua, trong Thánh Điện có rất nhiều phe phái, nhưng thực tế chủ yếu chỉ có ba đại thế lực mạnh nhất cầm đầu, họ chiếm tới chín thành. Trừ họ ra, còn có rải rác mấy môn phái nhỏ độc lập không dính dáng gì đến ba đại môn phái. Trong đó có môn phái nhỏ phụ thuộc dưới trướng Quỷ Vương Tông, ngoài ra còn những môn phái có bề dày lịch sử lâu năm nhưng nay đã suy yếu, vẫn không muốn phụ thuộc các đại phái như Luyện Huyết Đường chẳng hạn.
Đương nhiên, cuối cùng còn lại một số cao thủ có địa vị trọng yếu nhưng không môn không phái cũng tới đây làm quan tòa. Kỳ thực chỉ có ba người như vậy, theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước, cũng chính là tứ đại Thánh Sứ đi theo giáo chủ tiền nhiệm Ma Giáo Cừu Vong Ngữ. Còn có một vị Huyền Vũ thánh sứ thì không có quay về Man Hoang Thánh Điện mà đã rời đi rồi.
Trong ba đại môn phái thì Vạn Độc Môn có dã tâm lớn nhất, hôm nay đang dòm ngó ngôi vị giáo chủ, dẫn tới rất nhiều môn phái căm thù.
Nói giỡn, lịch sử Ma Giáo biết bao nhiêu năm mới có được mấy vị giáo chủ nhất thống Ma Giáo? Mà những người này không ai không phải là tuyệt thế kiêu hùng, lão độc vật ngươi có tài đức gì mà đòi dòm ngó ngôi vị thần tọa?
Còn lại hai đại phái khác, thì Trường Sinh Đường có ý tứ rất rõ ràng, họ luôn là người thủ vệ Man Hoang Thánh Điện, nên hôm nay luôn muốn chia vùng đất Man Hoang cho bọn hắn, chuyện khác chẳng thèm quan tâm. Mà Hợp Hoan phái tỏ ra khá trầm mặc, thái độ lấp lửng, tựa như đang xem tình thế sẽ phát sinh như thế nào.
Lại nói, hai vị tân môn chủ của Trường Sinh Đường và Hợp Hoan phái là Ngọc Dương Tử cùng Tam Diệu Tiên Tử đều từng nhận qua ân huệ của Độc Thần ở cuộc chiến trên núi Thanh Vân. Nhưng đã đến tình thế bực này, hai người họ đều trực tiếp trở mặt, tất cả đều vì lợi ích của bổn môn, không hề có ý định khiêm nhượng Độc Thần chút nào, việc này khiến cho những người của Vạn Độc Môn dưới trướng Độc Thần đều có sắc mặt rất khó coi.
Về phần đám người Thanh Long thì một mực tỏ ra thờ ơ, hầu như không nói một lời.
Ở trong Man Hoang Thánh Điện cãi vã lâu như vậy, kỳ thực đã khiến không ít người tỏ ra mệt mỏi. Nhưng hôm nay lại là tình thế nguy cấp nhất trong trăm năm nay của Ma Giáo, lúc này tranh thủ được chút lợi ích thì ngày sau tha hồ được hưởng thụ thành quả, cho nên ai ở đây đều không quản mỏi mệt trên thân nữa.
Vạn Độc Môn có thực lực mạnh nhất, dã tâm lớn nhất, Độc Thần thậm chí còn dòm ngó ngôi vị giáo chủ, tự nhiên sẽ thành cái đích cho mọi người ngắm vào, bị rất nhiều môn phái trong giáo chỉ trích. Thậm chí cuối cùng, đến cả môn chủ Trường Sinh Đường là Ngọc Dương Tử cũng không chút khách khí mở miệng nói: “Độc Thần môn chủ, tuy ngài có đủ tư lịch nhưng trong Thánh giáo chúng ta, ngôi vị giáo chủ quan trọng cũng không phải là ở tư lịch. Nếu không có cơ duyên tiến vào Minh Uyên, đạt được vô thượng đạo pháp có thể lực áp quần hùng thì xin thứ lỗi cho Trường Sinh Đường chúng ta không thể đồng ý.”
Hắn hôm nay là người mạnh nhất trong Trường Sinh Đường nhất mạch, vừa nói ra lời này, lại nhằm thẳng vào Vạn Độc Môn khiến vô số người trong đại điện đua nhau phụ họa, làm trên dưới Vạn Độc Môn đều có sắc mặt hết sức khó coi.
Trong nội tâm Độc Thần thầm khinh bỉ một câu, nhưng thần tình trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, đứng dậy nhìn Ngọc Dương Tử mỉm cười nói: “A, nguyên lai chư vị nơi đây để tâm đều là truyền thừa trong Minh Uyên hay sao?”
Ngọc Dương Tử cao giọng đáp: “Đúng vậy.”
Độc Thần suy tư một chút rồi nói: “Đã như thế, lão phu nói không được thì cũng đành phải đi Minh Uyên thử một chuyến rồi.”
Ngọc Dương Tử cười lên ha hả, mọi người bên cạnh cũng cười theo.
Tam Diệu mỉm cười nói: “Độc Thần tiền bối, Minh Uyên kia cũng không phải chốn dễ dàng như vậy, ngài chẳng lẽ có thể có cơ duyên gì hay sao?”
Ánh mắt Độc Thần sáng lên, không trả lời mà chỉ thở dài nói: “Dù ta có nói bao nhiêu lời hữu ích thì các ngươi cũng không nghe. Chỉ còn lại con đường này nên ta đành thử một chút.”
Mọi người lại cười vang, tựa hồ rất là khinh thường, nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi từ đằng xa, ngay sau đó có một thanh âm hét lớn: “Nguy rồi, Giảng Kinh Điện cháy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.