"Anh cười cái gì?!” Hạ Hầu Thanh giống như đã tìm được chỗ để trút giận: "Nhược Hoa không chữa. khỏi bệnh, anh vui lắm sao?”
Lý Cảnh Thiên liếc cô ấy một cái.
"Rõ ràng chuyện này dùng châm một hai châm là giải quyết được rồi, vậy mà các người lại làm quá vấn đề lên như thể đây là bệnh nan y không chữa được”
Thượng Quan Nhược Hoa nghe vậy dường như đã tìm được hy vọng!
“Thật sao? Thật sự có cách chữa khỏi bệnh của em à?"
Lý Cảnh Thiên liếc nhìn phong cảnh trước ngực
"Đúng! Nếu cô gặp tôi sớm hơn một chút, đồng bằng đã biến thành Everest rồi!”
Hở!
Mặt Thượng Quan Nhược Hoa lập tức đỏ bừng!
Tâm trạng của Từ lão thì không vui vẻ gì
"Lão đây hành nghề mấy chục năm chưa từng thấy ai ăn nói bậy bạ vô lí như cậu đâu! Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho Thượng Quan tiểu thư, lão nhất định sẽ tặng cậu một nhánh Khô Đăng!”
Hai mắt Lý Cảnh Thiên lập tức sáng lên!
Khô Đằng!
Đi mòn đế giày cũng không tìm được, không ngờ..!
"Thật sao? Ông không được đổi ý đâu đấy!"
'Từ lão vuốt râu, ra dáng hệt như một thế ngoại cao nhân.
“Lão đây nói chuyện chưa bao giờ đổi
Nhưng Hạ Hầu Thanh lại hoảng sợ!
Bởi vì cô ấy vừa nghe Lý Cảnh Thiên nhắc đến chuyện dùng châm!
Lại là dùng châm!
Lúc sáng anh vừa dùng chiêu này đùa giỡn cô ấy, bây giờ lại muốn giở lại trò cũ nữa!
Nhưng mà bây giờ cô ấy muốn ngăn cản cũng đã muộn, Thượng Quan Nhược Hoa đã chủ động đưa tay. ra để anh bắt mạch, dáng vẻ ngoan ngoãn hột như bị bỏ bùa.
Vậy mà Lý Cảnh Thiên còn không thèm bắt mạch đã trực tiếp lấy ra hai cây châm bạc, kế tiếp lại dùng lí do phải chữa bệnh để đuổi Quả Nhi và Từ lão ra ngoài.
"Tôi phải thi châm, cô mau cởi quần áo ra”
Lại là lí do này!
Ngay cả lời lẽ cũng không thèm thay đổi!
Lúc này Hạ Hầu Thanh thật sự rất cảm kích sự. quyết đoán của mình, may mà cô ấy đã sớm hủy hôn. Nếu không thì e là cả đời này của cô ấy sẽ bị anh hủy hoại mất!
Nhưng đồng thời cô ấy cũng cảm thấy hối hận. Nếu biết sớm sẽ như vậy, chắc chân cô ấy sẽ không mang Thượng Quan Nhược Hoa đến đây khám đâu!
"Nhược Hoa, anh ta đang lừa cậu đó! Thi chăm cái quái gì chứ, rõ ràng là anh ta đang trêu chọc chúng †a mài Làm sao cậu có thể tin tưởng anh ta được chứ? Vừa rồi anh ta chỉ..."
Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Nhược Hoa đã cởi khóa kéo trên váy của mình xuống. Chiếc váy trắng lập tức trượt xuống đến thắt lưng để lộ ra tấm lưng trắng nõn. Phần vải che ngang ngực thì vẫn bị cô giữ yên ở đó.
Cô đang đánh cược.
Nếu Lý Cảnh Thiên thật sự trêu chọc cô giống như trêu chọc Hạ Hầu Thanh thì chứng tỏ người này thật sự không có năng lực gì, đến lúc đó cô cũng có thể hùng hồn tuyên bố Thượng Quan gia của cô hoàn toàn có lý do chính đáng để từ hôn!
Vậy nếu anh thực sự chữa khỏi bệnh thì sao?
Lý Cảnh Thiên vẫn đang bị cảnh đẹp trước mắt làm choáng váng!
Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy một tấm lưng, nào xinh đẹp như vậy...
Mái tóc đen dài được hất hắn sang một bên, thấp. thoáng che đi chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Không biết là vì lạnh hay vì khẩn trương mà bờ vai của cô còn khẽ. run rẩy... Còn chiếc xương cánh bướm gợi cảm kia thì như đang võ cánh bay thẳng vào trái tim anh.
Trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng - hóa ra cô mặc đồ lót màu hồng nhạt.
Anh thích.
Thượng Quan Nhược Hoa hơi quay đầu lại, lúc này mặt cô đã đỏ như nhỏ máu.
"Như vậy được chưa?”
"Được rồi"
Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô. khốc.
Như vậy được chưa à?
Cái này phải nói là quá được luôn đấy chứ!
Nếu còn cởi nữa thì chính anh cũng phải tự hỏi có phải mình quá cầm thú không đó!
Lý Cảnh Thiên nín thở cố gắng ép mình phải tập. rung tỉnh thần, cố gng tập trung! Ngay sau đó, anh khẽ bản tay một cái, hai cây kim bạc lập tức châm vào vai trái và thắt lưng phải của cô.
"Ah.."
Thượng Quan Nhược Hoa nhẹ giọng kêu lên một tiếng, còi báo động trong đầu Hạ Hầu Thanh lập tức. không ngừng vang lên!
"Cậu sao rồi? Cậu ổn không?"
Bàn tay của Lý Cảnh Thiên rơi lên xương cánh bướm của cô.
Toàn thân Thượng Quan Nhược Hoa lập tức sững sờ!
Cảm giác như bị giật điện đó lại quay lại rồi!
Lý Cảnh Thiên vừa xoa bớp vừa giải thích: "Người bình thường thì không đau, cô bị đau như vậy là do máu huyết không thông. Khí ứ, huyết đọng, bảo dưỡng không đúng cách. Sau này cô không nên bổ sung thuốc bổ lung tung nữa."
Nghe anh nói nhiều như vậy, Hạ Hậu Thanh không khỏi nghỉ hoặc nhìn anh một cái.
Lúc này, ánh mắt Lý Cảnh Thiên cực kì minh mẫn, tư duy rõ ràng, động tác cũng khéo léo.
Chẳng lẽ....
Trước đó anh ta giả ngốc?