"Ah~ Thật thoải mái, chỗ đó...... A~ a! Chịu không nổi~"
Giữa sườn núi Trường Bạch, một phòng khám hoang vắng cũ nát.
Khi cây ngân châm được rút ra, một mỹ nhân gợi cảm tóc vàng đeo khăn choàng kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống bàn, hai tay chống lên mặt bàn, ngưỡng cổ, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, thở ra một hơi dài.
Vẻ đau đớn trên khuôn mặt biến mất, sảc mặt vô cùng hưởng thụ.
Lý Cảnh Thiên cất cây ngân châm đi, cởi mặt nạ quỷ trên mặt ra lau mồ hôi.
"Thế nào rồi, còn thấy lạnh không?”
Người đẹp lau mồ hôi trên trán, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Chậm rãi đứng dậy, từ từ cởi áo khoác ra......
"Không còn lạnh nữa, nhưng bây giờ tôi lại thấy nóng vô cùng.... Anh trai thần y, em muốn anh trị thêm cho em, có được không?
Mỹ mỹ nói xong, ôm chặt cánh tay Lý Cảnh Thiên vào ngực mình, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Nếu cảnh tượng trước mắt bị người ngoài nhìn thấy, ngày hôm sau nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trên các bản tin Hoa Hạt
Bởi vì người đẹp tóc vàng này chính là Alice, nữ sát thủ nổi tiếng thế giới ở Tây Quốc, người được mệnh danh là Hoa hồng Sảt!
Từng một tay phá hủy một thành phố, vong hồn bại trận dưới tay nhiều vô số, là sự tồn tại khiến các quốc gia xung quanh phải rùng mình.
Nhưng vào lúc này, tên điên máu lạnh giết người không chớp mắt này lại như một cô gái nhỏ ôm lấy tình lang của. mình!
Lý Cảnh Thiên nuốt nước miếng.
Độ tuổi mới hai mươi chín là thời điểm sinh lực tràn trề, lúc này lại được mỹ nữ gợi cảm như thế chủ động, ai mà chịu nổi cơ chứ?
Nhưng Lý Cảnh Thiên đã chịu đựng được.
Anh quay đầu lại nhìn bàn thờ có bài vị của sư phụ mình, nghiến chặt răng.
Thầm nghĩ trong lòng: "Lão già, tốt nhất ông đừng gạt tôi, năm người vợ đã đính hôn với tôi đều phải đẹp như hoa đó!”
Lúc này, một cô bé khoảng chừng mười tám mười chín tuổi búi tóc hai bên chạy vào.
"Sư huynh, người giàu số một Viêm Quốc đang đau đớn lăn lộn ở bên ngoài. Ngoài ra còn có chủ tịch liên minh thương nhân tỉnh Giang Nam, lãnh chúa đội quân lính đánh thuê, bộ trưởng quân sự của Băng Quật Quốc, tất cả đều đang quỳ bên ngoài chờ ngài cứu mạng đói!"
Cô bé lo lằng nói, mặt lập tức đỏ bừng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Lý Cảnh Thiên ho khan hai tiếng, đẩy Alice ra, nói với cô bé búi tóc:
"Bảo bọn họ tiếp tục quỳ đợi đi, còn dám uy hiếp, ông đây không chữa trị đâu!"
"Vâng, bé đi nói ngay." Sau đó, che mặt, chạy vội ra ngoài. Cô bé vừa rời đi, sắc mặt Lý Cảnh Thiên lập tực sa sầm.
"Láo xược."
"Con chó nhỏ này, ông đây nể mặt quốc vương Tây quốc mới trị bệnh cho cô, thế mà cô lại có thể lòng tham không đáy như thế? Chân nguyên của ông đây là báu vật thế gian, có thể đưa cho cô dễ dàng như thế sao?"
Alice nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
"Là.... vênh váo đắc ý, xin chuộc tội với ngài."
Xin lỗi thiên y đại nhân! Tôi tôi tôi...... Là tôi
Nói xong, liền dập mạnh đầu xuống đất. "Biết là tốt rồi."
Lý Cảnh Thiên nói xong: "Trước khi cút nhớ thanh toán năm nghìn vạn tiền thuốc men."
“Vâng vâng vâng, tôi đi ngay đi."
Alice nói rồi cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt tràn trề thất vọng.
"Ha ha, được rồi, sư phụ của tôi đã căn dặn không thể tùy tiện phá sắc giới, chờ khi nào ông đây bắt đầu san sẻ chân nguyên thì sẽ tìm cô, lúc đó sẽ đối xử với cô thật tốt."
Lý Cảnh Thiên cười hì hì nói xong, liền vỗ ba phát vào mồng Alice.
Alice sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười quyến rũ, cô ta không hề tức giận, mừng rỡ như điên hôn lên khuôn mặt lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ của Lý Cảnh Thiên.
Lý Cảnh Thiên rất hài lòng, sau đó thở dài, diễm phúc tốt như thế mà anh lại không thể hưởng, đều là do lời căn dặn của sư phụ ma quỷ kial
Mười năm trước, sư phụ gọi Lý Cảnh Thiên đến, đưa cho. anh năm phong hôn thư.
Nói lúc Lý Cảnh Thiên sinh ra là lúc Diêm Vương gia tuyển chọn rể quỷ hôn, nhìn trúng anh, anh vốn chẳng thể sống nổi quá một tuổi, nhưng sau đó người nhà Lý Cảnh Thiên đã đưa anh đến núi Trường Bạch, sư phụ đã dùng hết sức bình sinh giành lấy sinh mệnh của anh từ trong tay Diêm Vương.
Tuy nhiên, trước năm hai mươi lăm tuổi không thể phá sắc giới.
Hơn nữa, lần đầu tiên phá giới, nguyên dương nhất định phải giao cho người được chỉ định, hơn nữa người đó phải tự nguyện, hai người nên duyên vợ chồng, nếu không Lý Cảnh Thiên nhất định sẽ chết, Diêm Vương sẽ lại dẫn anh đi.
Năm phong hôn thư đó đã được sư phụ và năm quý tộc thời xưa bị sa sút định ra vào năm sinh nhật năm tuổi của Lý Cảnh Thiên, điều kiện là bọn họ phải dâng con gái mình cho Lý Cảnh Thiên vào năm sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh, để Lý Cảnh Thiên chọn ra một người để kết hôn.
Sư phụ sẽ giúp gia tộc bọn họ khởi tử hồi sinh.
Quả nhiên, sau khi sư phụ thi triển thi pháp, năm gia tộc. này nháy mắt đạt tới đỉnh cao, trở thành năm đại gia tộc của núi Trường Sơn ở thành phố Bạch!
Ngày mai cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Lý Cảnh Thiên, bây giờ chắc hẳn năm cô gái kia cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều rồi.
Nhớ tới chỉ vì một câu của ông lão đã khiến một người hai mươi lăm tuổi như mình vẫn là trai tân, Lý Cảnh Thiên liền
tức giận đến mức muốn đánh người.
Nhưng nghĩ tới khuôn mặt hung ác của ông lão, khóe miệng cũng không dám nhếch lên.
"Ông không lừa tôi chứ? Năm cô gái đó đều xinh đẹp như hoa cả sao?"
"Đồ ngốc, đâu chỉ xinh đẹp như hoa, mà là khuynh quốc. khuynh thành đó! Tuyển một người trong số đó làm vợ, cũng hời chết cậu rồi."
“Vậy tôi có thể chọn cả năm người luôn được không?”
Bang!
Lý Cảnh Thiên mười sáu tuổi ôm đầu thành cái bao.
"Lão già, nhất định là ông lừa tôi rồi, không băng tôi lấy Quả Nhi cho rồi!"
"Cậu dám! Nếu cậu dám đánh chủ ý lên người con gái của lão, lão chắc chắn sẽ đánh chết cậu, Quả Nhi cùng lắm chỉ có thể coi là người hầu của cậu thôi, nếu hai người thực sự có ý với nhau, cũng phải chờ sau khi cậu kết hôn đã, biết chưa!"
Nhìn Quả Nhi, con gái duy nhất của ông lão đang bận rộn bên ngoài, Lý Cảnh Thiên nhớ lại những chuyện đã qua.
Bây giờ Quả Nhi đã mười tám mười chín tuổi, trổ mã duyên dáng yêu kiều, tươi ngon mọng nước, người gặp người thích.
Đương nhiên Lý Cảnh Thiên cũng thích!
Mà mỗi ngày đều nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp như hoa lại không thể chạm vào, Lý Cảnh Thiên chỉ có thể trốn vào góc âm thầm giải quyết, thật khó chịu!
Nhưng!
Loại chuyện này vào ngày mai sẽ không tồn tại nữa đâu!
Lý Cảnh Thiên nâng eo lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ông đây sẽ chọn vợ vào sinh nhật hai mươi lăm tuổi ngày mai, chọn xong rồi thì sẽ động phòng ngay lập tức! Sau khi san sẻ nguyên dương xong rồi sẽ lập tức đi trêu Quả Nhi!
Sau đó lại đi tìm Alice, tham khảo một chút chuyện nhân sinh sâu sắc!
Nghĩ đến đây, Lý Cảnh Thiên bước ra khỏi cửa phòng khám.
Bên ngoài, là một cảnh tượng phô trương. Có đặc công hàng đầu thế giới, bộ trưởng quân đội có hàng trăm vạn tinh binh, thậm chí có cả con riêng của quốc vương một nước nhỏ.
Không thể nghi ngờ đây đều là những lão đại đỉnh cấp phú hào thế giới khiến nhiều người khiếp sợ.
Mọi người vừa nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đi ra, trên mặt đều là hưng phấn cùng khẩn trương, ồ ạt hỏi thăm.
“Thiên y đại nhân."
Những người này dù ở bất cứ nơi nào, đều là những nhân vật có thể đánh sập nửa bầu trời chỉ bằng một bước chân, nhưng chỉ ở trước mặt Lý Cảnh Thiên, bọn họ không dám thở một hơi, nghiêm túc quỳ trên mặt đất.
Chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của Thiên Y, từ khi anh hành nghề y luôn đeo mặt nạ, dáng vẻ thần bí mà uy nghiêm.
Lý Cảnh Thiên gật đầu, xua tay gọi Quả Nhi.
"Quả Nhi, nói với bọn họ hôm nay đóng cửa, ngày mai cũng đóng cửa. Ông đây phải đi chọn vợ rồi~"