Manh Hậu

Chương 14:




Lúc Đỗ Hàm Lan không khỏe, Đỗ Bá Ngọc và Nhâm thị có tiến cung thăm hỏi thì biết nàng ta không phải bị bệnh, mà do không ăn uống đầy đủ nên dẫn đến suy nhược cơ thể mới quở trách một hồi, rồi có ý muốn đưa nàng ra cung để tĩnh dưỡng, may có Đỗ Mạn Thanh lên tiếng muốn giữ Đỗ Hàm Lan trong cung nên Đỗ phu nhân mới chấp nhận ra về.
Qua vài ngày, Nhâm thị lại tiến cung thăm hỏi, thấy Đỗ Hàm Lan đã khỏe lại tâm trạng rất tốt, mới dần yên lòng.
Đỗ Hàm Lan an ủi Nhâm thị: “Mẫu thân, con không sao, người không cần lo lắng.”
Nhâm thị thấy sắc mặt Đỗ Hàm Lan hồng hào, khác hẳn với mấy ngày trước mới gật đầu nói:”Chương thái y quả nhiên y thuật cao minh, nhờ có hắn ngươi mới nhanh khỏe hơn.”
Đỗ Hàm Lan kéo tay áo Nhâm thị, nhỏ giọng cười nói: “Sau khi Chương ngự y bắt mạch, tuy cũng có bốc thuốc nhưng lại nói uống nhiều cũng không tốt, con uống xong một phần thì Thái hậu nói thuốc cũng có 3 phần độc, cho con ngừng thuốc chỉ ăn đồ có chất dinh dưỡng, lại theo người học múa, mới mấy ngày đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.”
“Múa cái gì mà thần kỳ như vậy?” Nhậm thị tò mò hỏi một câu.
Đỗ Hàm Lan nói: “Bài múa này cũng đơn giản, chỉ cần vung tay vung chân, mấy động tác tiến lùi. Đã học được 5 ngày, mỗi ngày cả người đầy mồ hôi, con còn chưa thấy có gì thay đổi, nhưng là tổng quản Khôn Ninh cung Hồng Tuyến cô cô ngày trước có bệnh phù chân, uống thuốc mãi vẫn không khỏi, mấy ngày nay học múa theo Thái Hậu không ngờ chân lại tốt lên, còn bỏ giày cho mấy người khác nhìn, quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều.”
Nhâm thị nghe xong mới nói: “Đã như vậy, ngươi cứ theo Thái hậu nương nương mà học múa thật tốt, không được lười biếng.”
Đỗ Hàm Lan thấy không có ai ở đây liền đứng dậy múa thử cho Nhâm thị xem, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, Thái hậu cũng không nói bài múa này không được truyền ra ngoài, chi bằng sau khi người trở về cũng thử học theo, biết đâu lại tốt cho thân thể!”
Nhâm thị nhìn động tác của con gái cảm thấy không đoan trang, nhưng là lại nghĩ đến đây là do Thái hậu nữ thần tạo ra, chắc chắn sẽ không tầm thường như những bài múa khác, biết đâu lại có thể kéo dài tuổi thọ nữa đây?
Đỗ Hàm Lan sợ Nhâm thị không chịu học, lại nói: “Mẫu thân, cũng không cần người phải học theo như đúc, chỉ cần không khác lắm là được, đến lúc đó cảm thấy không tốt thì cứ dừng lại là được.”
Nhậm thị tay bịt miệng Đỗ Hàm Lan trách mắng: “Thái hậu nương nương đã dạy sao lại không tốt? Đừng có nói nhảm.”
Đỗ Hàm Lan kéo tay Nhâm thị cười nói: “Mẫu thân, người chịu học rồi?”
Nhâm thị đỏ mặt, muốn học động tác này nhưng lại có chút ngại, chỉ khẽ cắn môi nói: “Mẫu thân cũng không thể lưu lại trong cung lâu, nếu ngươi muốn dạy ta thì nhanh nhanh lên.”
“Thật tốt!” Đỗ Hàm Lan vui mừng, vội vàng kéo Nhâm thị ra phía sau nàng, để Nhâm thị bắt chước theo nàng, trong miệng thì hô nhịp.
Sau khi Nhâm thị ra khỏi cung, có tiểu cung nữ đi mật báo cho Diệu Tâm: “Đỗ tiểu thư dạy lại cho phu nhân Nhâm thị bài múa!” giọng nói rất là không cam lòng.
Diệu Tâm ngẩn ra, lại nói với tiểu cung nữ: “Do Đỗ tiểu thư ăn uống không điều độ mới bị thương thân mình, Thái hậu nương nương mới nghĩ ra bài múa này để giúp Đỗ tiểu thư rồi còn cho chúng ta theo học, chúng ta là nhờ vào phúc khí của Đỗ tiểu thư . Bây giờ Đỗ tiểu thư chỉ lại cho mẫu thân nàng là do tiểu thư ấy có hiếu, ngươi tức giận cái gì?”
Tiểu cung nữ nghe xong, nhỏ giọng nói:’ Nhưng Đỗ tiểu thư không được Thái hậu đồng ý đã…”
Diệu Tâm nói:’ Làm sao ngươi biết nương nương không đồng ý? Ngay cả cung nữ như chúng ta cũng được theo học, Nhâm phu nhân là em dâu của Thái hậu nương nương, lẽ nào lại không được?”
Tiểu cung nữ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cô cô, ta biết sai rồi, xin cô cô đừng trách phạt!”
Diệu Tâm nói: “Biết sai là tốt rồi! Chuyện học múa chỉ là bình thường, nhưng đối với Thái hậu nương nương lại là ban phúc cho mọi người. Nhâm phu nhân học xong đương nhiên sẽ dạy cho những phu nhân khác, từ từ các phu nhân và tiểu thư trong kinh thành đều sẽ được hưởng ân điển của Thái hậu.”
Tiểu cung nữ vội vàng nhận sai.
Diệu Tâm lại dạy dỗ nàng một phen rồi mới để cho nàng đi.
Đỗ Hàm Lan dạy Nhâm thị xong rồi mới qua báo lại với Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh nghe xong nói:”Học múa đối với thân thể nữ nhân là rất tốt, ngươi có lòng dạy lại cho mẫu thân là ngươi có hiếu, nếu nàng muốn học ngươi cứ dạy cho thật tốt.”
Đỗ Hàm Lan vội vàng tạ ơn.
Vừa nói xong thì có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Hàm Lan nhanh chóng tránh đi.
Mộ Dung Khuê vào điện thấy Đỗ Mạn Thanh mặc y phục rất thoải mái lại nhớ đến dáng vẻ hôm nàng đang múa, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào nàng vì sợ chính mình thất thố, chỉ cúi đầu thỉnh an.
Đỗ Mạn Thanh cũng nghe nói gần đây triều chính bận rộn, trong kinh đã ba tháng không đổ mưa, lo sợ phát sinh hạn hán mới hỏi thăm vài câu.
Mộ Dung Khuê nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi tử đã bàn bạc với chúng thần, lệnh cho Công bộ đào giếng để cứu hạn. May mà chỉ có kinh thành, các vùng khác đã có mưa, đến lúc nếu kinh thành thật sự có hạn hán, chỉ cần tự xử lý là được.
Mẫu tử nói chuyện, Mộ Dung Khuê lại cười hỏi: “Nghe nói sáng sớm Mẫu hậu hay dẫn theo mấy cung nữ trong Khôn ninh cung chạy bộ?”
Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Vốn là ta chỉ dẫn Hàm Lan chạy bộ, bọn họ lại sợ xảy ra chuyện mới muốn đi theo, các nàng đi bộ là theo không kịp mới đổi sang chạy. Bây giờ mấy người bọn họ sẽ thay phiên nhau, một nửa ở lại Khôn Ninh cung, còn một nửa theo ta chạy bộ, nhìn cũng hoạt bát khỏe mạnh ra nhiều.
Lúc này, có hai cung nữ đang tố khổ với Thu Tình: “Mới chạy 3 ngày toàn thân ta cứ đau nhức! Hôm nay còn đỡ chút, ngày hôm qua đứng cũng không vững nữa.”
Một cung nữ khác nói:”Lúc nằm, toàn thân cứ như muốn vỡ vụn.”
Thu Tình là cung nữ hầu hạ Đỗ Mạn Thanh nên đương nhiên mỗi ngày phải theo chạy bộ, nghe cung nữ tố khổ mới cười nói: “Các ngươi là cách ngày mới chạy một lần, còn oán giận cái gì? Các ngươi không muốn chạy cũng dễ thôi, cứ đổi một chủ tử khác là được.”
Hai cung nữ vừa nghe thấy liền sợ hãi, lôi kéo Thu Tình nói: “Chúng ta không có ý này, có thể hầu hạ Thái hậu nương nương là phúc khí tu luyện mấy đời của chúng ta, làm sao có thể đổi chủ tử?”
Thu Tình nói: “Nếu như vậy các ngươi cũng đừng than thở nữa. Nghe Thái hậu nương nương nói, lúc đầu chạy bộ là rất mệt, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.”
Các nàng nhỏ giọng nói chuyện, vừa nhìn ra cửa điện đã nghe thấy tiếng động, thấy Mộ Dung Khuê đưa ra, vội vàng cúi người đưa tiễn.
Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện đúng lúc Thạch Cố Hành cầu kiến, đương nhiên là triệu hắn vào nói chuyện.
Thạch Cố Hành bẩm: “Hoàng thượng, tứ đại thị lang vẫn còn nghi ngờ thân phận của Thái hậu, bí mật cho người đi Giang Nam tra rõ chuyện năm đó, không biết bọn họ có nhân cơ hội này mà gây chuyện hay không.”
Mộ Dung Khuê hiểu ý của Thạch Cố Hành, tứ đại thị lang vẫn muốn giúp nhị vương gia Mộ Dung Sâm đăng vị, đến bây giờ vẫn chưa chết tâm, nếu lúc này bọn họ tra được chuyện gì đúng là không tốt.
Thạch Cố Hành nói: “Hoàng Thượng đã lên ngôi, theo lý mà nói, tứ đại thị lang cũng không dám hành động. Nhưng Hoàng thượng còn chưa lập hậu, lại không nhắc đến hôn sự với Lữ Hiểu Nguyệt, không tránh khỏi Lữ Lương có oán giận. Nếu Hoàng thượng thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt, oán giận của bọn họ đương nhiên sẽ tiêu tan, từ nay về sau cũng sẽ yên bình.
Mộ Dung Khuê phất tay áo nói: “Hôn sự của Trẫm tự có mẫu hậu làm chủ, ngươi không cần nói nhiều.”
Thạch Cố Hành nghe vậy, chì đành im lặng.
Sau khi Thạch Cố Hành hồi phủ, cố ý đem chuyện này báo cho Thạch Uy.
Thạch Uy nói: “Hoàng thượng mới lên ngôi, căn cơ chưa sâu, nếu là đối đầu với tứ đại thị lang sẽ không có lợi.
Thạch Cố Hành nói: “Thần tử dù sao cũng chỉ là thần tử, tứ đại thị lang cũng không dám ép người quá đáng.”
Thạch Uy trợn mắt nói: “Ngươi thì biết cái gì? Tứ đại thị lang có huyết thư của Thái tổ hoàng đế truyền lại, huyết thư đã thề cho bọn họ trọn đời vinh hoa, nếu vi phạm Nam Chu sẽ diệt vong? Hoàng thượng là tin thiên mệnh mới nhường nhịn tứ đại thị lang, cũng vì nguyên nhân đó mà tứ đại thị lang mới cậy thế bức người.”
Thạch Cố Hành há hốc mồm nói: “Thì ra là vậy, chẳng trách Hoàng thượng vẫn cố kỵ bọn họ.”
Cũng trong lúc này, Lữ Lương ở trong phủ gặp một người, nhận hộp trong tay người nọ lấy ra tấm khăn tay để trong hộp nhìn thật kỹ, lẩm bẩm nói: “Mặt mũi cũng có vài phần tương tự, nhưng trong bức thêu này ánh mắt rất u buồn, khí chất cũng không giống với Thái hậu bây giờ.”
Người tới nói: “Khăn này là của một vị khuê mật tên là Mộc thị của Thái hậu năm đó thêu, phụ thân Mộc thị cũng là một danh họa của Giang Nam, nàng ta thêu tranh là dựa vào thêu chân dung mà nổi danh.”
Lữ Lương hỏi: “Mộc thị đang ở đâu?”
Người tới đáp:”Mộc thị là phu nhân Đỗ tán lang trong kinh. Ngày trước Mộc thị nhận được thư nhà, báo mẫu thân bà ta bệnh tình nguy kịch đã trở về Giang Nam thăm bệnh, đến nay chưa về. Bản thêu này là do người Đỗ gia trộm lấy ra.
Lữ Lương trầm ngâm một hồi nói: “Dò hỏi ngày về của Mộc thị, đợi nàng ta trở lại kinh thành thì mời qua phủ nói chuyện.”
Người tới vâng lệnh rồi tự lui ra.
Hành động của Lữ Lương Mộ Dung Khuê cũng biết ít nhiều, ngồi trong ngự thư phòng cười lạnh nói: “Lữ Lương à Lữ Lương, ngươi một lòng muốn tra nữ thần có phải là mẫu hậu hay không, nhưng là ngươi không biết, trẫm cũng hy vọng nữ thần chỉ là nữ thần mà thôi.!
Đêm nay Mộ Dung Khuê đi nghỉ từ sớm, sáng hôm sau lại dậy thật sớm rồi gọi người tới hầu hạ.
Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê dậy sớm, vôi vàng nhắc nhở: “Hoàng thượng, hôm này là ngày nghỉ, không cần dậy sớm.”
Mộ Dung Khuê lại cười nói;” Trẫm biết là ngày nghỉ.”
Lạc công công không hiểu, đứng nhìn Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê cười nói: “Trẫm cố ý dậy sớm là muốn chạy bộ với Mẫu hậu. Lấy một bộ y phục cưỡi ngựa đến cho trẫm.”
Một lúc sau Mộ Dung Khuê hiên ngang bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, tư thế oai hùng đi đến Khôn Ninh cung, phía sau hắn là Lạc công công và một đoàn thái giám.
Bên Khôn Ninh cung, Đỗ Mạn Thanh đang chạy ra khỏi điện, phía sau là Đỗ Hàm Lan và một đoàn cung nữ.
Hai đoàn người rất nhanh đã gặp nhau.
“Mẫu hậu sớm!” Mộ Dung Khuê vừa thấy Đỗ Mạn Thanh, vội vàng giành trước hành lễ, cười nói: “Hôm nay trời rất đẹp, nhi tử theo mẫu hậu chạy vài vòng.”
Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê một chút rồi khen: “Hoàng nhi hôm nay mặc bộ này nhìn rất có tinh thần.” Nói xong rồi chạy về phía trước.
Mộ Dung Khuê vung tay, đám thái giám và cung nữ đành chạy chậm lại, không giám đuổi theo quá sát. Còn chính hắn thì vội vàng đuổi theo Đỗ Mạn Thanh, chỉ tiếc là Đỗ Mạn Thanh chạy quá nhanh, hắn đuổi theo không kịp.
Đỗ Mạn Thanh chạy một lúc, nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn đã thấy Mộ Dung Khuê đầu đầy mồ hôi, mới dừng lại lấy khăn tay đưa cho Mộ Dung Khuê nói:”Lau mồ hôi đi rồi tiếp tục!”
Trong ánh nắng sớm, Đỗ Mạn Thanh cười càng thêm diễm lệ, lại có vài phần hương vị trần gian, vô cùng mê hoặc.
Trái tim Mộ Dung Khuê đập bình bịch trong ngực, không nhận khăn tay mà nghiêng người qua, mặt dày nói: “Mẫu hậu lau giúp nhi tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.