Mãng Hoang Kỷ

Chương 1409:




- Rất nhanh sẽ đến Ma Tượng Thạch Bích, đến lúc đó hấp thu đủ nhiều Trầm Hỏa Hắc Thạch, như vậy uy lực Bắc Hồng kiếm của ta còn có thể đề thăng lên thêm một chút ít.
Kỷ Ninh rất là mong đợi.
Thần Binh bổn mạng phát triển có liên quan tới việc thôn phệ và hấp thu bảo vật.
Các Đạo Quân nghịch thiên, phần lớn đều dùng Thần Binh bổn mạng! Thế nhưng tuyệt đại đa số bọn hắn đều không cung cấp được một lượng lớn bảo vật.
Như Kỷ Ninh, bất kể là một lượn lớn kim sắc lưu sa, hay là một lượng lớn Cửu Khúc Hàn Tủy thì cũng không phải là thứ mà Đạo Quân nghịch thiên bình thường có thể có được.
Bất quá …
Các Vĩnh Hằng Đế Quân sống lâu, thực lực của các Chúa Tể đủ mạnh, cho nên Thần Binh bổn mạng mà bọn hắn bồi dưỡng được đều rất là mạnh. Như một thanh Huyết Nhận của Hiểu Mộng Đạo Quân kia, kỳ thật nó vốn là một kiện Thần Binh bổn mạng trưởng thành đến cực hạn. Luận tiềm chất, hoàn toàn có cơ hội trở thành Vũ Trụ chi bảo. Đáng tiếc đạo ở trong đó lại khiếm khuyết chút ít, không thể trở thành Vũ Trụ chi bảo được.
******
Lam Hạo Chúa Tể khống chế phi chu, sớm rời khỏi phạm vi của Viêm Long Vực Giới, tiến vào bên bóng tối vô tận.
Hắc Ám vô tận...
Không có ngôi sao, không ánh sáng sáng, không có cái gì. Thuần túy là một mảnh Hắc Ám! Hắc Ám khiến cho ngay cả các Vĩnh Hằng Đế Quân cũng phải sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Trên thực tế, ở trong bóng tối vô tận ngẫu nhiên còn có chút ngoại vật, như Linh Động Đạo Quân của Cửu Trần Giáo, lúc tu hành ở trong biên giới Hắc Ám, chợt thấy sáu thanh đại chùy từ trong bóng tối phiêu bạt tới đây. Cho nên hắn mới có cơ duyên đạt được sáu thanh đại chùy kia.
Cho nên, trong bóng tối ngẫu nhiên sẽ có một ít ngoại vật.
- Đã đến.
Rốt cục Lam Hạo Chúa Tể cũng đã ngừng phi chu lại, mà lúc này quả thực cũng đã trải qua thời gian chín năm.
- Hai người các ngươi, xuất hiện đi.
Lam Hạo Chúa Tể nhìn về phía hai tòa Động thiên pháp bảo ở bên cạnh, Kỷ Ninh và Cửu Trần đều trốn ở bên trong Động thiên. Tiếng ầm ầm vang vọng, không gian vô hình trùng kích, đụng vào bên trên hai đại pháp bảo Động thiên.
Động thiên rung động lắc lư.
Rất nhanh Kỷ Ninh, Cửu Trần đã đi ra bên ngoài.
- Hai người các ngươi phải nắm chắc thời gian a.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
- Thời gian chín năm, không ngờ lại dốc sức liều mạng tu luyện như vậy.
- Trước đó ở trong Xích Ba điện đã có rất nhiều thu hoạch, đương nhiên phải nắm chặt thời gian để tu luyện a.
Cửu Trần lập tức nói, lập tức hắn nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, lần này ngươi và các Chúa Tể, Đế Quân đổi nhiều bảo bối như vậy, sợ rằng thực lực sẽ gia tăng lên không ít a.
- Coi như cũng được a.
Kỷ Ninh gật đầu.
Hiện tại thần thông hộ thể của hắn đã tu hành đến cấp độ Vĩnh Hăng pháp bảo Trung phẩm, chủ yếu là thần thông nghịch thiên bực này đối với thần thể có gánh nặng quá lớn, phải chậm rãi tu hành. Nếu như dùng bạo lực làm xằng làm bậy, như vậy sẽ tạo thành thần thể hoàn toàn vỡ vụn, đây chính là cấp độ hồn phách Chân Linh vỡ vụn. Cho nên cho dù có đầy đủ trân tài thì Kỷ Ninh cũng chậm rãi tu luyện.
- Nơi này cách Viêm Long Vực Giới không quá xa a.
Lam Hạo Chúa Tể nói:
- Có lẽ hai người các ngươi cũng có thể cảm ứng được Viêm Long Vực Giới a.
- Cảm ứng được.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đều gật đầu.
Kỷ Ninh có thể cảm ứng được rõ ràng vị trí của nguyên thần thứ hai và pháp thân.
- Bắc Minh tiểu hữu, kiếm thuật của ngươi cũng có thể siêu việt thời không, cho nên ta mang ngươi tới chỗ Ma Tượng Thạch Bích, về phần đường về... Ngươi tự mình chậm rãi chạy trở về a, dùng năng lực của ngươi, thời gian ngàn năm cũng đủ để trở lại Viêm Long Vực Giới rồi.
Lam Hạo Chúa Tể nói.
- Chuyện này là chuyện nhỏ.
Kỷ Ninh gật đầu, thời gian ngàn năm đối với các Đạo Quân nghịch thiên mà nói, quả thực là rất ngắn. Hắn cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện này mà để cho Lam Hạo Chúa Tể ở bên cạnh chờ đợi, sau đó lại đưa bọn hắn trở về.
Sưu.
Phi chu đột ngột biến mất.
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Lam Hạo Chúa Tể đều xuất hiện ở trong hư không Hắc Ám.
- Thật sự là một mảnh hắc ám a.
Đám người Kỷ Ninh nhìn về phía bốn phía, Hắc Ám tuyệt đối, không có một tia ánh sáng nào. Dựa vào thần niệm cảm ứng mới có thể xem xét được bốn phía, đích thật là một điểm lẫn lộn cũng không có.
- Tiền bối.
Kỷ Ninh nhịn không được hỏi:
- Dùng thủ đoạn siêu việt thời không của ta, ở trong trong bóng tối vô tận không ngừng phiêu bạt, cũng phải mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới có thể đến một tòa Vực Giới gần đây hay sao?
- Cách Viêm Long Vực Giới, ở gần đây có một tòa Vực Giới tên là Đa Xán Vực Giới. Mặc dù thủ đoạn siêu việt thời không của ngươi không tệ, bất quá cũng cần đại khái một trăm vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới có thể đến được.
Lam Hạo Chúa Tể nói.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn nhau.
Được rồi.
Sinh Tử Đạo Quân dùng cả đời để chạy đi, cũng không chạy đến Đa Xán Vực Giới được.
- Chúng ta vẫn nên đi tới Ma Tượng Thạch Bích a.
Cửu Trần lập tức nói.
- Ma Tượng Thạch Bích ở phía trước không xa, đi theo ta.
Lam Hạo Chúa Tể tản ra một cỗ chấn động, bao phủ Kỷ Ninh và Cửu Trần, lập tức lôi cuốn Kỷ Ninh và Cửu Trần, nhanh chóng bay đi.
Sưu sưu, tốc độ của Lam Hạo Chúa Tể quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho Kỷ Ninh, Cửu Trần đều run sợ. Bọn hắn đã chân chính hiểu rõ được sự đáng sợ của Chúa Tể, chỉ riêng tốc độ đơn thuần như vậy, muốn chém giết những Đạo Quân nghịch thiên như bọn hắn, như vậy ngay cả phản ứng bọn hắn cũng không kịp.
Rất nhanh.
Ba người đã bay qua khoảng cách mấy ức dặm.
- Thấy chưa?
Lam Hạo Chúa Tể chỉ về phía trước:
- Thứ kia chính là Ma Tượng Thạch Bích.
Kỷ Ninh nhìn về phía trước, ở trong bóng tối phía trước có một quái vật khổng lồ, với tư cách vật thể, đương nhiên cũng tản ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt. Ánh sáng yếu ớt này, ngay cả Đạo Quân nghịch thiên như Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng đã đủ nhìn thấy rõ ràng.
Trước mắt là một quái vật khổng lồ ước chừng trăm vạn dặm, giống như là một cái đầu voi, chỉ là vị trí cái trán có một cái sừng cực kỳ sắc bén.
Toàn thân nó là màu đen, hoặc nói là màu đỏ thẫm rất đậm!
- Chợt nhìn, tựa như Ma Tượng.
Lam Hạo Chúa Tể nói:
- Bất quá sau khi ngươi đến gần xem thì sẽ phát hiện ra, kỳ thật cả người nó rất mỏng rất mỏng.
- A?
Kỷ Ninh, Cửu Trần lập tức nhích tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.