Khu dân cư trung tâm.
Lý Cảnh Thiên vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy anh hùng trong miệng Hạ Hầu Thanh.
Hắn không khỏi nói đùa một câu: “Ôi, anh hùng của thế giới ngầm đến rồi đấy à! Anh bây giờ đã trở thành nhân vật truyền kỳ rồi đấy.”
Không ngờ, Quan Lỗi thấy hắn, liền quỳ xuống, còn cung kính dập đầu một cái!
“Đồ đệ có ngày hôm nay, đều là nhờ sự chỉ điểm và giúp đỡ của sư phụ, không có sư phụ, thì không có Quan Lỗi ngày hôm nay!”
Lý Cảnh Thiên cũng đâu có ngờ, mình chỉ nói đùa có một câu mà Quan Lỗi lại phản ứng mạnh đến vậy. Nhưng cũng đủ để thấy được, Quan Lỗi này là một người có ân tất báo, có tình có nghĩa.
Hắn tới đỡ người ta dậy.
“Anh có được thành tựu ngày hôm nay cũng là nhờ năng lực của chính mình, người đánh bại Điêu sáu ngón là anh, chỉnh đốn Chấn Thiên Môn và thế giới ngầm cũng là anh, tôi không giúp được gì cho anh cả, đây đều là nỗ lực của chính bản thân anh.”
Nhưng Quan Lỗi lại tỏ ý hôm nay anh ta tới đây, một là muốn cảm ơn sư phụ, hai là muốn chính thức bái sư, như vậy anh ta mới yên tâm được.
Lý Cảnh Thiên cảm động trước thành ý của Quan Lỗi, liền bảo Quả Nhi chuẩn bị nghi thức.
Do vậy, ngay dưới sự chứng kiến của thím Lưu và Quả Nhi, Quan Lỗi chính thức bái Lý Cảnh Thiên làm sư phụ.
Sau khi lễ bái sư kết thúc, Lý Cảnh Thiên lấy ra một cái túi vải, bên trong túi vải đựng một viên đan dược màu đen.
“Nếu anh đã bái tôi làm thầy, thì tôi cũng không thể bạc đãi anh. Võ công anh đã nắm bắt khá tốt, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho anh một viên đan dược, có thể giúp cho công lực của anh tiến thêm một bậc, cũng giúp anh tránh bị thương.”
Quan Lỗi biết rõ sự huyền diệu của những viên đan dược này, vô cùng cảm kích mà nhận lấy.
“Xin hỏi sư phụ, đồ đệ có thể đem đan dược này tặng cho người khác không?
Quả Nhi vừa nghe liền không vui.
“Anh biết sư phụ anh để luyện chế ra những đan dược này, đã tốn bao nhiêu công sức không? Anh biết những đan dược này đáng giá bao nhiêu không? Sư phụ có lòng tốt tặng cho anh, anh lại muốn đem nó tặng cho người khác, thật đúng là vô ơn!”
Quan Lỗi cũng biết bản thân mình đưa ra yêu cầu này là không nên, nhưng hắn hiện tại dù gì cũng là lão đại của Chấn Thiên Môn, không thể chỉ hưởng lợi một mình, lại không cho các anh em theo mình một sự bảo hộ nào, hắn không đành lòng.
Lý Cảnh Thiên liếc mắt một cái là nhìn ra được tâm tư của anh ta.
“Là lão đại của Chấn Thiên Môn, anh có thể suy nghĩ cho thuộc hạ của mình như vậy, rất tốt. Nếu đã như vậy, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho anh mười viên đan dược, anh tự mình giữ lại bao nhiêu, chia cho anh em bao nhiêu, thậm chí bán ra ngoài, tôi cũng sẽ đều không hỏi tới. Anh tự mình sắp xếp là được.”
Quan Lỗi vốn chỉ mang tâm lí đánh liều thử một lần, nhưng không ngờ Lý Cảnh Thiên lại thật sự đồng ý!
“Cảm ơn sư phụ! Ngoài ra đồ đệ còn có một chuyện muốn báo, Vương Quang kia bây giờ bẫn đang bị nhốt trong nhà lao của thế giới ngầm. Người này nên xử lý thế nào?”
Lý Cảnh Thiên vỗ đầu một cái! Hắn đúng là quên mất chuyện này!
“Tạm thời cứ cho ăn cho uống, thỉnh thoảng lại hù dọa một chút, ba ngày sau tôi ắt có việc cần dùng tới.”
Sau khi Quan Lỗi rời đi, Quả Nhi phàn nàn với Lý Cảnh Thiên, đan dược quý giá như vậy không nên để cho anh ta toàn quyền xử lý, ngộ nhỡ Quan Lỗi này nổi ý đồ xấu, thế chẳng phải là lãng phí đan dược tốt như vậy sao?
Nhưng Lý Cảnh Thiên không để bụng.
Đan dược này vốn dĩ là phế liệu trong quá trình luyện chế Định Hồn Đan, đối với hắn mà nói, chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với người chuyên đánh đấm như Quan Lỗi, lại có lợi ích rất lớn. Ăn một viên đan dược, giống như tăng thêm một tầng luyện khí hộ thể. Ném đi cũng phí, chi bằng cho Quan Lỗi cầm đi thu phục lòng người.
Quả Nhi nghe được sư huynh có dự định riêng, liền không hỏi thêm nữa, chỉ là cơ thể mềm nhũn, ngả vào lòng Lý Cảnh Thiên, dùng ngón tay mềm mân mê trước ngực hắn.
Ngón tay lành lạnh từ trên ngực hắn không ngừng di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút một thăm dò cơ bụng, dùng hơi thở khẽ thổi vào bên tai hắn: “Sư huynh, anh còn nợ em chín lần đấy…”