Gương mặt cừu non này quả thực là chị Vy thích muốn chết, chị ta lập tức cảm thấy mình nhặt được bảo vật.
Chị Vy nhẹ nhàng véo mặt Lý Cảnh Thiên một cái rồi trêu đùa: "Chị sẽ giới thiệu rất nhiều chị gái chị Vy xinh đẹp vừa có tiền cho cậu, chỉ cần cậu làm họ vui thì đảm bảo mỗi ngày cậu ngủ dậy đều đếm tiền đến bong gân. Thế nào, cậu có chịu không?"
Cuối cùng Lý Cảnh Thiên đã rõ.
Hóa ra là bảo anh đi làm vịt!
Không ngờ phạm vi nghề nghiệp của chị Vy đã phát triển rộng đến vậy, cũng không biết chỗ dựa sau lưng chị ta là ai.
Phải biết rằng cái nghề này đều tiếp những tiểu thư quý bà hào môn của xã hội thượng lưu, yêu cầu đầu tiên chính là tính bảo mật tuyệt đối. Nếu muốn độc quyền nghề này ở Bạch Thị thì không có thế lực là không làm được.
Thông qua thái độ của Hạ Hầu Thanh thì người sau lưng chị ta không phải năm gia tộc lớn, không thì Hạ Hầu Thanh sẽ không tìm nơi như thế để gặp mặt.
Vậy nhất định chính là... Người của tỉnh Giang Nam!
Lý Cảnh Thiên lập tức nheo mắt lại.
Người của Thân Bá Xương cũng rất biết làm ăn, mời chào người mà mời luôn cả anh rồi!
Anh cười tươi rồi làm ra vẻ vô tri: "Có chuyện tốt như vậy thật sao? Tôi không tin."
Chị Vy cũng không nóng giận, chỉ nói anh bạn trẻ này còn chưa nghĩ thông, hai tay vừa không thành thật điểm lửa trên người anh vừa dùng giọng điệu mập mờ dụ dỗ.
"Đương nhiên là thật! Chị chưa từng gạt ai. Cậu trai, cậu còn chưa hưởng được mùi vị đó đúng không..."
Nói xong, chị Vy không kiêng dè mà đặt một tay lên đùi Lý Cảnh Thiên rồi không ngừng thăm dò vào bên trong...
"Hôm nay chị cho cậu hưởng thụ một lần, cậu phải học cho tốt, về sau dùng chiêu này có thể kiếm rất nhiều tiền..."
Lý Cảnh Thiên nín thở nhìn chăm chú rồi nhếch miệng lên cười lạnh, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.
Dụ dỗ anh thì được, nhưng nếu ngấp nghé chân nguyên của anh là tối kỵ!
Chị Vy thật sự trầm mê cơ thể trẻ trung khoẻ mạnh của Lý Cảnh Thiên, chị ta tự nhận dựa vào kinh nghiệm phong phú và kỹ thuật già dặn thì quá dễ để dụ được một thằng trai tân.
Không ngờ người trông có vẻ ngây ngô vô hại này lại đột nhiên bộc phát ra khí thế doạ người.
Rõ ràng anh ngồi yên ở đó không hề động đậy, nhưng lại như biến thành một người khác.
Chị ta muốn tiếp tục, nhưng tìm thế nào cũng không ra khí chất mặc cho người ta bắt nạt trước đó trên người Lý Cảnh Thiên.
"Cậu..." Chị Vy cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.
Lý Cảnh Thiên từ từ đẩy chị ta ra, ghét bỏ mà nói: "Tôi? Tôi cái gì mà tôi? Già rồi mà còn muốn trâu già khoái gặm cỏ non? Thật sự là không có liêm sỉ!"
Sắc mặt chị Vy đột nhiên biến đổi.
Mặc dù chị ta hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ đến ba mươi lăm thôi, vẫn còn rất hào hoa phong nhã, là thời kỳ quyến rũ nhất của đàn bà!
Anh dám nói chị ta già?!
"Cậu... Cậu cậu cậu..."
Lý Cảnh Thiên ngại không đủ nên không cho chị Vy cơ hội nói chuyện mà trực tiếp mắng: "Tôi tôi tôi... Tôi làm sao hả? Tôi là một chàng trai hai mươi lăm tuổi thanh xuân phơi phới, muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Sao lại đi ăn trái dưa leo già là bà, tôi điên rồi sao?"
"Bảo tôi đi dỗ mấy chị gái kia vui vẻ? Tôi khinh! Nhất định đều là đám đàn bà xấu như bà! Đừng mơ lừa phỉnh được tôi! Đời tôi chỉ dỗ hai người phụ nữ vui vẻ thôi, người khác thì đừng mơ!"
Nói xong, Lý Cảnh Thiên muốn rời đi.
Nhưng chị Vy bị bẽ mặt như vậy thì làm sao chịu dễ dàng bỏ qua cho anh?
"Vừa rồi là tôi cứu cậu khỏi tay Phùng gia, cậu dám không nghe lời tôi, dám đi ra khỏi đây nửa bước thì tôi đảm bảo cậu không nhìn thấy được mặt trời ngày mai!"
Lý Cảnh Thiên khinh thường nhìn chị ta: "Người bà cứu không phải tôi mà là Phùng Vĩnh Khang. Hôm nay nếu bà không ra mặt thì Phùng Vĩnh Khang đã ăn một chai rượu của tôi rồi, thế thì nhất định sẽ tìm bà để tính sổ. Mặc dù bà không sợ Phùng gia, nhưng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cứu Phùng Vĩnh Khang là bán một ân tình cho Phùng gia, tiện thể còn kéo được tôi xuống nước, một công ba việc. Người đàn bà này, tên của bà gọi là tham lam!"