**********
Không chỉ là anh ta!
Bạch Tổ Y ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Cô nhìn chồng mình, có nắm mơ cô cũng không ngờ đến Lâm Thiệu Huy lại làm được như vậy. Thế nhưng lúc này Lâm Thiệu Huy vốn dĩ không để ý đến sự sợ hãi của Tân Thủ.
Với anh mà nói, tất cả các công ty của tập đoàn Tân thị và thành phố Vân Hải đều là một đám kiến dế loắt choắt, cũng chỉ đến thế mà thôi. "Cứ từ từ hưởng thụ cuộc sống phá sản của anh đi!”
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng ném lại một câu, sau đó nằm tay Bạch Tổ Y, chầm chậm đi về phía chiếc xe.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hùng đột nhiên ngơ người lại, sau đó anh ta nhìn bóng lưng của Lâm Thiệu Huy, cúi người rất thấp: "Tạm biệt ông Lâm, bà Lâm!”
Không chỉ là anh ta!
Mấy trăm người vệ sĩ ở xung quanh cũng nhanh chóng cúi người, hô vang về phía Lâm Thiệu Huy. "Tạm biệt ông Lâm, bà Lâm!" "Tạm biệt ông Lâm, bà Lâm!”
Giây phút này, cả hiện trường đều trở nên vô cùng chấn động.
Nhất là sau khi âm thanh này vừa dứt, những vệ sĩ kia lập tức dịch chuyển hết toàn bộ những chiếc xe kia đi, sau đó đứng gọn sang hai bên, tạo thành một lối đi cho Lâm Thiệu Huy.
Mãi cho tới khi chiếc xe được khởi động, chầm chậm rời đi.
Lý Hùng dẫn một trăm người vệ sĩ lại khom người về phía chiếc xe vừa chạy đi kia lần nữa.
Chấn động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tân Thủ gần như không dám tin vào mắt mình nữa.
Đại bàng đen Lý Hùng, đây chính là một trong bốn đồ đề của cao thủ bậc nhất tại Vân Hải, Kim Cang, ở thành phố này, thân phận của anh ta cũng được coi là một nhân vật lớn, có tiếng tăm.
Cho dù bình thường khi đối mặt với Kim Cang, Lý Hùng cũng tuyệt đối không cung kính đến như vậy.
Thế nhưng bây giờ!
Thật sự là khôi thể nào tin nổi mà. "Anh... anh Hùng, anh có thể nói cho em biết, người kia rốt cuộc là ai không? Sao anh ta có thể khiển tập đoàn Tân thị của chúng ta hoàn toàn đổ nát hết! Rốt cuộc anh ta có thân phận gì?”
Cuối cùng Tân Thủ cũng hiểu ra, bản thân mình đã động phải người không nên động vào lúc này anh ta tuyệt vọng đến tột cùng, cũng không cam tâm nữa. Thế nhưng khi nghe thấy câu này, Lý Hùng liền quay người lại, lạnh lùng nhìn Tân Thú một cái, sau đó mới nói: “Anh ấy chính là người thần bí đã từng dạy tôi võ thuật!” "Anh ấy chính là người có sự tồn tại đáng sợ nhất trên thế gian này!" "Anh ấy, chính là đại tông sư Lâm Thiệu Huy của thành phố Giang!"
Vụt...
Lý Hùng vừa nói xong câu này, trước mắt Tân Thủ liền tối đen lại, anh ta gần như bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Thậm chí ngay cả trăm người vệ sĩ xung quanh cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ đến giật nảy mình.
Cuối cùng bọn họ cũng biết, tại sao Lý Hùng lại cung kính với Lâm Thiệu Huy đến vậy, cuối cùng họ cũng hiểu được câu nói sẽ khiến cả tập đoàn Tân thị tan tành kia của Lâm Thiệu Huy.
Thì ra, anh ấy chính là Lâm đại tông sư lẫy lừng, gây chấn động cá Hoa Hạ và Giang Nam!
Nghĩ tới việc bán thân mình lại vừa vây bắt một vị đại tông sư, mặt của mấy người vệ sĩ trở nên tím tái. Còn Tân Thủ thì lại càng run hơn nữa, anh ta sợ đến nỗi đái cá ra quần.
Cũng vào lúc này!
Trên chiếc xe thể thao, cho tới tận lúc này Bạch Tổ Y vẫn chưa thoát ra khỏi được sự chấn động của vừa nãy. Cô cứ cho rằng lần này xong rồi, có năm mơ cũng không ngờ sự việc lại xoay chuyển thành cục diện như hiện tại.
Trăm người cung kính khom lưng.
Nói một lời, cả một tập đoàn liên bị phá sản.
Tất cả những điều này đều là chuyện mà chồng cô làm sao?
Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy, lúc này cô chỉ cảm thấy chồng mình dường như ngày càng thần bí hơn, ngày càng khó đoán hơn. “Lân... Lâm Thiệu Huy, rốt cuộc sao anh làm được vậy?"
Bạch Tố Y run rẩy hỏi.
Nhìn thấy vợ mình đang nhìn mình với ánh mắt như thấy ma quỷ đó, khóe môi Lâm Thiệu Huy hơi cong lên, anh chỉ đành mặt dày nói: "Bà xã, thật ra vừa nãy anh chỉ chém gió vậy mà thôi!"